Hoàng Tử Hà liếc trộm Lý Thư Bạch, thấy y vẫn ôn hòa, còn ra hiệu mời Lỳ Lạc quận chúa ngồi. Cô vội hành lễ cáo từ hai người, song vừa dợm bước đã thấy Lý Thư Bạch đưa mắt nhìn mình, đành quỳ xuống bên cạnh, rót trà cho Kỳ Lạc quận chúa.
Kỳ Lạc quận chúa bưng ly trà trong tay, cúi đầu thưorng thức mùi hương rồi nhoẻn cười với Lý Thư Bạch.
Người trong kinh ai ai cũng biết chuyện Kỳ Lạc quận chúa ái mộ Quỳ vương. Nàng đường dường là ocn nhà vương hầu quyền quý, năm xưa Ích vương ngồi lên ngai vàng thì giờ nàng đã thành công chúa, vậy mà lại chẳng ngại đường xa, đến tận dịch trạm hẻo lánh này đợi sẵn, còn nói cười ríu rít đề nghĩ Quỳ vương dẫn mình đi theo, khiến y nhất thời khó mà cự tuyệt, dành than thở: “Quận chúa chủ quan quá.”
“Xưa nay Kỳ Lạc vẫn cẩu thả chủ quan, ương ngạnh cố chấp, đâu phải vương gia không biết!” Nàng bĩu môi đáp, song đã nhận ra thái độ bất đắc dĩ trong giọng điệu của y, biết rằng y sẽ không cự tuyệt thẳng thừng, nên không kìm được hé môi cười: “Dù sao Kỳ Lạc cũng chỉ còn có một thân một mình. Kỳ Lạc muốn theo vương gia đi khắp trời cao đất rộng, ai quản được chứ?”
Nghe ra Kỳ Lạc quận chúa có ý đi theo Lý Thư Bạch, Hoàng Tử Hà không khỏi cười khổ trong lòng, song cũng có vài phần hí hửng muốn xem kịch hay, đưa mắt nhìn Lý Thư Bạch.
Ích vương vốn là tôn thất họ xa, với đương kim hoàng đế chỉ như máu loãng. Sau khi ông ta qua đời, chỉ để lại một mình Kỳ Lạc quận chúa. Hoàng thất từng cho một đứa trẻ làm con thừa tự để Ích vương không bị tuyệt đường hương hỏa, nhưng đứa bé ấy mấy năm sau cũng chết yểu, mọi người đều nói dòng dõi Ích vương đã định là tuyệt hậu, không thể cứu vãn, nên hoàng thất chẳng ngó ngàng gì đến nữa, chỉ mình Kỳ Lạc quận chúa trông coi vương phủ, đám gia sư và quan thừa trong vương phủ cũng chẳng rèn cặp nổi cô bé bướng bỉnh từ nhỏ này, đành mặc cho nàng muốn gì làm nấy.
Còn Lý Thư Bạch, vì thương nàng chẳng còn sống được bao lâu, nên vẫn hết mực nuông chiều. Hoàng Tử Hà nhớ y từng nói, trong lúc y đau khổ nhất, chỉ có nàng giơ tay nắm lấy tay y.
Nhìn Lý Thư Bạch bất lực nhíu mày, Hoàng Tử Hà thầm nhủ, để xem gia làm gì được quận chúa?
Chỉ ngh y dịu giọng bảo nàng: “A Uyển đã có nhã hứng như thế, đáng lẽ ta phải dốc hết sức hoàn thành tâm nguyện cho muội. Tiếc rằng lần này ta đến Thục là có việc quan trọng, e rằng không rảnh dẫn muội đi du sơn ngoạn thủy, thưởng lãm phong cảnh được.”
Kỳ Lạc quận chúa bĩu môi, vẻ ấm ức ầng ậng trong mắt: “Kỳ Lạc biết vương gia bận rộn, có điều muội không rành tập quán ở phủ Thành Đô, nên mới phiền vương gia dẫn vào thành mà thôi, lẽ nào khó đến vậy ư?”
Lý Thư Bạch nhíu mày: “Ta có việc công, vốn dĩ không tiện dẫn theo người khác. Huống hồ giờ bên cạnh ta cũng chẳng an toàn, nếu liên lụy đến quận chúa thì ta biết ăn nói làm sao với người của quý phủ?”
“Kỳ Lạc dẫn theo mấy chục hộ vệ, có thể tự lo thân. Không chừng khi vương gia gặp chuyện, người của Kỳ Lạc cũng có thể giúp một tay.”
