Trầm Hương Uyển

Ký túc xá quá ồn ào, người thì lên mạng chơi game, xem phim,
người thì nói chuyện với bạn trai rất lâu, Trần Uyển đa phần dành thời gian ở
thư viện để được yên tĩnh.

Trước đó mấy ngày cô có hỏi Hà Tâm Mi về tiêu chuẩn đánh giá
tổng hợp để được học bổng thì Hà Tâm Mi đã nói mấy câu bóp chết hi vọng của cô:
“Cậu? Đừng đùa! Thứ nhất, cậu không phải là cán bộ lớp; thứ hai, cậu không
nhiệt tình tham gia các hoạt động; thứ ba, đã tham gia vào cuộc thi nào của
trường và giành được giải gì? Không hả? Vậy thì hết cơ hội”.

Trần Uyển vốn định giành học bổng để thêm vào khoản tiền cô
đã gom góp được rồi đóng học phí kỳ sau, nếu như được nhiều thì còn có thể giúp
Tiểu Vũ nữa. Nghe giọng Hà Tâm Mi quyết đoán như vậy, gương mặt cô lập tức hiện
vẻ đau khổ. Ninh Tiểu Nhã gợi ý: “Chẳng phải cậu làm chân phục vụ giúp khoa
sao? Nên cậu phải thường đi qua đi lại trước mặt trưởng khoa để cho quen mặt.
Thành tích học tập của cậu nổi trội, chỉ cần có người nói giúp một tiếng là
được, lấy cái học bổng loại hai, loại ba là việc không khó”.

Cô không tự cho mình là thanh cao, nhưng cũng là người tự lo
cho mình quen rồi, vì thế lập tức gạt bỏ ý tưởng đó. Ninh Tiểu Nhã nói thành
tích của cô nổi trội, sự thật thì nửa năm nay cô bận làm thêm, đã trễ nải không
ít bài vở. Mặc dù còn lâu mới đến dịp thi cuối kỳ, nhưng nếu như không nỗ lực
thì trước kỳ thi cô sẽ rất vất vả.

Buổi trưa, trời bỗng đổ mưa, tới tận nhá nhem tối mới ngớt.
Không khí ẩm ướt pha lẫn mùi bùn đất và mùi giấy mực của thư viện, thật tĩnh
lặng yên bình. Tâm trạng Trần Uyển vì thế mà thấy dễ chịu hơn, chỗ ngồi cô định
giành trước cho Hà Tâm Mi bị người khác chiếm mất, cô ngẩng mặt lên mỉm cười,
nói: “Xin lỗi, chỗ này có…”

Nụ cười của cô lập tức khô cứng nơi khóe miệng. Người đó với
đôi đồng tử đen láy đang nhìn cô chằm chằm.

Cô cúi xuống, vẫn vờ như đang bình tĩnh tiếp tục đọc sách,
nhưng ngón tay lại bất giác bấu chặt vào trang sách.

Dáng vẻ suy tư của cô vô cùng đẹp, làn tóc dường như vừa mới
gội, búi lại ở phía sau, những sợi tóc đen rũ xuống bên tai dưới ánh đèn nhìn
long lanh trong như ngọc. Trước khi vào, anh lo lắng không biết sẽ bị bao trùm
bởi bầu không khí yên ắng xung quanh hay bị không khí ẩm ướt nhấn chìm, nhưng
bây giờ anh cảm thấy cứ thế này, không cần nói, chỉ đứng nhìn cô cũng là điều
tuyệt vời.

Cô lo ngay ngáy, còn đâu tinh thần mà tập trung học bài? Như
có một cục tức chặn trước ngực, cơn bực bội và xấu hổ từ đâu lại ập đến, không
tài nào dứt ra được. Hồi lâu sau, cô mới cố kiềm chế, hỏi nhỏ: “Anh đến đây làm

gì? Nhàn lắm sao? Sao ngày nào cũng đến Đại học Đông Bắc vậy?”.

“Tôi đến tìm Tống Thư Ngu.” Anh liếc ra xung quanh dò xét,
rồi quay lại nhìn cô đầy oán trách.

Chỉ có ma quỷ mới tin được! “Anh tìm sai chỗ rồi.”

“Đúng vậy”, anh thừa nhận.

Câu trả lời không do dự của anh khiến cô cứng miệng, nói gì
đi nữa thì cũng dính dáng đến đề tài mà cô muốn trốn tránh.

“Lật sang trang
đi kìa.”

“Gì?”, cô ngẩng
đầu.

“Anh nói, em đọc
trang này hơn mười phút rồi, lật sang trang tiếp đi”, anh tốt bụng nhắc nhở, ý
cười như có như không hiện nơi khóe miệng.

Không phải là cần
lật sang trang khác, mà là cần đập vỡ cái đầu anh!

“Anh khiến em bối
rối?”, anh khẽ cười giễu.

“Phiền chứ không
bối rối. Anh họ gì? Anh đánh giá bản thân quá cao rồi đấy!”

Vẻ lạnh lùng xa
cách trong giọng cô khiến sự giễu cợt của anh tan biến, cụt hứng, chỉ muốn lập
tức đứng dậy bỏ đi, cái cảm giác bị cô coi thường thật khiến người ta bực bội.
“Hóa ra anh đến để cho em làm nhục.” Mặc dù anh lẩm bẩm một mình nhưng giọng
nói hơi lớn mang theo vẻ giận dữ, cũng không biết là anh tức giận hay cô tức
giận chính mình.

Lướt nhìn xung
quanh thấy ánh mắt hiếu kỳ và những tiếng xì xào bàn tán, cô không khỏi bực
bội, mặt đanh lại, thu dọn đồ đạc trên bàn, chẳng thèm nói thêm câu nào. Đi ra
ngoài thư viện cô mới quay lại trút giận lên cái đuôi đang bám sau mình: “Anh
có thôi đi không? Tôi nghĩ chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi. Có biết là càng thế
này càng khiến người ta căm ghét không?”


“Tên họ Phương em
có ghét không? Tên xã hội đen khốn kiếp, nhìn bộ dạng thì như cái bị cát, ngoài
việc đánh nhau ra thì hắn có gì tốt chứ? Cái gì mà là láng giềng, là anh, là
bạn tốt chứ? Em ngày nào mặt cũng lo âu, mí mắt thì không nhấc nổi. Nhìn em như
con mèo ấy, thế mà hắn ta không ngán sao?” Tối qua hai người họ đứng trước cổng
trường Đại học Đông Bắc hơn chục phút, lúc đi vào, cô còn cứ ngoái lại nhìn, cô
lưu luyến hắn ta đến thế nào?

“Liên quan gì đến
anh? Anh hơi rỗi việc rồi đấy!”, nói xong cô sững người, bỗng hỏi: “Anh theo
dõi tôi?”.

Anh cứng người,
không nói được lời nào. Cô không nói ra sự chán nản và thất vọng trong mình,
hồi lâu sau mới dịu giọng, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”.

Dường như câu hỏi
của cô ngay cả anh cũng không biết chắc đáp án, anh chỉ đứng đó đưa ánh mắt
phức tạp liếc nhìn cô, không nói. Bầu không khí về đêm lạnh giá, sự ẩm ướt sau
cơn mưa và mùi hương của các loài cây cỏ tràn ngập trong sự im lặng giữa hai
người, bên tai chỉ có tiếng bước chân mơ hồ của người đi đường, xa xa.

Cô cũng khát
khao, thèm muốn tình yêu. Trong thư viện, nhìn thấy những đôi ngồi cùng nhau,
thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau cười, ánh mắt đầy ắp yêu thương, ấm áp; hoặc
trong căng tin có rất nhiều cặp trai gái, họ đút cho nhau ăn em một miếng anh
một miếng, chỉ sợ thiên hạ không nhận thấy nên ra sức thể hiện; những lúc như
thế cô lại ngẩn ngơ buồn bã. Không phải là không ngưỡng mộ, nhưng tình yêu nam
nữ cần cuộc sống vật chất ổn định làm tiền đề, tình yêu mờ mịt hư vô chính là
một món hàng xa xỉ, đắt tiền mà cô không thể đảm đương được.

Cho dù đảm đương
được, thì đối tượng cũng tuyệt đối không phải là hạng người này.

“Hôm đó chẳng
phải tôi đã nói chúng ta không cùng một loại người rồi sao. Trò chơi của mấy
người tôi chơi không nổi, tôi cầu xin anh, rảnh rỗi thì tìm người khác mà chơi,
có được không? Tôi tin ngoài cánh cổng Đại học Đông Bắc này, người đồng ý theo
anh rất nhiều, anh hà cớ gì phải trêu đùa tôi?”

Anh đưa tay như
muốn vuốt lên má cô, cô giật mình, hoảng hồn lùi lại phía sau.


“Anh nghĩ nhưng
không thể hiểu nổi, anh đã làm gì? Mỗi lần em gặp anh là lại giống như gặp quỷ
vậy”, anh cười nhạt, “Anh có điểm nào không bằng tên họ Phương kia chứ? Hắn là
kẻ trong xã hội đen, lẽ nào lại cùng loại với em?”

“Anh ấy là xã hội
đen, nhưng ít nhất cũng trong sạch hơn rất nhiều người. Tôi hỏi anh, nếu như…
là nếu như nhé, chúng ta ở bên nhau, thì tôi là đứa con gái thứ mấy của anh?
Mười? Hay một trăm?”, cô hiếu kỳ hỏi, rồi chỉ tay về phía thư viện, “Biết bạn
học của tôi là những người thứ mấy không? Hầu như đều là người đầu tiên, rất có
khả năng cũng sẽ là người cuối cùng. Tần Hạo, người đàn ông tôi muốn tìm cũng
phải là người trong sạch, anh không có đủ tư cách”.

Lần đầu tiên cô
gọi tên anh, một câu nói ngay lập tức đẩy anh xuống tận cùng của sự ô uế. Không
có tư cách, không có tư cách. Trong tâm trí anh cứ lặp đi lặp lại những từ này,
nét mặt bỗng trở nên ngạo mạn như thường, anh bật cười nói: “Được, cô đánh giá
mình quá cao rồi đó. Tìm cô chẳng qua là tôi muốn vui vẻ, tiêu khiển một chút
mà thôi. Tìm bạn gái cái nỗi gì? Cô nghĩ tôi muốn bạn gái sao? Lấy gương mà soi
lại mình đi…”. Hai mắt cô càng tăng thêm sự lạnh lùng và khinh bỉ, đến mức
khiến trái tim anh run rẩy. Nhân lúc anh sững người, cô rít từng chữ qua kẽ
răng: “Đồ rác rưởi”.

Trần Uyển hoảng
hồn tưởng Tần Hạo sẽ đánh mình. Sự giận dữ trong đôi mắt anh giống như hai hòn
lửa không thể chế ngự được. Cô không chịu yếu thế, kìm nỗi sợ hãi, chằm chằm
nhìn lại anh. Cô nhận thấy sự ác độc vênh váo của anh, bị anh làm phiền sách
nhiễu bao lần bởi sự nanh độc ấy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh hung hãn
đến vậy. Anh đang nổi giận, cô nín thở. Một hồi lâu sau, trước mắt như mờ mịt,
anh không thèm nhìn, cứ thế đi lướt qua cô, một lần nữa bỏ lại cho cô một hình
bóng vắng lặng.

Trần Uyển nghĩ
hai từ “rác rưởi” không biết có quá đáng, có làm anh tổn thương không? Cô mong
không phải nhìn thấy anh nữa, gương mặt nặng nề và cái bóng cô độc ấy thỉnh
thoảng lại lướt qua tâm trí khiến cô có chút trống rỗng, luôn cảm thấy mình nợ
anh một câu xin lỗi.

Thanh minh, cô
xin nghỉ để cùng cậu lên núi, Phương Tồn Chính làm tài xế, đứng đợi dưới chân
núi. Lúc thấy cô đang men theo những bậc thềm đi xuống, anh ta vội chạy đến
đón. Cô cười gượng, nắm lấy cánh tay anh ta.

Thường ngày cô
cất giữ rất kín kẽ, nhưng mỗi năm đến những ngày này cô dường như không ngăn
nổi kí ức cứ ùn ùn kéo đến. Cô cũng để mặc cho mình đắm chìm trong kí ức đó,
mọi suy nghĩ chỉ liên quan đến cảnh tượng của cha mẹ. Mỗi thời khắc đều là minh
chứng về sự hiện diện của họ trong cuộc sống của cô, cô không thể quên được.

Buổi tối, lúc
giảng bài cho Tưởng Phán, nhìn đôi mắt hấp háy của cô bé, cô không nén được,
khóe mắt bỗng chốc ươn ướt. Dừng lại một lúc, cô mới nhỏ nhẹ nói: “Hãy ngoan
ngoãn với mẹ một chút, nếu yêu mẹ thì nên nói ra, đừng để hối tiếc cả đời”.


Tưởng là cô bé
không hiểu, nhưng thực tế cô đã đánh giá thấp sự hiểu biết của bọn trẻ bây giờ,
Tưởng Phán hỏi lại: “Sao phải hối tiếc?”

Cô ngẩn người,
đúng thế, Tưởng Phán còn rất nhiều thời gian để bù đắp. Còn cô, hoàn toàn không
còn cơ hội nữa.

Tưởng Tiểu Vi về
nhà sớm, lúc này đã nghe được lời căn dặn của Trần Uyển với con mình, tự nhiên
thấy thân mật hơn rất nhiều. Tưởng Tiểu Vi nhìn cô dò xét, ánh mắt ẩn ý sâu xa
khiến cô chột dạ. Cô còn chưa hiểu ra sao thì Tưởng Tiểu Vi đã cười, nói: “Sao
lại gầy đi nhiều thế này? Cãi nhau với bạn trai hả?”. Cô nói do bài tập nhiều,
thời gian ngủ không đủ. Tưởng Tiểu Vi cười cười, không nói gì thêm rồi trở về
phòng mình.

Hôm sau, Tưởng
Tiểu Vi gọi điện đến ký túc xá, cô tưởng là cô ta lại đi công tác nên nhờ mình
đến giúp. Tưởng Tiểu Vi nói muốn mời cô ăn cơm, hơn nữa cũng đang đợi ở trước
cổng trường rồi.

Cô ta hình như
mới tan việc, trang điểm, ăn vận rất chuyên nghiệp, rất khác với người tối qua
cô gặp.

Đến một nhà hàng
năm sao ở Tế Thành, nhớ là lần sinh nhật năm ngoái của Trần Uyển, Phương Tồn
Chính còn đề nghị đến đây tổ chức. Lúc đó, cô đã cười đùa: “Anh biết dùng dao
dĩa à?”, Phương Tồn Chính không vui, hỏi lại: “Thế em biết chắc?”, nói rồi gãi
gãi đầu, “Thôi vậy, bò bít tết sống không ra sống, chín chẳng ra chín, cũng
chẳng ngon lành gì, chúng mình thực tế một chút, đi ăn thịt thăn vậy”. Cuối
cùng dẫn theo cả Tiểu Vũ đến một quán thịt thăn lớn trên đường Văn Tương, ba
người ăn đến mức cái bụng no tròn.

Trên mặt bàn trải
khăn phẳng phiu, trắng muốt, những chiếc ly thủy tinh nến rất dễ thương, xa xa
là tiếng người nói rì rầm, tiếng ly thủy tinh chạm nhau nghe thật vui tai,
trong trẻo. Thu về ánh mắt hiếu kỳ, cô mới phát hiện Tưởng Tiểu Vi đang mỉm
cười nhìn mình. “Để cô cười rồi”, cô vặn tay ngượng ngập.

“Lần đầu tiên đến
phải không?”

Cô gật đầu, “Hoàn
cảnh gia đình, nên…”

“Cũng như tôi
thôi, con nhà nghèo nên phải sớm biết lo liệu mọi bề”, Tưởng Tiểu Vi gật đầu,
ngón tay xoay xoay trên mép ly rượu vang đỏ, “Cô còn thông minh hiểu việc hơn
tôi, ít nhất là không giống tôi, chưa kết hôn mà đã có thai, hơn nữa còn ngu
ngốc sinh đứa con ra”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận