Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Giọng Vũ Tuyên lạnh nhạt, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy điểm quan trọng mà Tề Đằng nói tới: “Nhà Hoàng quận thú vẫn còn một cô con gái.”
“Hừ… Hoàng Tử Hà ấy à? Nếu ả dám quay về thì cũng chỉ có đường chết mà thôi. Kẻ độc ác giết hại cả nhà, còn kể đến làm gì?” Tề Đằng cười nhạt, ngữ điệu không mềm không cứng: “Trước đây chính huynh tố cáo ả với Phạm tướng quân, sao giờ còn nhắc đến?”
Vũ Tuyên im lặng hồi lâu rồi đổi hướng đi thẳng: “Tôi có chút việc, xin lỗi.”
Tề Đằng bước xéo qua, chặn hắn lại: “Huynh còn việc gì nữa hả? Tỉnh lại đi, người chết hơn nửa năm rồi, huynh còn tới một quét tước hóa vàng làm gì nữa? Chẳng qua chỉ là con nuôi, mà nói trắng ra ông ta thu nhận huynh là để sắp sẵn trợ thủ trên quan trường sau này thôi.”
Giọng Vũ Tuyên chợt lạnh buốt, như băng va mặt nước: “Tôi là kẻ hèn mọn nào dám, nào dám thân cận với Phạm tướng quân? Nhờ huynh chuyển lời bẩm lại tướng quân, đời này kiếp này Vũ Tuyên chỉ là một kẻ quét mộ, không dám giẫm bẩn cửa của phủ tiết độ sứ!”
“Ha ha, huynh thanh cao quá nhỉ!” Tề Đằng cười cợt, “Nghe nói lúc vào kinh làm học chính, cũng nồng nàn với Đồng Xương công chúa lắm, suýt nữa bám cạp váy trèo lên hoạn lộ thênh thang cơ mà? Tiếc rằng sông có khúc người có lúc, Đồng Xương công chúa đột ngột qua đời, huynh mới lủi thủi quay về Thục chứ gì? Về đây coi như quên hết mọi chuyện ở Trường An, lại định làm thánh hiền đấy à?”
“Hai vị, bánh hấp xong rồi đây, cẩn thận kẻo bỏng.” Chủ quán dùng lá khoai bọc bánh, đưa cho mỗi người một cái.
Thấy bàn tay giơ ra nhận bánh của Hoàng Tử Hà hơi run, Lý Thư Bạch bèn nhận luôn hộ cô, ghé tai nói khẽ: “Đừng lên tiếng, cứ lặng im xem.”
Vũ Tuyên im lặng, thở dài, một lúc lâu mới thốt: “Đời này, tôi chỉ cầu không thẹn với lòng.”
“Ha ha… Ha ha ha ha ha ha…”
Tề Đằng phá lên cười ngặt nghẽo, suýt nữa xô đổ cả gánh đào bên cạnh. Đợi mấy gánh đào cạnh đó tránh đi hết, hắn mới trỏ Vũ Tuyên, cười hụt cả hơi: “Không thẹn với lòng… Ha ha ha, đương nhiên huynh không thẹn với lòng! Nếu thẹn, chắc huynh đã chết từ lâu rồi!”
Vũ Tuyên không hiểu ý câu này, chỉ lạnh lùng nhìn Tề Đằng.
Tề Đằng vỗ vào gốc đại thụ, vẫn chưa dứt cơn cười. Trong tiếng cười của hắn, Vũ Tuyên cảm thấy một luồng hơi lạnh tự đáy lòng từ từ bốc lên, lan ra tứ chi, cuối cùng đâm vào huyệt thái dương nhoi nhói, đau đớn vô kể.
Vũ Tuyên ôm đầu, mạch máu trên đầu rần rật khiến hắn loạng choạng cơ hồ ngã lăn ra.
Bên tai hắn, giọng Tề Đằng quỷ dị mà trào phúng: “Huynh có nhớ con cá đỏ của tôi đâu rồi không?”
Vũ Tuyên ngạc nhiên mở to mắt, đôi mắt trong suốt sáng ngời nay trợn trừng lên, vằn đầy tia máu, kinh hoảng pha lẫn hoang mang, tựa hồ vừa nhác thấy một bí mật mà mình không dám khám phá.
“Ôi chao, huynh xem, tôi chỉ bàn với huynh chút chuyện, ngờ đâu huynh lại phản ứng thế này.” Tề Đằng ngồi xuống vỗ vỗ má Vũ Tuyên: “Quay về nghĩ kỹ lại đi, toi đợi tin huynh, dù sao… giao tình giữa chúng ta không vừa đâu.”
Vũ Tuyên nghiến răng, gạt tay họ Tề ra.
Tề Đằng lại phì cười, song không cười ngặt nghẽo hay chế nhạo như vừa nãy nữa, hắn đã lấy lại nụ cười ôn hòa bình thản mọi khi: “Đa nghi quá, tôi đâu phải Ôn Dương, sợ gì chứ.”
Dứt lời hắn phất tay áo đi thẳng về phía phủ tiết độ sứ. Cuộc cãi vã thế là kết thúc, chỉ còn Vũ Tuyên loạng choạng đứng lên, gạt đám người xúm đông xúm đỏ xem náo nhiệt ra, lẳng lặng đi về phía cuối phố.
Có kẻ chỉ trỏ sau lưng hắn bình phẩm: “Chẳng phải Vũ Tuyên đấy ư? Năm xưa cứ nói phủ quận thú gồm thâu cả nhật nguyệt, một người là thiên kim tiểu thư Hoàng Tử Hà, người còn lại là Vũ Tuyên, con nuôi quận thú. Đôi người ngọc này soi chiếu lẫn nhau, đều là hạng kinh tài tuyệt diễm, ai ai ở Thục cũng đem lòng ngưỡng mộ, nào ngờ mới vỏn vẹn mấy tháng, đã thành ra thế này.”
Hoàng Tử Hà đứng lẳng lặng bên đường, thật lâu mới ngoái lại nhìn Lý Thư Bạch. Y đưa một chiếc bánh cho cô: “Đi thôi!”
Bánh hấp ngọt ngào thơm nức, giờ vào miệng lại nhạt như nước ốc. Cô sực nhớ mình đã ăn sáng, song vẫn đờ đẫn cắn thêm miếng nữa.
Lý Thư Bạch dẫn cô bám theo sau Vũ Tuyên.
Vũ Tuyên cứ lầm lũi đi, sắp ra khỏi cổng thành mới cảm thấy đằng sau có người, bèn từ từ ngoái lại.
Lý Thư Bạch buông một câu: “Chào.” Thái độ bình thản, như tình cờ gặp vậy.
Vũ Tuyên khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Hoàng Tử Hà.
Hoàng Tử Hà cũng không hiểu tại sao đến lúc này mình vẫn cầm khư khư cái bánh hấp, hơn nữa, đã vô thức ăn mất quá nửa. Cô bóp chặt chiếc bánh, vứt không vứt, ăn không ăn. chỉ bóp chặt trong tay, ngượng nghịu gật đầu chào hắn.
Vẫn là Vũ Tuyên lên tiếng trước: “Hai vị đi đâu vậy?”
Lý Thư Bạch đáp: “Chúng ta đến Thành Đô mấy ngày mà chưa kịp thưởng lãm phong cảnh quanh đây, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi mới ra ngoại ô ngắm danh lam.”
Vũ Tuyên cũng hùa theo: “Đúng đấy, chùa Quảng Độ trên núi Minh Nguyệt là di tích cổ ở Thục, trong khe núi có suối đá, có cả rừng trúc xanh mướt, cảnh đẹp vô cùng, rất đáng thưởng ngoạn.”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Chúng tôi cũng đang định tới bái phỏng Mộc Thiện đại sư.”
“Mộc Thiện đại sư với tôi là chỗ quen biết, tôi có thể giới thiệu hai vị.” Nói rồi, hắn ra hiệu cho họ cùng đi thẳng ra ngoại ô.
Đất Thục núi non hiểm trở, núi Minh Nguyệt lại càng cheo leo chót vót.
Men theo bậc đá dưới chân núi, Hoàng Tử Hà đi sau Vũ Tuyên, từng bước leo lên, lại chạnh nhớ cũng tầm này năm ngoái, trời quang nắng ấm, họ từng lên núi Minh Nguyệt chơi.
Bấy giờ hai người sánh vai cười nói, thoăn thoắt đi lên. Đến chỗ hiểm trở, cô hơi tụt lại sau, hắn bèn chìa tay ra.
Có lúc cô không cần nhờ, buông một câu “Muội tự đi được” rồi vùng vằng trèo lên, toan vượt qua hắn; có lúc lại nắm lấy tay hắn, mượn lực nhảy qua hai ba bậc; có lúc cô lại ngắt một đóa hoa dại bên đường đặt vào tay Vũ Tuyên, vờ như không hiểu ý hắn.
Loài hoa cô hái năm ngoái, nay vẫn nở đầy ven đường.
Lúc ngang qua, cô vô thức ngắt một đóa, cầm trong tay, ngước nhìn hai người đi trước.
Vũ Tuyên như trúc, Lý Thư Bạch như ngọc.
Một kẻ là mối tình đầu ghi tâm khắc cốt, là rung động ban sơ thời thiếu nữ ngây thơ.
Một người là chỗ dựa vững chắc, là sức mạnh nắm tay cô sánh vai chung bước.
Một kẻ dường như đã thành quá khứ, một người tựa hồ còn chưa bắt đầu.
Hoàng Tử Hà cúi đầu nhìn đóa hoa vàng mong manh rồi giơ tay ra để gió núi cuốn nó bay đến chân trời xa tắp.
Cô thở hắt ra, như muốn gạt bỏ hết thảy tạp niệm, để những tâm sự rối ren của mình theo gió bay đi như đóa hoa kia.
Còn chưa hoàn thành việc quan trọng nhất trong đời, sao cô có thể để những tình cảm vụn vặt ấy xâm lấn tâm tư.
Cửa chùa Quảng Độ nằm ở lưng chừng núi, dọc theo thế núi đi lên lần lượt là các đại điện, cho đến tận đỉnh. Thế núi cheo leo, quy mô chùa lại quá lớn, từ lưng chừng núi đã chỉ thấy chùa không thấy núi, trùng trùng điệp điệp những tường vách phòng ốc, choán cả một vùng núi non.
Mộc Thiện đại sư hiện là trụ trì trong chùa, ngụ trong thiền phòng hoa cỏ thâm u. Phía sau có một khe suối từ kẽ đá chảy ra, róc rách bao quanh thiền phòng.
“Đấy chính là mạch nước chỉ trong một đêm biến thành con suối đấy ư?” Hoàng Tử Hà đi đến gần, cúi xuống quan sát nguồn suối. Vết đá nứt vẫn còn nguyên, rêu xanh xung quanh tróc mất một mảng, nước chảy róc rách.
Lý Thư Bạch cũng khom người ngắm nghía, không khỏi phì cười. Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn y, nói khẽ: “Quả nhiên là con người làm ra.”
Lý Thư Bạch ghé tai cô hỏi: “Cách làm vụng về thế này, sao hầu như ai ai ở Thục cũng tin vậy? Ngay cả Vũ Tuyên cũng tin răm rắp, chẳng phải lạ lắm ư?”
Hoàng Tử Hà liếc Vũ Tuyên đứng dưới gốc quế cách đó không xa, rồi lại nhìn kẽ đá, gật đầu: “Đúng thế, kẽ đá này vẫn còn rìa nhọn lởm chởm kìa.”
Hai người còn đang xem xét thì tiểu sa di đón khách đã bước ra: “Hai vị lần đầu đến đây ư? Hẳn là định gặp Mộc Thiện đại sư? Mời các vị xem, con suối này chính là chứng tích pháp lực vô biên của đại sư đấy.”
Hoàng Tử Hà quay lại hỏi: “Nghe nói đây vốn là một mạch nước, chỉ trong một đêm đã biến thành con suối ư?”
“Đúng thế! Hôm trước Mộc Thiện đại sư còn phàn nàn rằng mạch nước này nhỏ quá, đến sáng hôm sau tôi đang ngủ chợt nghe tiếng ào ào, vội trở dậy xem thì thấy nước đã tràn cả ra mặt đất! Nhìn mà xem, nước suối chảy mạnh thế cơ mà!”
“Đột nhiên xuất hiện trong đêm à? Quả nhiên là thần tích!” Tiểu sa di càng thêm hãnh diễn, ưỡn ngực đáp: “Phải đấy! Các vị biết không, trước đây ở Thành Đô có Trần tham quân nổi tiếng sợ vợ, vợ ông ta rất dữ, dân chúng Thành Đô đều nghe danh, ngày nào ông ấy cũng bị vợ phạt quỳ, còn bắt đội bô…”
Hoàng Tử Hà lúc trước từng nghe chuyện Trần tham quân, bèn thích thú phụ họa: “Chuyện này tôi cũng nghe nói.”
Tiểu sa di tự đắc kể: “Nhưng giờ ông ta rũ bùn đứng dậy rồi! Giờ vợ ông ta lại sợ chồng như sợ cọp, ngày ngày bưng mân ngang mày, quỳ xuống hầu chồng dùng bữa!” Hoàng Tử Hà vốn không tin mấy thứ huyên thuyên, song vẫn làm bộ hào hứng hỏi: “Đại sư làm cách nào mà khiến bà ta đổi tính thế?”
“Đại sư rất lợi hại, không đánh không mắng, chỉ gọi hai vợ chồng vào thiền phòng, múc một chén nước suối pha một bình trà, nhân lúc uống trà thì giảng cho họ vài đạo lý trong kinh Phật, nói có tình có lý, kết quả cọp cái thoắt chốc đã thành mèo con!”
“Ồ! Mộc Thiện đại sư quả là pháp lực cao cường!” Hoàng Tử Hà lộ vẻ thành tín cùng kính phục: “Chẳng hay còn thần tích nào nữa không?”
“Còn chuyện này nữa, liên quan đến tiết độ sứ Tây Xuyên Phạm tướng quân đó nhé! Chuyện này nổi tiếng Thành Đô, ai ai cũng biết!” Hai mắt tiểu sa di sáng bừng, gương mặt như tỏa hào quang, “Bấy giờ công tử của phạm tướng quân mê mẩn một ca kỹ, sống chết đòi đưa về nhà. Phạm tướng quân đánh không được mắng không xong, đành bó tay với cậu quý tử, nhưng đại sư chúng tôi vừa ra tay, chỉ nói mấy câu đã khiến Phạm công tử hồi tâm chuyển ý, vứt bỏ ả ca kỹ kia. Đủ thấy Phật pháp vô biên, gột rửa tâm linh, đại sư đại trí tuệ đại pháp lực, ngăn cản sóng dữ, khiến lãng tử quay đầu, bể khổ vô bờ, đại như nhà chúng tôi phổ độ chúng sinh…”
Hoàng Tử Hà sốt ruột ngắt lời: “Mộc Thiện đại sư có ở đây không?”
“Đại sư ở trong thiền phòng.” Tiểu sa di không nhận ra cô muốn kết thúc câu chuyện, vẫn chắp hai tay thao thao: “Nếu thí chủ thích nghe, tôi sẽ kể tiếp chuyện ả đanh đá ở ngõ Lưu Gia biến thành thục nữ, con bất hiếu trên phố Châu An hối cải…”
Chẳng đợi tiểu sa di nói hết, Vũ Tuyên đã đi đến, dẫn bọn họ tới tham kiến Mộc Thiện đại sư. Hắn cầm một bình nước, gõ nhẹ lên cánh cửa khép hờ: “Pháp thể đại sư thế nào? Xin cho đệ tử Vũ Tuyên gặp mặt.”
Giọng khàn khàn trầm thấp vang lên bên trong: “Vào đi.”
Vũ Tuyên ngập ngừng một thoáng, rồi thưa: “Đệ tử dẫn theo hai người nữa, cũng muốn xin gặp mặt đại sư, là bổ khoái quận Thục… Vương Quỳ và Dương Sùng Cổ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui