--> Hoàng Tử Hà kinh ngạc.
“Hơn nữa, không lâu trước khi phụ hoàng qua đời, nội đình mới chế tác ra.”
Y không nói rõ chiếc vòng này thuộc về ai, nhưng Hoàng Tử Hà biết, lúc tiên hoàng đau yếu, người thân cận nhất bên cạnh chỉ có một mình Trần thái phi, mẹ ruột của Ngạc vương Lý Nhuận, về sau đã hóa điên.
Hiểu được suy nghĩ của cô, Lý Thư Bạch cũng gật nhẹ đầu: “Vật trong cung lại xuất hiện ở nhà một ca kỹ tự vẫn vì tình, căn nguyên bên trong hắn rất lắt léo.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi hỏi lại: “Gia khẳng định… là người đó ư?”
“Ừm, trước khi phụ hoàng qua đời, ta thường tới thăm nom. Bấy giờ bà ta luôn ở bên giường bệnh hầu hạ, chiếc vòng này cũng là vật bà ta yêu thích nhất, đeo trên tay không rời. Những đường vân rực rỡ của nó, ta không bao giờ quên.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, giao lại chiếc vòng cho Chu Tử Tần, thấy gã cũng chăm chú lật đi lật lại ngắm nghía, bèn chuyển chủ đề: “Phải rồi Tử Tần, chẳng phải nhà Phó Tân Nguyễn nuôi một u già ư? Về sau vì sắp thành thân nên mới cho bà ta về nhà, hiện giờ đã tìm thấy chưa?”
“À, đã sai người đi tìm rồi, nghe nói nhà bà ta ở Hán Châu gần đây, mấy hôm là tìm ra thôi.” Nói rồi Chu Tử Tần bỏ ngay vòng xuống, hí hửng ghé tai cô thì thào: “Nghe nói u già đó nấu ăn rất ngon, nhất là món gà hạt tiêu, thơm nức cả phố Tùng hoa, sau này chúng ta có thể bảo bà ta nấu cho ăn thử!”
Tiếc rằng, cuối cùng gà hạt tiêu thơm phức phố Tùng Hoa cũng chẳng đến lượt gã ăn thử.
Chiều hôm ấy, đám bổ khoái đi Hán Châu trở về, ủ rủ báo với gã: “U già Thang Châu Nương ấy, trên đường từ Thành Đô về Hán Châu lỡ sẩy chân ngã xuống vách núi, chết rồi.”
Chu Tử Tần giật nảy mình: “Chết thật ư? Tìm thấy thi thể chưa?”
“Thấy rồi, chúng tôi đến nơi xảy ra chuyện nhìn xuống, thấy xác một người đàn bà nằm trên bãi sông, cả người đầm đìa máu. Theo chức trách, chúng tôi lập tức buộc dây vào thắt lưng leo xuống, khám nghiệm cái xác.”
“Xác thực là bà ta ư?”
“Đúng thế. Tuy gương mặt đã giập nát, nhưng những người quen đều nói sau tai bà ta có một nốt ruồi, vị trí không sai vào đâu được!”
Chu Tử Tần ngoái lại, ngơ ngẩn bảo Hoàng Tử Hà: “Chết rồi.”
Hoàng Tử Hà nhíu mày, vô thức rút cây trâm trên đầu ra, vạch mấy đường lên bàn.
Chu Tử Tần ngồi xuống ngay trước mặt cô: “Sùng Cổ nghĩ ra chuyện gì thế?”
Cô liền chỉ mấy đường xuống mấy đường thẳng giao cắt nhau, giải thích: “Một là nguyên nhân tự vẫn. Hai người trải qua muôn vàn sóng gió, cuối cùng cũng được ở bên nhau, sao giờ lại tự vẫn? Hai là sấp giấy trong thư phòng, rõ ràng Ôn Dương chép kinh định đóng thành sách theo kiểu bướm, sao lại để một nửa ở nhà Phó Tân Nguyên?”
Chu Tử Tần bấy giờ mới vỡ lẽ: “Thì ra khi nãy hai vị nói cuốn kinh bất thường là vì thế? Vậy điều thứ ba và thứ tư là gì?”
“Cái chết của Thương Châu Nương và nguồn gốc của trẩm độc.” Hoàng Tử Hà còn đương cầm cây trâm ngẫm nghĩ thì một gã bổ khoái nữa lại xộc vào, rối rít: “Bổ đầu, bổ đầu, không hay rồi!”
Chu Tử Tần lườm gã: “Không hay rồi mà người tươi tỉnh thế à?”
“Thưa vâng, có khổ chủ của người chết tìm đến bắt chúng ta giải thích! Xem ra nếu không xoa dịu được thì chúng ta khó mà thoát thân!” Gã bổ khoái bước đến ghé tai Chu Tử Tần nói khẽ: “Khổ chủ đó là một đại mỹ nhân đấy!”
Chu Tử Tần nghe thế vội đứng phắt dậy chạy ra xem, quả nhiên trông thấy một giai nhân tuyệt thế vận áo xanh đứng trước cổng nha môn, toàn thân không đeo trang sức, song vẫn quyến rũ mê người, đứng giữa một con đường bình thường mà như đang đứng giữa khóm hoa trong ngày xuân phơi phới.
Giai nhân yêu kiều hành lễ với Chu Tử Tần, không giấu vẻ buồn thương: “Chu bổ đầu gọi tôi đến, không biết có phải đã phát hiện được gì về vụ án của tiểu muội không?”
“Ồ, ra là Công Tôn đại nương!” Chu Tử Tần niềm nở ra đón, “Đại nương, hôm nay chúng ta tra xét cả một ngày cũng đã được chút manh mối, mời vào mời vào, vừa hay phải hỏi đại nương vài chuyện…”
Chưa nói dứt câu, đã nghe tiếng đằng hắng bên cạnh.
Chu Tử Tần ngoái lại, tức thì tiu nghỉu như mèo cắt tai, vội xuôi tay đứng nghiêm: “Cha.”
Chu Tường lườm đứa con trai không nên nết, khẽ nạt: “Quả nhiên là Chu thiếu bổ đầu lừng danh quận Thục, giao du rộng thật đấy, hạng người nào cũng quen được!”
Chu Tử Tần khom người vâng dạ rối rít: “Dạ dạ, cha nói rất phải, con nhất định không phụ kỳ vọng của cha, giao du rộng rãi, hạng nào cũng quen…”
“Hử?” Chu Tường trừng mắt với gã.
Chu Tử Tần ngớ ra, ngơ ngác không hiểu mình nói sai chỗ nào.
Chu Tường thấy thế tức tối giũ áo đi thẳng, không quên mắng: “Thằng nghịch tử! Mày muốn chọc ta tức chết phải không!”
Kẻ phía sau Chu Tường vội cười xuê xoa: “Nhạc phụ đại nhân đừng giận, Tử Tần ngây thơ chất phác, hồn nhiên như trẻ nhỏ, cũng tốt mà!”
Chu Tử Tần thấy cha quay người bỏ đi thì lè lưỡi, nắm ngay lấy người đằng sau ông ta: “Tề đại ca đến đây à! Lại đây lại đây, đệ giới thiệu với huynh hai người bạn!”
Chu Tử Tần kéo người nọ vào trong, thấy Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch đang trò chuyện với Công Tôn Diên liền nói: “Vương huynh, Dương tiểu đệ, để tôi giới thiệu, đây là Tề Đằng Tề đại ca, phán quan tại phủ Tây Xuyên tiết độ sứ. Tề đại ca, hai vị này là… trợ thủ mới của tôi mới mời tới, Vương Quỳ Vương huynh, vị này là Dương tiểu đệ.”
Tề Đằng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, lúc cười càng thấy ôn hòa, chắp tay chào bọn họ: “Tại hạ là Tề Đằng.”
Hoàng Tử Hà vội chắp tay trả lễ, còn Lý Thư Bạch chỉ gật đầu.
Ngoái lại, thấy Công Tôn Diên đang nhìn xuống, mắt lóe lên, Hoàng Tử Hà nhìn theo ánh mắt Công Tôn Diên, song chỉ thấy năm ngón bàn tay trái của Tề Đằng giấu trong áo, không có gì khác lạ.
Thấy cô ngoảnh nhìn mình, Công Tôn Diên vội nói: “Tôi muốn hỏi, hiện giờ… vụ án của tiểu muội đã có tiến triển gì chưa?”
“Đại nương, xin rời bước qua bên này nói chuyện.” Hoàng Tử Hà ra hiệu cho Công Tôn Diên.
Chu Tử Tần vội cáo lễ với Tề Đằng: “Xin lỗi Tề đại ca, huynh cứ ngồi đây đi, chúng tôi phải hỏi chuyện đại nương mấy câu.”
Nụ cười của Tề Đằng hơi đờ ra, hắn tần ngần hỏi: “Là vụ án ở phố Tùng Hoa hôm trước ư? Chẳng phải là Ôn Dương cùng cô nương đó tự vẫn vì tình à? Sao lại liên quan đến mấy vị đại nương này?”
Chu Tử Tần bấy giờ mới sực nhớ: “Ồ, đúng rồi, huynh có quen Ôn Dương không?”
Tề Đằng gật đầu: “Có. Mấy năm trước Trần Luân Vân khơi mào thành lập một thi xã, chúng ta đều tham gia, thường tụ tập xướng họa. Có điều tháng trước xảy ra chuyện không vui nên cãi cọ mấy câu, về sau Ôn Dương cũng đã viết thư xin lỗi ta, nào ngờ… giờ đã âm dương đôi ngả.”
Hoàng Tử Hà nghe nói bèn quan sát kỹ Tề Đằng, thấy hắn nhất mực tươi cười, ôn hòa hiền hậu, song vai rộng người cao, ra dáng đàn ông, trông rất đáng tin cậy.
Phán quan phủ tiết độ sứ cũng là chức khá cao, còn trẻ như vậy mà đã làm đến thế, hơn nữa không hề nhiễm thói thô lỗ của đám người trong quân ngũ, kể cũng là hiếm có.
Nhưng nghĩ lại thì Quỳ vương Lý Thư Bạch từng dẫn quân trấn áp phản loạn, Vương Uẩn cũng là một trong số ít con cháu họ Vương tòng quân, song vẫn cao nhã hào hoa, nào có vẻ thô hào của binh sĩ.
Công Tôn Diên được dẫn sang phòng bên thì có vẻ bất an, lo lắng nhìn nét mặt nghiêm trang của họ: “Xin lỗi các vị, có phải vụ án này có điểm gì đó không ổn chăng?”
“Xin hỏi đại nương có thực lòng mong vụ án này sớm ngày được phá không?”
Công Tôn Diên biến sắc, hơi cứng người lại, ngần ngừ hỏi: “Sao các vị lại hỏi vậy?”
“Thế thì tại sao có những việc đại nương không kể với bọn tôi, mà lại giấu giếm?”
Công Tôn Diên nhíu mày, lo lắng nhìn ra sân, tránh ánh mắt họ.
Hoàng Tử Hà nói thêm: “Xin đại nương cho biết, chiếc vòng đại nương cầm trong tay lần đầu chúng ta gặp mặt, từ đâu mà ra vậy?”
Công Tôn Diên cúi đầu đáp khẽ: “Chuyện này… đúng là khó mở lời.”
Hoàng Tử Hà nhìn Công Tôn Diên, dịu giọng: “Xin đại nương cứ nói, bằng không, dù chúng tôi có lòng giúp đỡ, cũng chẳng biết bắt tay từ đâu được.”
Thấy Công Tôn Diên ngập ngừng, cô lại thuyết phục thêm: “Lẽ nào đại nương không mong sớm tra ra sự thật? Nếu đại nương không giải thích những nghi ngờ cho chúng tôi, chúng tôi sao có thể phá án giúp đại nương được?”
Công Tôn Diên bấy giờ mới thở dài đáp: “Tiểu huynh đệ nói phải lắm, tôi không nên giấu giếm các vị. Có điều chuyện này… Thực ra thứ tôi định lấy đi, vốn không phải chiếc vòng này.
Đoạn bà ta lấy chiếc vòng chạm đôi cá vẫn đem theo người ra, đặt xuống mặt bàn: “Tôi chỉ muốn tìm một chiếc vòng bằng ngọc dương chi đơn giản, không chạm trổ gì cả.”
Hoàng Tử Hà sực nhớ đến chiếc vòng ngọc hiếm thấy trong hộp trang sức của Phó Tân Nguyễn, phân vân một thoáng rồi dò hỏi: “Chẳng hay chiếc vòng đó có gì đặc biệt?”
“Đó là quà của một quý nhân ở Trường An tặng cho A Nguyễn, vốn là di vật của mẹ người ấy để lại nên y rất trân quý.” Công Tôn Diên thở dài, “A Nguyễn lớn tuổi hơn người ấy nhiều, cũng không để y vào lòng, tuy nể lời nài nỉ mà nhận lấy, song lòng đã có kẻ khác. Lần này A Nguyễn sắp thành thân, trong thư viết cho tôi có nhờ tôi thay muội ấy đem chiếc vòng trả lại chủ cũ, dù sao cũng là di vật của mẹ người ta, không thể gửi gắm cho ai được.”
Hoàng Tử Hà nhớ đến những lời Lý Thư Bạch kể, bất giác ngước lên nhìn y, cả hai đều rúng động trong lòng.
Tuy đã đoán ra chiếc vòng ấy thuộc về mẫu phi của Ngạc vương Lý Nhuận, song chẳng ai ngờ Lý Nhuận lại chính tay tặng cho Phó Tân Nguyễn, trong khi Phó Tân Nguyễn không yêu y.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì Lý Nhuận là vương gia đương triều, còn Phó Tân Nguyễn chỉ là người trong làng ca múa, dù có vào vương phủ, tương lai vẫn phải trơ mắt nhìn Lý Nhuận lập một tiểu thư danh giá làm vương phi. Huống hồ Phó Tân Nguyễn lớn tuổi hơn Lý Nhuận khá nhiều, khi tuổi thiếu niên sôi nổi qua rồi, còn được bao nhiêu nam nhân nhớ đến nhưng si mê quyến luyến của mình ngày cũ?