Trầm Hương Uyển

Từ khi thành phố
ban hành điều lệ nghiêm cấm đốt pháo ném và pháo hoa trong nội thành, thì Tết
xuân ở Tế Thành chẳng có không khí gì cả. May mà hẻm Chu Tước còn lưu giữ được
tập tục có từ hàng trăm năm nay - Hội làng - nên con hẻm này cũng là nơi náo
nhiệt. Có người bán kẹo hạ giá, có kẻ bán lịch treo tường in hình tranh Tết, kẻ
thì bán các mặt hàng thủ công mỹ nghệ của phương Nam và bản địa, thậm chí còn
có kẻ lén lút bán pháo hoa ở chỗ quẹo của con hẻm… Sự phồn vinh hưng thịnh của
con hẻm Chu Tước mà cả năm khó có được lại ở trong mấy ngày nay.

Trần Uyển bận túi
bụi đến mức thở không ra hơi, những người học cuối cấp như cô chỉ được nghỉ
đông nửa tháng, điều này làm người ta nghĩ rằng những học sinh của Nhất trung
vốn không có nhân tố mang tính tích cực gì gì đó, vì mấy trường trung học trọng
điểm trong thành phố chỉ được nghỉ ngày Ba mươi và mùng Một, mùng Hai tết. Từ
lúc được nghỉ là cô bận túi bụi, bảy ngày Hội làng, con hẻm Chu Tước người ra
vào nườm nượp, thực khách rất nhiều. Từ sáng sớm tinh mơ đến tối muộn, ngay cả
thời gian ngồi xuống cũng không có. Mặc dù thời gian hai năm đến ở nhà cậu đã
từng trải qua những việc vô cùng bận rộn thế này, nhưng chân cô vẫn như bị phù
nề, ngay cả đôi giày đi bình thường cũng chỉ có thể kéo lê đi.

Mợ nhìn mà thấy
đau lòng, bảo cô ra đằng sau nghỉ ngơi. Cô đâu có nhẫn tâm thế được? Tiểu Vũ
thì mù tịt về chuyện bếp núc, ở ngoài thu tiền, tính tiền còn có lúc tính sai
nữa là, nếu chỉ để cậu mợ lo liệu thôi thì có lẽ việc buôn bán sẽ hao hụt không
ít, hơn nữa cả năm trời cũng chỉ mệt nhọc mấy ngày này thôi, cô cắn răng mà
chịu đựng.

Buổi tối, lúc
Phương Tồn Chính đến thì Trần Uyển đang ngồi xổm trong sân rửa đống bát đĩa
bẩn. Tiết trời Đông chí, nước như muốn đóng băng, hai tay Trần Uyển đỏ lên như
hai móng heo kho, sớm đã tê dại rồi.

Phương Tồn Chính
liếc mắt nhìn đôi tay như móng heo kho của cô, rồi ngồi thụp xuống.

“Làm cái gì
đấy?”, cô giật cái đĩa trong tay anh ta lại, vẫn chưa khỏi cảm, lời nói còn
mang đặc âm mũi.

“Rửa bát”, Phương
Tồn Chính cầm chiếc bát khác thả vào nước, nói như lẽ đương nhiên.

“Anh đừng có làm
phiền tôi nữa, anh mà làm vỡ bát thì tôi lại phải quét dọn”, cô dùng khuỷu tay đẩy
anh ta, “Tết nhất không ở nhà giúp mẹ anh chuẩn bị đồ tết sao?”.

“Thì đến tìm em
cùng đi nè. Mẹ tôi thích ăn cái gì, em còn rõ hơn tôi mà.”

“Tôi không rảnh.”
Cô thấy anh ta cọ cọ cái bát, không an tâm nên cầm lấy kiểm tra, quả nhiên các
ngón tay liền nhơm nhớp mỡ, trên bát vẫn dính hạt cơm. “Đi đi đi, không có việc
gì thì tự đi mà đi tìm niềm vui đi, anh rửa cũng chẳng khác gì lúc chưa rửa,
hại tôi phải rửa lại toàn bộ đây này.”

“Xới cơm vào rồi

thì ai mà phát hiện ra chứ?”, anh ta cười ha ha, nhưng đổi lại là ánh mắt khinh
khỉnh của cô.

“Ồ, Tồn Chính đến
khi nào vậy?”, mợ lại bê ra một chồng chén đĩa nữa, chân không dừng bước, vừa
nói vừa đi vào bếp lấy đồ ăn, “Vừa rồi khách đông quá nên không để ý. Hôm nay
bận bịu, không chào hỏi cháu được, đừng trách nhé?”.

“Thím à, đã thân
quen như thế rồi mà khách sáo.” Phương Tồn Chính thấy cậu Trần Uyển cùng đi ra
với mợ thì đứng thẳng người dậy, chùi bàn tay ướt vào đùi, sau đó lấy thuốc lá
cung kính mời Củng Tự Cường: “Chú Củng, năm mới vui vẻ”.

Trần Uyển thẳng thắn
nói: “Anh biết lễ phép từ lúc nào vậy?”.

Phương Tồn Chính
thấy mặt bỗng nóng ran, may là trời tối nên mọi người không nhận ra, thấy cậu
Trần Uyển cầm lấy điếu thuốc, trong lòng anh ta mới nhẹ nhõm.

“Tôi vừa nghe cậu
nói tìm Tiểu Uyển đến làm giúp đồ tết hả?”, có lẽ do niềm vui năm mới nên thái
độ của Củng Tự Cường không nghiêm khắc như những ngày thường, thậm chí còn nở
nụ cười vui vẻ.

“Vâng, năm trước
bận quá, cháu không đến thăm hỏi được.” Đứng trước mặt Củng Tự Cường, Phương
Tồn Chính lúc nào cũng tỏ ra kính cẩn.

“Không sao, đã
qua lúc bận nhất, mấy ngày nghỉ lễ này Tiểu Uyển cũng mệt mỏi nhiều rồi. Cậu
dẫn nó đi thay đổi không khí một chút, về sớm là được.”

“Mợ!”, Trần Uyển
la lên, sao mà đi được đây?

“Đi đi, đi đi”,
mợ đẩy cô, thằng nhỏ Tồn Chính này da hơi đen, làm việc cũng có chút ám muội,
bất giác mợ cảm thấy cặp đôi trước mặt này sao mà xứng thế.

Trần Uyển thấy
cậu không phản đối, cô thu dọn số bát đĩa chưa rửa đâu vào đấy rồi mới cùng
Phương Tồn Chính đi ra cổng.

Phương Tồn Chính
kéo Trần Uyển đi qua ngách sau để tránh con đường chính chật ních người. Đầu
hẻm có chiếc Toyota việt dã màu đen đang đậu. Trần Uyển thấy anh ta rất tự
nhiên mở cửa bên phải, bất giác hốt hoảng, “Anh ăn cắp xe! Anh điên rồi, sẽ bị
người ta bắt đấy!”.

Giọng nói hơi lớn
khiến mấy người đi đường cũng phải quay lại nhìn. Sự đắc ý của Phương Tồn Chính
chưa được trỗi dậy thì hai giây sau đã bị cô hắt cho bát nước lạnh, tức giận
đến nỗi tóc tai dựng ngược lên. “Tôi chỉ có số chạy xe máy thôi hả? Chiếc xe
này là tôi mới mua đó!”


Trần Uyển sững
sờ.

“Mau lên xe, lạnh
chết đi.”

“Thật sự là xe
anh mua chứ?” Trần Uyển nhìn cái ghế da và cánh cửa tự động, vẫn không thể tin
được. “Mở quán bar kiếm tiền dễ vậy sao? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, làm
những chuyện như đồ tể vậy thì không nên làm nhiều, đến ngày nào đó sẽ gặp phải
phiền phức lớn đấy.”

“Tết nhất rồi,
nói cái gì đó may mắn chút được không?”, Phương Tồn Chính trừng mắt nhìn cô,
“Quán bar đó tôi rất ít đến, đều do Hầu Tử cai quản. Em cũng biết Hầu Tử có con
mắt ghê gớm lắm mà, có cái gì lọt được mắt nó chứ? Công việc chính của tôi rất
bận, chiếc xe này là do mấy tháng qua làm việc kiếm được đó”.

“Xì”, cô không
thèm để ý, “Việc kinh doanh kiếm tiền ấy chắc chắn không phải là con đường chân
chính”.

Phương Tồn Chính
im lặng, một lúc sau mới nói: “Con đường chân chính à? Giống như cậu em, một
ngày hai mươi bốn giờ đều tất bật, chỉ có năm, sáu tiếng để ngủ, cuối tháng
tính toán tiền ăn uống gì đó thấy chẳng dư được đồng nào sao?”. Anh ta liếc
nhìn cánh tay cô đặt lên đầu gối, vừa đau lòng vừa tức giận: “Thời tiết lạnh
thế mà còn đưa cánh tay nứt nẻ vào nước lạnh?”.

Trong xe mở hệ
thống sưởi ấm, trước khi bàn tay nứt nẻ lạnh cóng chuyển sang ấm dần lên thường
sẽ rất ngứa, Phương Tồn Chính nhắc nhở rằng sẽ ngứa rất khó chịu đấy. Trần Uyển
cố chịu đựng, không gãi, nói: “Cuộc sống khổ cực nhưng lúc ăn lúc ngủ không
phải bất an, lo lắng”.

