Trầm Hương Uyển

“Anh Tiểu Ngũ!”

Tần Hạo đưa ánh mắt hồ nghi nhìn hai người, sau đó dừng lại trên
gương mặt Trần Uyển, “Hai người quen biết nhau?”

“Anh quen cô em cùng khóa của em à?”, Tưởng Tiểu Vi cũng tỏ
ra ngạc nhiên, “Tiểu Uyển, đây chính là người chị nói… Tần Hạo, chị gọi anh ấy
là anh Tiểu Ngũ.” Nói rồi cố ý chớp chớp mắt với Trần Uyển. Thấy gương mặt cô
đầy kinh ngạc và hoài nghi, nụ cười của Tưởng Tiểu Vi càng thêm rạng rỡ.

“Tôi… tôi vào trước, hai người cứ nói chuyện tự nhiên.” Cô
sớm biết rằng Tần Hạo là hạng người vô sỉ, nhưng không tài nào ngờ rằng anh
chính là người đàn ông trong câu chuyện của Tưởng Tiểu Vi. Đồ hèn hạ không ai
bằng… Trần Uyển nén sự kinh ngạc trong lòng, vội vã gạt Tưởng Tiểu Vi ra rồi
đẩy cửa bước vào.

Cửa vừa mở Tần Hạo đã nhìn thấy mọi người trong đó, sắc mặt
càng thêm u ám. Anh nhìn Tưởng Tiểu Vi hồi lâu rồi bật cười, nói: “Lại chơi
cách giới thiệu bạn gái để làm mánh khóe lấy quan hệ? Quan hệ của cô còn ít à?
Có hứng thú thế sao không đi làm má mì đi?”.

Nụ cười trên gương mặt dần dần tan biến, Tưởng Tiểu Vi hít
một hơi, trầm giọng nói: “Tôi có giới thiệu không ít gái đẹp cho anh, mà không
thấy anh nói gì”.

Tần Hạo nhếch mép, đưa tay nhẹ nhàng xoa vành tai cô ta, rồi
xoa lên đôi khuyên hình chữ C, cúi xuống.

Tưởng Tiểu Vi căng thẳng, đôi môi khẽ mở ra, phả hơi vào
anh. Nhưng anh lại nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô ta: “Cô biết rõ mối quan hệ
giữa tôi và Hồng Kiến Học mà còn nhúng tay vào? Cô thấy chưa đủ à, cô cho rằng

tôi không biết việc đó? Đừng tưởng mình thông minh, tôi đưa cô lên được thì
cũng quẳng cô về chỗ cũ được thôi”. Nói xong để mặc Tưởng Tiểu Vi với nét mặt
xám ngắt đứng ngoài cửa, sải bước vào trong.

Mấy người đàn ông ngồi trong hầu như đều là chỗ quen biết,
biết giữa Hồng Kiến Học và Tần Hạo đang có lục đục. Khi rượu đã ngà ngà thấy
anh bước vào, mặc dù nhiều người khá ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói đứng dậy.
Chỉ có Hồng Kiến Học là vẫn ngồi yên, hơi nhướng mày nói với người bên cạnh:
“Gọi phục vụ lấy thêm ghế”.

Tần Hạo cũng không khách khí, cười với mọi người rồi kéo
chiếc ghế bên cạnh Trần Uyển ra ngồi xuống, nói to: “Không cần đâu, tôi ngồi
đây được rồi”. Nói rồi đặt khuỷu tay lên thành ghế Trần Uyển, ôm chặt một bên
vai cô, quay sang nói với cô rất âu yếm để mọi người cùng nghe thấy: ‘Baby, xin
lỗi, anh đến trễ”.

Thấy mặt Hồng Kiến Học sầm xuống, Tần Hạo trong lòng đắc ý.
Anh càng ôm chặt vai Trần Uyển, đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại nơi Hồng
Kiến Học, cười nói: “Bữa nay tôi mời, anh Hồng, hiếm lắm mới gặp được, mọi
người đừng khách sáo nhé”.

Hồng Kiến Học đứng dậy, cầm chai rượu trên bàn rót vào ly
của Tần Hạo, ánh mắt nhìn Trần Uyển đang ngồi cứng đờ như gỗ trong vòng tay
anh, hỏi: “Quen biết?”

Tần Hạo quay sang Trần Uyển hỏi: “Chưa nói với anh Hồng về
quan hệ của chúng ta sao?”, không đợi Trần Uyển trả lời, anh quay sang Hồng
Kiến Học nói: “Cô ấy là thế đấy, người không biết thì nghĩ cô ấy muốn bắt cá
hai tay, nhưng thực ra là do ít ra ngoài không biết trời cao đất rộng, phải
không, baby…”


Chưa nói dứt câu, Trần Uyển đã thúc cùi chỏ vào xương sườn
anh. Tần Hạo kêu lên một tiếng, đau đến mức nhăn mày, đỡ lấy cằm cô, nói: “Này
em, ở nhà cãi cọ có vài câu mà đã ác độc với anh thế hả? Muốn mưu sát chồng
sao?”. Anh nghĩ tới những lần đối đãi tốt với cô đều không nhận được sự cảm
kích, trong lòng bực bội, tay bất giác ôm chặt hơn vài phần.

Trần Uyển đau đến mức muốn chảy nước mắt, đánh vào tay anh,
mắng rằng: “Bệnh viện tâm thần không nhốt kĩ à? Sao lại thả người bừa bãi thế
này?”. Ngước lên liền thấy mọi người há hốc mồm, ngẩn người ra, như thể đang
xem hai người họ tán tỉnh ve vãn nhau. Rồi quay lại sau, Tưởng Tiểu Vi đang tựa
lưng vào tường, nét mặt ỉu xìu xám ngắt. Trần Uyển xấu hổ, giận dữ, nghĩ về
Tưởng Tiểu Vi bỏ ra mười năm tình yêu mà không hề nhận được chút gì của cái gọi
là sự đầm ấm gia đình, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cô cúi đầu khẽ nói.
“Xin lỗi”, không chịu đựng hơn được nữa, vội lấy túi xách bỏ đi.

Khóe môi Tần Hạo cũng mang nụ cười khoái chí, ánh mắt dõi
theo Trần Uyển, sau khi cô ra khỏi cửa anh cũng vội đứng dậy. Anh và Hồng Kiến
Học vóc người tương đương, bốn mắt dõi theo, ai cũng không muốn rời bỏ mục
tiêu. Trong chốc lát, như gươm tuốt vỏ nỏ giương dây, bầu không khí vô cùng
căng thẳng. Những người khác không ai dám lên tiếng khuyên can, chỉ nín thở dõi
theo cục diện.

Tần Hạo cầm ly trên bàn lên, mời Hồng Kiến Học: “Anh Hồng,
chúng ta hiếm khi có cơ hội cùng ngồi lại uống rượu với nhau, hôm nay mời anh
một ly”. Nói xong ngửa cổ uống cạn, rồi cười nhìn Hồng Kiến Học cũng uống cạn.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng biến cố lại bất ngờ xuất hiện, không ai kịp
ngăn cản thì Tần Hạo đã vớ lấy chai rượu đập về phía Hồng Kiến Học.


Chai rượu đập vào bức tường phía sau Hồng Kiến Học, mấy cô
gái thét lên cùng tiếng vỡ giòn tan, chai thủy tinh vỡ vụn, rượu cũng bắn tứ
tung, cả phòng tràn ngập mùi rượu.

Tần Hạo ngưng cười, sầm mặt nói với Hồng Kiến Học đang cố
gắng giữ bình tĩnh: “Muốn gọi người con gái tôi thích đến tiếp rượu, cũng muốn
xem cô ấy uống nổi không hả?”

Thật ra ở Đế Đô, những kẻ như Tần Hạo thường không dám quá
hung hăng càn quấy. Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào anh, nhưng có ai dám tìm
phiền phức cho chính mình chứ? Cho nên các phe phái chỉ muốn âm thầm thù địch
nhau. Đến đây, tuy thiếu đi tính giới hạn, nhưng những người con xuất thân
trong gia đình quyền quý như hai người họ, thì không ai ngốc nghếch đến mức đưa
nhược điểm bản thân ra cho người khác thấy.