“Ta chẳng mấy thông thuộc vùng này, thực sự không thể dẫn quận chúa đi du ngoạn được. Chi bằng thế này, ta cùng quận chúa đến phủ Thành Đô, quan viên ở đó hẳn rất sẵn lòng giúp quận chúa lên kế hoạch ngao du.”
Kỳ Lạc quận chúa còn định nói gì đó, song Lý Thư Bạch đã đưa mắt cho Hoàng Tử Hà. Cô đành phải chai mặt lên tiếng: “Vương gia, công văn mấy ngày nay dồn lại đến hơn trăm quyển chưa phê duyệt, hơn nữa Chu quận thú vừa chân ướt chân ráo đến Thục, chẳng rõ hiện giờ đã gặp Tây Xuyên tiết độ sứ Phạm Ứng Tích hay chưa, mọi việc lớn nhỏ ở Thục đang chồng chất lại như núi, e rằng phải phiền gia ngó đến…”
Chưa nói dứt câu, Kỳ Lạc quận chúa đã trừng mắt với cô, giận dữ mắng: “Một hoạn quan nhãi nhép bên cạnh Quỳ vương mà cũng dám chen vào trong lúc ta nói chuyện với vương gia ư?”
Hoàng Tử Hà vội cúi đầu nhận tội, lúc ngẩng lên mới ấm ức nhìn Lý Thư Bạch nghĩ thầm, nô tài đâu có quen đóng vai người xấu!
Lý Thư Bạch nhìn cô, tỏ ý “ngươi cứ ngoan ngoãn chịu trận đi.”
Nghỉ ngơi một chốc, thòi gian nóng nực nhất buổi trưa cũng đi qua. Dẫn theo Kỳ Lạc quận chúa đương nhiên không thể cưỡi ngựa như trước, Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà đành lên xe ngựa đi trước, xe của Kỳ Lạc quận chúa theo sau.
Tuy ai nấy trang bị gọn nhẹ, song đám thị vệ của Kỳ Lạc quận chúa cũng đến bảy tám chục người, lại thêm hơn hai trăm tùy tùng của Quỳ vương phủ, cả đoàn người rồng rắn đi trên đường cái quan, bụi tung mù mịt, thanh thế rợp trời, Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà ngồi trong xe cũng cảm giác được cỗ xe đang lắc lư lăn bánh, tốc độ giảm quá nửa, chỉ biết nhìn nhau câm nín.
Chiếc bình lưu ly treo trong xe không ngừng chao đảo, con cá nhỏ cũng mệt bởi vì bôn ba đường dài, cứ bồn chồn bơi quanh quẩn.
Hoàng Tử Hà giơ tay giữ lấy chiếc bình để nó bớt rung lắc rồi hạ giọng hỏi: “Lặn lội đường dài thế này, sao gia còn đem nó theo? Lỡ như cái bình bị va đập thì sao? Để lại vương phủ vẫn an toàn hơn chứ.”
Lý Thư Bạch liếc con cá, hờ hững đáp: “Quen rồi.”
Quen rồi, quen với cái gì chứ? Là con cá nhỏ quan theo y đi đây đi đó, hay y quen có một con cá nhỏ bên canh, thỉnh thoảng lại chăm chú ngắm nhìn?
Nhìn con cá A Già Thập Niết, Hoàng Tử Hà lại miên man nghĩ tới chuyện mười năm trước, y đã phát hiện ra nó trong vũng máu tiên hoàng khạc ra. Bấy giờ y còn là một đứa bé chưa hiểu chuyện đời, vậy mà giờ đây đã thành Quỳ vương uy danh lừng lẫy.
Song suốt mười năm nay, con cá này không hề lớn lên, cũng không hề thay đổi, cứ lặng lẽ ở bên cạnh y như thế. Tựa như, có những điều vĩnh viễn dừng lại trong cái đêm y mười ba tuổi ấy, ngưng kết mãi mãi, không bao giờ thay đổi.
Nghĩ vậy, cô lại buông chiếc bình trong tay ra, thầm thở dài. Bất luận là gì, thì qua mười năm cũng đã hơn cả một thói quen, trở thành một thứ quan trọng không thể thiếu được.
Vầng dương từ từ ngả về Tây, vẫn chưa đến phủ Thành Đô.
Cảnh Dục giục ngựa đi đến, bẫm khẽ ngoài cửa sổ: “Thưa gia, quận chúa hơi mẹt, đã xuống xe nghỉ ngơi rồi.”
Xe ngựa của họ đành dừng lại. Lý Thư Bạch nhìn qua cửa sổ về phía Kỳ Lạc quận chúa, thấy nàng xuống xe đứng tựa vào gốc cây, nét mặt chẳng có gì mệt mỏi, trái lại còn vô tư nhìn ngó quanh quất, với tay ngắt một đóa thục quỳ cầm ngắm nghía.
Y đưa mắt cho Hoàng Tử Hà, cô hiểu ý, vội lấy bình nước bạc hà xuống xe vấn an Kỳ Lạc quận chúa rồi dâng lên, sẽ sàng thưa: “Gia sai nô tài đưa vật này cho quận chúa. Quận chúa đi đường dài mệt mỏi, có thể ngửi thứ này, sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Kỳ Lạc quận chúa vui vẻ nhận lấy đưa lên mũi ngửi: “Vương gia chu đáo quá, ta chỉ hơi tức ngực thôi.”
Hoàng Tử Hà ngẩng lên nhìn quanh, thấy mây chiều đã tụ lại, chỉm mỏi bay tan tác, gió lùa qua rặng thông rì rào thì không khỏi rúng động trong lồng, vội giục Kỳ Lạc quận chúa: “Quận chúa mau lên xe thôi, e rằng cả đoàn phải đi gấp để kịp đến phù Thành Đô.”
“Không sao, nghe nói chỉ còn hơn hai chục dặm tôi, trước canh một nhất định sẽ đến.” Kỳ Lạc quận chúa nhìn quanh, cười nói: “Ngươi xem phong cảnh nơi này đẹp mê hồn, hoa nở khắp núi rừng, lẽ nào không muốn dừng lại thưởng lãm ư?”
Hoàng Tử Hà cũng hết cách. Đành nói: “Quận chúa cao hứng, song hôm nay đã muộn rồi, chi bằng để đến mai lại sai người đưa quận chúa tới đấy du ngoạn hẳn một ngày, không rõ ý quận chúa thế nào?”
“Ai cũng tấm tác khen Dương công công hầu hạ bên cạnh Quỳ vương phong thái hơn người, nào ngờ lại chẳng phong nhã tí nào cả.” Kỳ Lạc quận chúa vùng vằng ném bông hoa trong tay xuống đất, xăm xăm đi về phía xe mình.
Hoàng Tử Hà thở phào nhẹ nhom, đang định quay về chỗ Lý Thư Bạch thì nghe thấy Kỳ Lạc quận chúa gọi với theo: “Dương công công đợi đã.”
Cô ngoái lại, Kỳ Lạc quận chúa cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ: “Suýt nữa thì quên mất, cái này ta tặng Quỳ vương.”
Hoàng Từ Hà cúi đầu giơ tay nhận lấy, song Kỳ Lạc quận chúa lại giơ cao hộp lên: “Vật này không thể đưa qua người khác được, ta phải đích thân trao tặng vương gia.”
Đứng giữ một trời chim bay xao xác tìm chốn nghỉ, Hoàng Tử Hà ngán ngẩm thưa: “Vậy sau khi đến phù Thành Đô, quận chúa trao tặng gia cũng không muộn. Giờ vẫn mau mau lên đường đến Thành Đô thôi.”
“Thôi đi, ta biết tỏng rồi, các vị đến Thành Đô, Chu sứ quân nhất định sẽ bày tiệc thiết đãi, rồi lại ca lại múa, dùng dằng đến nữa đêm thông thôi. Sáng sớm ngày mai, Quỳ vương s bận bịu bao nhiêu việc, muốn tìm gặp càng khó hơn.” Nói rồi, nàng vén vạt váy, băng qua thảm có xanh mượt dưois gốc cây đi đến trước xe Lý Thư Bạch, tươi cười nói vào trong: “Suýt nữa thì quên tặng quà cho vương gia.”
Lý Thư Bạch đặt công văn trong tay xuống, mìm cười giơ tay đón lấy: “Cám ơn quận chúa nhọc lòng.”
“Ai da, sao vương gia không xem?” Nàng lại vén vạt váy, giẫm lên bục gỗ bước lên xe, ngồi xuống cạnh Lý Thư Bạch, rồi tươi cười đưa chiếc hộp tới trước mặt y: “Đoán xem bên trong là gì nào?”
Lý Thư Bạch nhướng mắt nhìn, nhíu mày: “Sao ta biết được.”