“Ngang ngạnh!”
Tâm trạng vui vẻ lúc trước của Phương Tồn Chính biến mất, chỉ cảm thấy trong
lòng như có cục lửa, muốn tìm cái bao cát để đấm mấy cái. Một lúc sau Phương
Tồn Chính liếc xéo cô, cô vẫn ung dung ngồi nhìn cảnh đường phố khuất dần sau
cánh cửa xe, sự nóng giận trong lòng anh ta dần dần nguôi ngoai, rồi tắt hẳn,
sau đó trở nên nhẹ nhàng: “Chúng mình đừng cứ gặp nhau là cãi cọ như thế có
được không? Năm mới rồi, em cũng phải cho tôi chút thể diện chứ, đừng vừa nhìn
thấy là lại làm tổn thương tôi như thế”.

Cô dường như suy
nghĩ điều gì đó, sau đó quay đầu nhìn Phương Tồn Chính cười: “Anh đừng cho rằng
tôi không biết phân biệt người tốt người xấu, anh giúp tôi những gì tôi đều nhớ
rõ”. Nét mặt cô bỗng sầm lại rồi cười, nỗi buồn ẩn sau nụ cười bướng bỉnh vô
tình đã lộ ra, “Tôi là người rất dễ thoả mãn, cuộc sống bình yên như lúc này
đối với tôi đã là hạnh phúc lắm rồi”.

“Em là phụ nữ,

suy nghĩ không giống với cánh đàn ông chúng tôi.” Phương Tồn Chính ít nhiều đã
biết chút chuyện của cha cô, anh ta không biết an ủi người khác, chỉ có thể đổi
chủ đề câu chuyện: “Thấy không? Toà nhà phía bên phải em đó? Kim Thịnh Hào
Đình, chính là toà nhà đắt nhất, tốt nhất ở Tế Thành, sau này tôi cũng muốn mua
một căn, mẹ tôi đã chịu cực khổ cả đời rôi, lúc già cũng nên cho bà hưởng hạnh
phúc”.

Trần Uyển quay
đầu, toà nhà Kim Thịnh đã bị họ bỏ lại phía sau, nhưng từ xa vẫn có thể nhìn
thấy ánh đèn lung linh, rực rỡ.

“Có thời gian
bình yên cũng chính là được hưởng hạnh phúc rồi”, cô lẩm bẩm như có tâm sự gì
đó.

Cửa hàng trên
đường Thượng Hải, vì năm mới sắp đến nên tất cả đều kéo dài thời gian mở cửa,
nhưng họ vẫn đến trễ. Trên đường chỉ còn lại một đám người tản bộ và rác rưởi.

“Làm sao bây
giờ?”

“Ngày mai tôi đến
là được rồi, thật ra vì muốn đón em đi hít thở không khí trong lành một chút
thôi.”

“Tiện thể khoe
luôn xe của anh.”

Cô mỉm cười để lộ
đôi lúm đồng tiền, rồi quay nhìn ánh sáng lấp lánh xung quanh. Phương Tồn Chính
bị cô nói trúng tim đen nhưng cũng không thấy xấu hổ, chỉ mong mình lại bị mất
mặt thêm một chút để đổi lấy nhiều hơn nụ cười rạng rỡ của cô như lúc này. Lúc
sau anh ta mới dùng giọng điệu dịu dàng mà chắc chắn Lục Chỉ nghe thấy phải nôn
mửa, hỏi: “Muốn đi đâu chơi? Hay chúng ta tìm chỗ nào đó vào ăn đêm nhé?”.

“Về đi, lạnh quá.
Về nhà tôi sẽ hâm lại đồ ăn cho anh.”

Phương Tồn Chính
nhướng mày, “Không muốn ăn mì bò”.

“Trước giờ sáng
nào anh cũng đến ăn mà có thấy kêu ca gì đâu”, Trần Uyển cười phá lên, “Tôi sẽ
làm hai món cho anh”.

Phương Tồn Chính
thật sự không ngờ mình lại may mắn đến thế, anh ta nghe Tiểu Vũ nói bây giờ tay
nghề của Trần Uyển còn tốt hơn cả mợ, nhưng làm mặt dày xin xỏ cô mấy lần đều
bị từ chối, cùng lắm là cô nấu bát mì cho thôi. Ngay lập tức, nhấn chân ga, tốc
độ 65 km/h nhanh chóng đạt đến mức 100 km/h.

“Anh đi chậm
chút.” Trần Uyển cài dây an toàn vào, sau đó lại nói: “Hình như điện thoại của
anh đổ chuông”.

Là điện thoại Hầu
Tử gọi đến, nói năng không đầu không cuối một hồi, Phương Tồn Chính mới hiểu
Điên Tam đánh nhau với bọn “cừu” ở quán bar, đối phương khá mạnh nên giờ cả
Điên Tam và mấy anh em đều bị bắt vào phân cục Bính Dương, quán bar bây giờ náo
loạn cả lên, Hầu Tử tranh thủ cơ hội chạy ra ngoài gọi điện thoại báo cho anh
ta biết.

Phương Tồn Chính

chửi đổng một tiếng, sầm mặt gọi điện cho chú Lưu, chú Lưu phụ trách trật tự
trị an ở phân cục Bính Dương. Đầu dây bên kia nhận điện, nói đang đến bệnh
viện, vì mấy người bị đánh đang tới bệnh viện thành phố để kiểm tra vết thương.
Phương Tồn Chính hẹn gặp ông ta tại bãi đậu xe của bệnh viện.

“Tôi đưa em về
trước.”, anh ta nói với Trần Uyển.

Trần Uyển láng
máng nghe được mấy lời của Hầu Tử, lại nhìn vẻ mặt tối sầm của Phương Tồn
Chính, biết là đã xảy ra chuyện. “Không cần đâu, tôi đi cùng anh.”

Phương Tồn Chính
lúc này cũng không khách sáo với cô nữa, lái xe chạy thẳng đến bệnh viện thành
phố. Anh ta mở ngăn kéo ở trước mặt Trần Uyển ra, Trần Uyển thấy anh ta mở tiếp
một cái túi nhựa màu đen thì vô cùng kinh ngạc, bên trong toàn là những tệp
tiền một trăm tệ. Phương Tồn Chính lấy mấy cái phong bì lớn ở bên cạnh, cũng
không cần đếm, suy nghĩ một chút rồi nhét tiền vào ba, bốn cái phong bì, sau đó
nhét vào áo khoác.

“Chuyện rắc rối
lắm à?”, Trần Uyển lắp bắp hỏi. Dùng nhiều tiền thế này để giải quyết thì không
phải là chuyện nhỏ rồi.

“Em cũng biết chú
Lưu công an rồi đó, đã từng trải nhiều mà vừa rồi giọng nói vô cùng lo lắng,
tôi e là sự việc không hề nhỏ.” Phương Tồn Chính gõ ngón tay vào ghế, dựa vào
mối quan hệ giữa anh ta và phân cục Bính Dương, thì khi phải bắt người, cả hai
bên gây lộn cũng đều bị bắt, không lẽ nào lại chỉ bắt bọn Điên Tam như thế.
Phương Tồn Chính thầm suy đoán, không dám để lộ chút sắc thái hoang mang nào
trên gương mặt, sợ sẽ làm cô thêm hoảng sợ.

Vừa rồi vì sự an
nguy của anh em mà anh ta đã không để tâm tới Trần Uyển đang ngồi bên, giờ nhớ
ra thì bất giác hối hận, không nên dẫn cô ấy đến đây. “Chi bằng em bắt xe về
trước đi.”

“Giờ còn nói thế
sao? Chú Lưu đến rồi kìa.”

Trong lúc đó xe
cảnh sát chở Lưu Thành Vũ tiến vào bãi đậu, người lái là Tiểu Lý - người mà
Phương Tồn Chính cũng quen.

Anh ta xuống xe
trước rồi mở cửa cho Lưu Thành Vũ. Lưu Thành Vũ vừa xuống xe, còn chưa đứng
vững đã lập tức lớn tiếng với Phương Tồn Chính: “Mày dạy bọn đệ tử làm việc thế
nào đấy? Con mắt khôn lanh của mày bị chó tha đi rồi hả? Đến Tết rồi, cho tao
mấy ngày yên phận không được sao?”, nói rồi cầm túi công văn trên tay đánh vào
đầu Phương Tồn Chính.

Hai anh em Phương
Tồn Chính từ nhỏ đã bị chú Lưu đánh quen rồi, nên chỉ đứng trơ mặt ra để ông ta
đánh mấy cái rồi mới hỏi: “Chú Lưu, đã xảy ra chuyện gì? Hầu Tử gọi điện đến,
nó không nói rõ mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, chỉ nói Điên Tam bị đánh”.

Phương Tồn Chính
vừa nói xong thì Lưu Thành Vũ càng nổi giận, lại đập vào đầu anh ta mấy cái.
“Bị đánh? Đánh chết cái thứ đó đi cho đáng đời, xảy ra chuyện còn không chịu
sáng mắt. Vừa rồi bên thành phố có gọi điện qua hỏi tình hình, một trong số đó
có con trai của Phó thị trưởng Giang, còn hai người tai to mặt lớn nữa mày
không thể làm gì nổi đâu. Mau chuẩn bị tiền viện phí theo tao đi xin lỗi, còn
cái thằng Điên Tam đó cứ để mặc nó trong trại giam mười lăm ngày để nó cầu cúng
tổ tiên tích đức đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận