“Gần đầy Châu Nương có về ngõ Điền Gian không? Có nói gì với bà không?”
“Tháng trước có về, còn mừng rỡ khoe Phó nương tử nhà mình sắp thành thân. Tôi buột miệng nói hạng người đó đời nào gả được vào nhà tử tế, không ngờ chị ấy kể rằng đám đó rất tốt, lang quân tuy từng kết hôn, nhưng không có con cái, tuổi cũng còn trẻ, gia cảnh lại khá, Phó nương tử gả vào đó quả là phúc phận mấy đời.”
“Bà ấy có kể gì về vị lang quân kia không?”
“Không… Tôi… Tôi quan tâm tới chủ của Châu Nương làm gì chứ? Huống hồ chúng tôi chỉ trò chuyện được mấy câu thì cháu đằng nhà mẹ của Châu Nương đến,t ôi cũng vội về nhà nấu cơm, thực không ngờ… Đó lại là lần gặp xuối cùng…”
Thấy bà ta líu ríu kể lể, Chu Tử Tần bèn cho lui, rồi gọi cháu của Thang Châu Nương lại.
Cháu Thang Châu Nương tên gọi là Thang Thăng, chừng hơn hai mươi tuổi, bộ dạng lông bông, mỗi khi cười trông mặt như bị rút gân, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng ghét.
“Cô tôi ấy à? Phải phải, tháng trước tôi có gặp, xin bà ấy cho thêm ít tiền cưới vợ. Ai ngờ bà ấy chỉ nặn ra có hai quan tiền, chậc chậc…” Thang Thăng vung vẫy túi tiền, tỏ vẻ xem thường, “Làm người hầu trong nhà tử tế đã chẳng phải chuyện hay ho gì, huống hồ bà ấy lại hầu hạ một kỹ nữ Dương Châu, mất mặt biết chừng nào! Nếu không nể tình bà ấy đánh cho vợ chưa cưới của tôi một đôi trâm bạc, tôi còn chẳng muốn nhìn mặt nữa ấy chứ!”
Hoàng Tử Hà hỏi: “Chuyện đánh đôi trâm bạc là thế nào?”
“Chuyện từ lâu rồi mà, chẳng phải bà ấy và ả kỹ nữ kia đều chết cả rồi ư? Hôm đó cô tôi vừa thu dọn mọi thứ xong xuôi đi ra ngõ thì gặp tôi đi về. Nhà tôi ở ngay ngõ Song Hỉ bên cạnh ấy.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, thầm hiểu đó chính là nhà mẹ đẻ Thang Châu Nương.
“Thấy tôi, bà ấy vọi gọi giật lại ròi lục tìm trong tay nải, bảo có thứ này cho tôi. Tôi còn tưởng là cái gì hay ho, bèn đứng lại đợi. Bà ấy lục lọi một hồi, tôi thấy bà ấy lôi túi tiền ra được nửa chừng thì lại nhét vào nói, để ta đem về Hán Châu, đánh mọt đôi trâm bạc cho vợ chưa cưới của cháu nhé. Tôi cứ tưởng thật, song về nhà nghĩa lại mới thấy bà ấy lỡm mình. Tiện bạc trong phủ Thành Đô nhiều vô số, nếu có lòng thì việc gì phải lặn lội đi tận Hán Châu mới đánh được, rõ ràng là tiếc tiền, chỉ đãi bôi với tôi thôi.”
Hoàng Tử Hà dừng ghi chép, xe, lại biên bản một lượt rồi hỏi: “Cô ngươi lúc đó đã nói: ‘Để ta đem về Hán Châu đánh một đôi trâm bạc cho vợ chưa cưới của cháu nhé’ ư?”
“Đúng thế.” Thang Thăng gật đầu, “Sau khi về nhà tôi đã nhẩm đi nhẩm lại câu này mấy trăm lần, không sai một chữ, càng nghĩ càng thấy giả tạo.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, lại hỏi: “Bà ấy có kể chuyện gì với các ngươi không? Ví như những người Phó nương tử thường qua lại, hay cuộc sống thường ngày chẳng hạn?”
“Không hề, bà ấy lấy chồng mấy chục năm rồi, có về nhà cũng chỉ là về thăm bà nội tôi. Giờ bà nội tôi đã già rồi, chẳng khác gì phỗng đá, nói gì cũng không nghe thấy, mỗi tháng bà ấy chỉ đáo qua biếu bà nội ít tiền, thế thôi.”
Xem ra Thang Châu Nương sống cũng chẳng sung sướng gì, họ hàng không ai đến nhận xác, chỉ có đứa cháu trai ngó qua thi thể một lượt rồi xác nhận: “Chắc là đúng ròi. Ối chà, nhà chồng bà ấy hết người hay sao mà gọi nhà mẹ đẻ đến nhận xác?”
Chu Tử Tần chen vào: “Nếu nhà chồng bà ấy còn người thì gian nhà đã bị họ thu lại rồi, chứ còn đến bây giờ ấy à?”
Thang Thăng nghe vậy thì sang mắt lên: “Nhà bà ấy chưa bị thu hồi ư?”
Hoàng Tử Hà lạnh nhạt đáp: “Người chết không con cái, nếu hàng cháu đứng ra lo liệu việc chôn cất thì có thể kế thừa sản nghiệp.”
Thang Thăng vội nói ngay: “Tôi là cháu ruột bà ấy, sửa soạn tang ma cho cô mình cũng là việc nên làm mà.”
“Vậy thì tốt, ngươi về lo mua quan quách, chọn sẵn đất chôn cất đi. Chừng nào chôn cất xong xuôi thì đến nha môn lấy giấy tờ đất.”
Sau khi tống tiễn Thang Thăng, Chu Tử Tần hỏi Hoàng Tử Hà: “Triều ta có luật này ư?”
Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Không có. Nhưng công tử có thấy, vừa nghe nói còn một gian nhà, ‘bà ấy’ đã lập tức biến thành ‘cô mình’ hay không?”
Chu Tử Tần hậm hực: “Tốt nhất là nghĩ ra cách gì đó khiến người này xôi hỏng bỏng không.”
“Được được, gian nhà nát trong hẻm ở Hán Châu, trừ chi phí tang ma thì chỉ bằng một đôi trâm bạc thôi.” Nói rồi, Hoàng Tử Hà đọc lại bản khai của mấy người kia một lượt.
Chu Tử Tần sốt ruột hỏi: “Tiếp theo đây Sùng Cổ rảnh không? Mau nói cho ta biết Trương nhị ca thế nào rồi?”
“Đừng nôn nóng, dẫn công tử đến xem là biết mà.” Hoàng Tử Hà sắp xếp biên bản lời khai vừa ghi chép rồi gập lại.
Bấy giờ Lý Thư Bạch mới vươn tay cầm lấy giở ra săm soi nét chữ cô.
Vẫn là những con chữ y đã quen, thể tiểu khải trâm hoa*, thanh nhã tú lệ, song vì viết nhanh nên hạ bút và thu bút đều khá vội vã.
(*một dạng chữ Khải, tương truyền do Vệ phu nhân đời Tấn sáng tạo ra._
Lý Thư Bạch nhíu mày, nhìn lướt qua mấy hàng chữ, ánh mắt bỗng lạnh băng.
Hoàng Tử Hà hỏi khẽ: “Thế nào?”
Y trả bản lời khai lại cho cô, “Quan tâm quá ắt loạn, dính dáng đến người nhà, quả nhiên ngươi không giữ được bình tĩnh.”
Hoàng Tử Hà cau mày, lại giở ra xem lại.
Chu Tử Tần ngồi bên hỏi ngay: “Gì cơ? Vụ này dính dáng đến người nhà ai vậy? Không phải là tên Thăng Thăng kia đấy chứ?”
Lý Thư Bạch gật đầu, thuận miệng đáp: “Chính xác.”
Hoàng Tử Hà lật xem những hàng chữ mình viết ra, gắng nén kinh sợ, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ bàng hoàng pha lẫn hồ nghi, bất giác bước chậm hẳn lại.
Lý Thư bạch ngoái nhìn, dừng một lát rồi đi đến bên cạnh, vỗ nhẹ vào vai cô: “Đến phủ quận thú hẵng so lại.”
Cô miễn cưỡng gật đầu, gập bản lời khai lại, như trốn tránh.
Thấy ba người ra khỏi nghĩa địa, con chó xấu xí gầy gò bẩn thỉu mừng rõ nhảy lên sủa ầm ĩ.
Hoàng Tử Hà nhìn sắc trời, lại nhìn sang con chó, vẻ ngạc nhiên.
Lý Thư Bạch ghé tai thì thầm: “Không ngờ ngươi cũng có lúc tính lầm.”
Hoàng Tử Hà lườm y: “Tôi nói nuôi con chó này để giúp tra án thôi mà!” Mấy bổ khoái cưỡi ngựa dắt theo một con chó xấu xí chạy rầm rập qua phố khiến người đi đường đều phải liếc mắt nhìn, có kẻ thấy con chó kia thì che miệng cười thầm,c ó người lại cười phá lên hỏi Chu Tử Tần: “Chu thiếu bổ đầu, con chó này mắc tội gì mà bịc ả đám bổ khoái các vị giải đi diễu phố vậy?”
“Phì, bổ đầu đại gia ta nui con chó Tế giúp phá án, mắt mũi các ngươi để đâu thế hả?”
“Ra là chó Tế của bổ đầu, sao giống chó cỏ thế?”
“Ha ha ha… nhìn thân mình nó dính đầy bùn đất, ngươi nhận ra được hình dạng thật à? Không chừng tắm rửa sạch sẽ lại đúng là chó Tế ấy chứ?”
“Nếu đúng là chó Tế, tôi sẽ nuốt sống nó!”
Đi đến góc phố, đúng chỗ Nhị cô nương nọ bày sạp bán thịt dê, vừa trông thấy con chó, cô ta bèn quăng cho nó một dẻ sườn. Con chó mừng rỡ lao ngay đến, khiến Chu Tử Tần đang dắt nó suýt nữ ngã nhào, còn đang loạng choạng đã bị nó kéo xềnh xệch đến trước sạp thịt, không kịp thu chân lại, cả người va vào sạp đánh rầm, khuỵu xuống.
Nhị cô nương xách dao chặt xương cười cười nhìn gã: “Chu thiếu bổ đầu việc gì phải hành đại lễ như thế?”
Chu Tử Tần bưng cái mũi nhức nhối, đau ứa nước mắt: “Nhị cô nương, chẳng phải ât đã bảo cô không được ngang nhiên bày sạp giữa phố hay sao? Dù gì… Dù gì cũng đừng chìa ra mặt đường thế chứ?”
Nhị cô nương thản nhiên đẩy xe thịt dạt vào bên đường chừng hai ba thước rồi châm chọc; “Tôi có dạt vào đây thì Chu thiếu bổ đầu vẫn quỳ mọp trước mặt tôi thôi.”
Chu Tử Tần nhăn mặt: “Ít ra… cũng không tha thiết quỳ sụp trước gáu váy cô như thế.”
Nhị cô nương kéo gấu váy đã cũ, trừng mắt lườm gã rồi nhặt một dẻ sườn to hơn quăng ra: “Đi!”
Con chó mừng như điên, lao vọt tới, Chu Tử Tần đang bò lồm cồm dưới đất bị nó kéo lê hơn hai trượng, cuối cùng tóm được một thân cây, buộc nghiến nó lại mới thôi.
Trong tiếng cười ồ của cả con phố, Chu Tử Tần tức tối gỡ phăng sợi dây buộc cổ chó khỏi tay, xoa xoa khuỷu tay và đầu gối xước xát, xông đến trước mặt Nhị cô nương, vỗ sạp thịt hùng hổ: “Cô!”
Nhị cô nương vớ ngay con dao chặt xương, bình thản nhìn gã: “Tôi làm sao?”
Chu Tử Tần nhìn con dao rồi lại nhìn gương mặt trắng trẻo thanh thú của Nhị cô nương, há miệng ra, rồi lúng túng giơ tay lên, lùi lại: “Ta… Ta chỉ định bảo, sau này cô bày sạp ở đây được rồi, đừng chìa ra phố chắn đường xe cộ người ngựa qua lại.”