Ngày hôm sau , trời vẫn chưa giảm đi sự lạnh lẽo là bao .
Hồ nước vốn trong veo ở trong Lâm phủ đã bị phủ một lớp băng tuyết dày đặc , trên những đóa hoa tử đinh hương đang bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng , mơ hồ nhìn thấy được những cánh hoa màu trắng ngần , nhẹ nhàng nổi bật giữa nền tuyết mờ , tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp và thanh thoát .
Tinh Nhuyễn đã sớm thay y phục màu trắng , sợi tơ lụa đặc biệt mềm mỏng để chịu , nhẹ nhàng di chuyển sẽ tạo nên một cảnh tượng đặc biệt cuốn hút khi thân thể thon thả , mềm mại của nàng với bộ y phục này .
Sự thu hút , lôi cuốn trong chiếc áo choàng lông thú sang trọng.
Áo choàng dài đến gót chân , với mũ trùm đầu bằng lông quý hiếm , không chỉ giúp nàng giữ ấm mà còn làm nổi bật vẻ đẹp kiều diễm của nàng , một vẻ đẹp sáng chói đến mức khiến người ta khi vô tình chạm mắt vào thì khó có thể nhìn thêm một bóng hình của một người khác .
Khuê phòng của Vạn Nhiên vốn không xa , Tinh Nhuyễn từ từ đi qua .
Chỉ là khi bước vào phòng , mùi thuốc lại xộc thẳng vào trong khoang mũi của nàng .
Tinh Nhuyễn khẽ nhíu mày , nàng từ nhỏ thỉnh thoảng sẽ bị bệnh , mùi thuốc đắng này nàng cũng không phải là chưa từng ngửi .
Nhưng thứ nàng quan tâm chính là tỷ tỷ .
Nằm trên giường , hình ảnh tỷ tỷ Vạn Nhiên trông yếu ớt và mệt mỏi .
Chiếc giường lớn , với đệm êm ái và ga trải giường bằng lụa mềm mại
Tinh Nhuyễn nhìn cơ thể co ro của tỷ tỷ , gương mặt đã sớm đỏ ửng cả lên , đôi môi nhìn thoáng qua đã thấy được sự khô khốc
Nàng muốn bước đến bên cạnh tỷ tỷ nhưng Vạn Nhiên lại cố gắng nhấc tay lên , giọng nói có chút khó chịu vì bị sốt
“Muội đừng lại đây , kẻo lại bị lây bệnh”
Bước chân Tinh Nhuyễn bỗng chốc khựng lại , liền quay sang hỏi Mộc Hoa
“Hôm qua tỷ ấy vẫn còn khỏe mạnh , sao hôm nay lại thành ra như thế này”
Mộc Hoa thuận thế đáp lại , cơ bản không hề có biểu hiện giấu diếm
“Là hôm qua , tiểu thư đi ra ngoài phủ, lại không che chắn , ăn mặc cẩn thận , nhất là y phục không đủ dày nên mới bị nhiễm bệnh”
Vạn Nhiên nghe vậy liền im lặng một chút , sau đó lại nói
“Muội biết đó , tỷ rất thích thời tiết lạnh như thế này , tất nhiên sẽ không nghĩ đến việc khoác thêm thứ gì”
Tinh Nhuyễn nhìn bát thuốc bên cạnh giường , giọng nói có chút bất đắc dĩ
“Đó là tỷ thích , không phải là cơ thể tỷ có thể thích ứng được”
Vạn Nhiên như nhớ tới gì đó , liền nhắm nghiền mắt lại
“Hôm nay có tiệc trà ở Thụy phủ , tỷ tất nhiên như thế này không thể đi được , muội đi phải nhớ cẩn thận”
Tinh Nhuyễn gật gật đầu , dặn dò tỷ tỷ một vài thứ rồi rời đi , trước khi bước ra khỏi cửa liền cảm thán một câu
“Trời lại lạnh thêm một chút”
Nàng bước ra khỏi khuê phòng của tỷ tỷ , liền nhìn thấy mẫu thân , bà tiến lại nhẹ giọng nói
“Nha đầu , đi nhớ phải cẩn thận đó có biết chưa hả”
Tinh Nhuyễn phất nhẹ tay , giọng nói có chút đáng yêu
“Nữ nhi đã nhớ , mẫu thân không cần lo”
Nàng tiến về phía cửa , cổ xe ngựa đã được chuẩn bị
Loại xe ngựa chính là vừa nhìn đã toát lên vẻ sang trọng , quyền quý .
Được trang trí bằng các đường nét tinh tế trên gỗ , màu xanh ngọc nổi bật bị bám bởi một chút hạt tuyết
Khung xe được làm bằng gỗ hồng đào , đường nét mềm mại và thanh thoát .
Cầm Liễn vén tấm rèm cửa được làm từ vải lụa , trang trí bởi các hoạ tiết tinh xảo và viền lông mềm
Tinh Nhuyễn nhẹ nhàng bước vào , đôi chân nhanh chóng cảm nhận được sự mềm mại bằng thảm tơ lụa .
Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy , muốn nói cho xe rời đi đến Thụy gia thì lại nghe được tiếng bước chân đang đến gần xe ngựa .
Nàng đưa đôi bàn tay trắng thon dài vén tấm rèm , thân ảnh người thiếu niên từ từ hiện ra .
Thanh Nhượng mặc y phục màu đen , cơ thể thoạt nhìn thanh tao , nhã nhặn nhưng đã sớm bị nàng thấy hết bên trong như thể nào , ở trong đó chính là một hình ảnh khác .
Nhớ tới nó khiến nàng không khỏi đỏ mặt xấu hổ .
Cầm Liễn đứng đó hỏi nàng
“Tiểu thư , sao mặt người lại đỏ như vậy chứ”
Chưa kịp để nàng trả lời , Thanh Nhượng đã nhanh chóng quỳ gối xuống , chắp tay nói
“Ta muốn đi theo cùng để bảo vệ người”
Tinh Nhuyễn vẫy vẫy tay
“Không cần , ngươi cứ nghỉ ngơi đi”
Thanh Nhượng vẫn giữ nguyên tư thế đó , vẻ mặt kiên định hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ của hắn .
Tinh Nhuyễn không nói gì , hạ tấm màn xuống , sau đó liền nói
“Chúng ta đi thôi”
Nghe giống như là đang nói cho xe ngựa rời đi , cũng có thể hiểu là nói hắn hãy cùng đi , tóm lại là không có chủ ý cự tuyệt ý của Thanh Nhượng .
Hắn đứng dậy đi theo sau cỗ xe
Không khí se se lạnh , tuyết rơi nhẹ nhàng phủ kín mặt đất
Bộ y phục thị vệ màu đen đơn giản nhưng được làm từ chất liệu vải dày và giữ ấm tốt
Y phục của Lục Thanh Nhượng đã sớm bị bám đầy bởi tuyết trắng , tuyết phủ kín trên vai , tay áo và phần chân của hắn , tạo nên sự đối nghịch rõ rệt so với màu đen huyền của y phục .
Những bông tuyết nhỏ li ti lấp lánh như đang cố gắng làm nổi bật lên vẻ đẹp tựa như được họa lên của hắn , với những đường nét hoàn hảo và gương mặt không lấy một chút biểu cảm.
Làn da trắng như ngọc và đôi mắt sắc sảo , sâu tựa hồ như không thể thấy được đáy , ánh lên sự thông minh và sâu lắng .
Hắn đứng thẳng lưng , một đường thẳng tắp , đôi tay hắn dù có khéo léo và mạnh mẽ , giờ đây lại trông nhợt nhạt và nứt nẻ vì lạnh
Không biết qua bao lâu , cỗ xe ngựa dừng lại trước Thụy phủ , tất cả ánh mắt của mọi người bỗng chốc đổ dồn về phía này , như thể đang chờ đợi sự xuất hiện của nàng .
Cầm Liễn từ từ vén tấm rèm , một làn sóng khí lạnh ập vào , hòa quyện với những bông tuyết rơi xung quanh , tạo ra một cảnh tượng như trong tranh vẽ , giống như đang mơ .
Tinh Nhuyễn bước ra từ trong xe , y phục bằng lụa khẽ chuyển động nhẹ , lúc này nàng như một tiên tử xuất hiện.
Chiếc áo choàng lông thú mềm mại toát ra khí chất thanh thoát và quyến rũ .
Áo choàng bồng bềnh như những đám mây trắng , mỗi bước đi của Tinh Nhuyễn đều làm cho phần tuyết rơi thêm phần lung linh .
Sự xuất hiện của nàng làm cho cả không gian như sáng bừng lên , ánh sáng được phản chiếu từ tuyết như thiên vị hướng về phía Tinh Nhuyễn làm nổi bật nhan sắc mỹ miều
Khi Tinh Nhuyễn bước xuống , thời gian như bị ngừng lại.
Những ánh mắt có ngưỡng mộ , có kinh ngạc , có ghen tị đều dán chặt vào bóng hình nữ nhân trước mắt .
Cảnh tượng như một bức tranh hoàn hảo , với những bông tuyết rơi quanh người nàng như những viên đá quý lấp lánh .
Lục Thanh Nhượng từ đầu đến cuối đều không thể dời mắt khỏi Tinh Nhuyễn , gương mặt anh tuấn vẫn không nổi lên chút gợn sóng gì , hay bất cứ biểu hiện nào , nhưng ánh mắt chứa đựng , thu trọn vẹn hình ảnh lấp lánh , tỏa sáng đó của nàng vào mắt hắn đã nói hết ra tâm tư trong hắn .
Khi Tinh Nhuyễn sắp đặt chân xuống đất , hắn chợt định thần lại , ánh mắt khẽ chuyển động theo bước chân của nàng .
Hắn bước về phía trước , bàn tay thon dài của hắn đưa ra để đỡ nàng .
Hành động của hắn vừa chính xác lại vừa nhẹ nhàng , như thể hắn đang nâng niu một viên ngọc quý giá .
Tinh Nhuyễn đưa mắt nhìn đôi bàn tay bị phủ bởi một màng tuyết mỏng , có dấu hiệu của sự mệt mỏi và lạnh lẽo bởi thời tiết giá lạnh .
Nàng không một chút do dự hay suy nghĩ đặt tay của bản thân vào tay của hắn .
Khi đôi tay của hai người chạm vào nhau , một cảm giác ấm áp chầm chậm lan tỏa , rõ ràng tay hắn rất lạnh , nhưng Tinh Nhuyễn lúc này như không hề để tâm hay bận suy nghĩ tới điều này .
Đôi mắt của Tinh Nhuyễn chạm vào đôi mắt của Lục Thanh Nhượng , trong một khoảnh khắc , cả hai như bị cuốn vào một không gian riêng biệt , một không gian chỉ tồn tại hai người .
Ánh mắt của Tinh Nhuyễn chứa đựng đầy sự tò mò và nhẹ nhàng đối diện với ánh mắt không nhìn ra được loại biểu cảm nào của hắn .
Tuyết vẫn cứ rơi dày đặc , tạo ra một lớp nền lung linh lấp lánh xung quanh hai người.
Ánh sáng mờ ảo của những bông tuyết phản chiếu vào hai gương mặt , làm nổi bật lên từng đường nét và cảm xúc , trong khoảnh khắc đó , tưởng chừng như mọi người trên thế gian này đều biến mất hết cả rồi .
Tinh Nhuyễn đè nén loại cảm xúc khó hiểu này , liền rảo bước xuống xe rồi bỏ tay về lại vị trí cũ .