Hôm nay, anh rất tức giận, đem tất cả những điều không nhẫn
nhịn được đổ hết lên đầu Hồng Kiến Học. May mà lúc đó còn có chút lý trí, vẫn
để hai bên có lối thoát, nếu không thì theo như chẩn đoán của anh, Hồng Kiến
Học hôm nay không đổ máu thì thật là xấu hổ cho cái tên của anh quá!

Rời Danh Sĩ Các, trong lòng Tần Hạo vẫn còn chút bực bội,
ánh mắt lướt sang hai bên đường tìm kiếm bóng dáng “tên đầu sỏ”.

Trần Uyển bước đi chầm chậm, nhìn thấy đuôi xe tuyến cuối mà
không đuổi theo, chỉ muốn đập đập cửa xe nhưng không thể. Lúc Tần Hạo phát hiện
ra cô, cô đang đứng ở trạm xe cúi đầu, tay cầm túi xách.

“Lên xe!”, Tần Hạo thấy cô chỉ ngước lên như không nhìn rồi
lại cúi đầu xuống, không nén được thốt ra: “Muốn nói chuyện với em”.

Cô đưa ánh mắt lạnh lùng như ánh trăng ngày mùng Một lên
lướt qua anh, giống như là không quen biết. Anh bất giác bối rối, thấy cô vẫy
vẫy tay, rồi leo lên chiếc taxi trước mặt.

Tần Hạo giận dữ đập mạnh vào vô lăng, mắng một tiếng rồi

đuổi theo.

Đến trước con hẻm Chu Tước, anh dừng xe. Trần Uyển xuống
taxi, rẽ vào con hẻm, sau đó quay người nhìn anh. Ánh đèn đường lờ mờ, nhưng
vẫn có thể thấy rõ đôi mắt lạnh lẽo như nước hồ trong những ngày Tam Cửu Thiên
[1]. Anh đuổi theo nhưng lại quên mất những gì muốn nói với cô, biết rõ là làm
như thế càng khiến mình bị ghét hơn, nhưng anh vẫn không thể đứng yên được. Cho
dù cô nhìn một cách lạnh lùng thì anh cũng cảm thấy trong lòng trào dâng niềm
vui khó tả.

[1] Tức là Cửu thiên
thứ ba tính từ Đông chí, cũng chính là ngày thứ 19 đến ngày thứ 27 sau ngày
Đông Chí. Theo âm lịch Trung Hoa, tính từ Đông chí, chín ngày đầu tiên gọi là
Nhất Cửu, chín ngày thứ hai gọi là Nhị Cửu v.v…, đến Cửu Cửu là tròn 81 ngày và
kết thúc Đông chí.

Cô im lặng nhìn anh một lúc rồi quay đầu đi, anh cũng không
kìm được mà đuổi theo. Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, chạy khoảng hơn
mười mét cuối cùng cũng phải cắn răng quay đầu, anh lập tức dừng bước, toàn thể
lỗ chân lông co lại, đề phòng chờ đợi tiếng mắng chửi và vẻ mặt căm ghét của
cô.

Cô không nói, nét mặt cũng vô cùng bình tĩnh, anh lại càng
thêm hoang mang: “Anh đưa em tới cửa nhà rồi về”.

Cô cắn vào môi dưới gần bật máu, sau đó thở dài, nói: “Nếu
có thời gian anh nên đối đãi tốt với chị Tiểu Vi chút, chị ấy sống khổ vậy rồi,
anh nhẫn tâm sao?”

Rõ ràng Trần Uyển và Tưởng Tiểu Vi quen biết, như vậy tất
yếu cô sẽ biết quan hệ hai năm nay giữa anh và Tưởng Tiểu Vi. Tần Hạo nhớ cô đã
nói vấn đề này tới lần thứ mấy rồi nên vội giải thích: “Tưởng Tiểu Vi giờ với
anh không có quan hệ gì, mà có thì chuyện hôm nay cũng coi như kết thúc rồi.
Nếu em không yên tâm, giờ anh sẽ gọi điện cho cô ta”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận