Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Cô cúi đầu, giao tất cả lại cho Lý Thư Bạch, còn mình chỉ gắng sức đem Cảnh Dục đi càng xa đám cháy và chém giết càng tốt, để khỏi bị vạ lây.
Ngoài hẻm có người la lớn: “Đằng này có người chạy ra rồi, mau mau cứu hỏa!” Dân chúng quanh đó tức thì xách thùng nước lũ lượt chạy đến, những kẻ mai phục đã không còn cơ hội lợi dụng đám cháy sát hại Quỳ vương, thấy tình thế không ổn bèn vứt mấy cái xác lại bỏ chạy.
Lý Thư Bạch ngăn bọn họ đuổi theo, cứ để đám quân tinh duệ làm là đủ. Dù sao mấy người họ đã mệt lử, lại vừa thoát khỏi đại nạn, làm gì còn lòng dạ tiêu diệt thích khách nữa.
Bốn người xúm lại quanh Cảnh Dục, thấy vết thương đã cầm máu của y vỡ ra, lại thêm mất vết đao chém lúc xông ra cửa, cả người bê bết máu me, chẳng còn hy vọng gì nữa.
Hoàng Tử Hà vội giao y cho Trương Hành Anh đỡ: “Mau mau, tôi chạy đi tìm thầy thuốc…”
Mới chạy được hai bước, chợt nghe tiếng Lý Thư Bạch gọi với đằng sau: “Không cần đâu.”
Cô sững sờ, ngoái lại thì thấy Cảnh Dục nắm chặt tay Trương Hàng Anh, nhìn Lý Thư Bạch, thều thào: “Sau này bên cạnh gia… tạm thời… có lẽ không có ai hầu hạ nữa rồi…”
Tuy các hộ vệ thất tán trên núi đã có rất nhiều người quay lại, nhưng Cảnh Dật và Cảnh Hữu vẫn chưa rõ tung tích, bên cạnh Lý Thư Bạch quả thật không có người hầu cận.
Trương Hàng Anh siết chặt tay Cảnh Dục, rưng rưng nước mắt nói khẽ: “Còn tôi… tôi ở đây.”
Cảnh Dục đưa mắt nhìn sang gã, mệt mỏi cười: “Tên nhóc bị khai trừ này… có được không đây…”
Lý Thư Bạch ngồi xuống chăm chú nhìn ý, dịu giọng: “Không phải lo cho ta, ngươi cứ yên tâm đi.”
Song Cảnh Dục vẫn khư khư nắm lấy tay Trương Hàng Anh, cặp măt bắt đầu lạc thần hết nhìn Lý Thư Bạch lại nhìn sang Trương Hàng Anh.
Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần vội ôm lấy y.
Trương Hàng Anh rơm rớm nước mắt, quỳ xuống trước mặt Lý Thư Bạch.
Ánh mắt Cảnh Dục không rời Lý Thư Bạch, mấp máy môi, song không thốt ra được lời nào.
Lý Thư Bạch thoáng lưỡng lự rồi giơ tay đỡ Trương Hàng Anh đứng dậy: “Trước đây ngươi vốn là người trong đội nghi trượng, giờ quay lại bên ta, cũng coi như có đầu cs cuối.” Trương Hàng Anh ngẩng nhìn y, nước mắt cuối cùng cũng đã lăn dài, run run đáp: “Đa tạ… vương gia.”
Cảnh Dục thấy thế thì vui mừng ra mặt, dường như còn định mỉm cười, nhưng vừa hé miệng, cả gương mặt đã méo mó đi.
Cánh cửa và bức tường bên cạnh thình lình sập xuống, người bên trong kẻ bị bỏng, kẻ bị ngã, kẻ bị giẫm đạp chen nhau ùa ra. Trong tiếng kêu gào náo loạn, cánh tay Cảnh Dục lặng lẽ rũ xuống.
Lý Thư Bạch nắm chặt tay Cảnh Dục, đặt vào lòng Trương Hàng Anh.
Thấy y bặm môi, hai hàng mi rung rung, cô lặng lẽ vương tay đặt nhẹ lên mu bàn tay y.
Lửa lớn cháy đến tảng sáng, chân trời cũng nhuốm hồng. Dân chúng Thành Độ bị kinh động, từ bốn phương tám hướng đến cứu hỏa.
Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần tra xét mấy cái xác bị vứt lại hồi lâu, cuối cùng cũng phải tiu nghỉu bó tay. Đám thích khách phi tang vật chứng rất sạch sẽ, những cái xác bị bỏ lại đều mặc đồ thường dân, ngay cả vũ khí trong tay cũng mài hết dấu đúc đi.
Đem theo hộ vệ đi lại trong thành rất không ổn, Lý Thư Bạch bèn lệnh cho các thị về giải tán, thỉnh thoảng âm thầm bám theo bảo vệ là đủ. Chỉ còn lại bốn người bọn họ hoang mang nhìn đống tro tàn trước mặt, lặng thinh. Để truy sát Lý Thư Bạch, lẻ địch chẳng những sát hại Kỳ Lạc quận chúa, mà còn không tiếc tay đốt trụi cả con phố, khiến dân chúng vô tội quanh đó vạ lây, số người bỏ mình trong lửa rất nhiều, kẻ nhà tan cửa nát còn nhiều hơn.
“Khốn nạn thật… ta nhất định phải chính tay bắt kẻ phóng hỏa đền tội!” Chu Tử Tần nghiến răng căm hận.
Hoàng Tử Hà nhíu mày: “Chúng gây ra đám cháy lớn thế này, lại phong tỏa toàn bộ mấy gian nhà xung quanh, chặn hết cửa trước cửa sau, luận cả quá trình hay từng chi tiết đều có chuẩn bị trước. E rằng hung thủ đứng phía sau màn nhắm vào gia có thế lực vô cùng lớn, vượt xa tưởng tượng của công tử.”
Chu Tử Tần bĩu môi: “Bất kể chúng là ai, chỉ cần gây ra chuyện ở Thục thì tổng bổ đầu quận Thục là ta sẽ đấu với chúng đến cùng!”
Họ rời khỏi con ngõ cháy rụi, chợt trông thấy một nữ tử hớt hải chen giữa đám đong đang nháo nhào túa ra, nhận mặt từng người vừa chạy thoát. Dáng dấp người nọ tha thướt, bước chân nhẹ nhàng, dù đang hốt hoảng tột độ, vẫn rất nổi bật giữa đám đông hỗn loạn.
Chu Tử Tần vội bước đến chào: “Đại nương tìm ai vậy?”
Công Tôn Diên ngoái lại trông thấy bọn họ thì sững sờ, rồi thở phào nhẹ nhõm chạy đến: “Tôi đang tìm các vị đây!”
“Hả? Đại nương lo cho bọn ta ư?” Chu Tử Tần quên bẵng vừa rồi mình suýt sợ vỡ mật, tức thì vỗ ngực khoe khoang: “Đừng lo, bọn ta là ai chứ, đương nhiên không mất một cọng tóc rồi.”
“Công tử bớt huênh hoang, nhìn lại mình đi.” Hoàng Tử Hà nhắc.
Thấy bọn họ mặt mày lấm lem, lôi thôi lếch thếch, Công Tôn Diên bèn giúp Chu Tử Tần phủi bớt tro bụi trên người, “Tối rồi tốt rồi, không sao là tốt.”
“Giờ đại nương trọ ở đâu? Chúng tôi đến quán trọ của đại nương nhé?” Hoàng Tử Hà đề nghị.
Công Tôn Diên gật đầu: “Sau khi trị cho hai tên quấy rầy kia một trận, tôi đã thuê phòng ở quá trọ Vân Lai cách đây hai con đường, các vị cứ theo tôi.”
Quá trọ Vân Lai khá yên tĩnh, tuy bề ngoài cũng bình thường không có gì nổi bật, song trong sân trồng đầy lan và trúc, còn dẫn một con suối, trong mắt những kẻ vừa thoát khỏi hỏa hoạn, nơi này thực hoàn mỹ vô cùng.
“Các vị đây chuyển từ quán tọ bị cháy bên cạnh sang ư?” Chưởng quầy là kẻ lão luyên trong nghề, thoạt nhìn bọn họ đã hiểu ra ngay: “Có cứu được hành lý không? Còn đem theo tiền đấy chứ?”
Trương Hàng Anh thẫn thờ từ nãy, giờ mới định thần lại, cảm động đáp: “Cám ơn ong chủ quan tâm…”
Hoàng Tử Hà ngắt lời gã: “Yên tâm đi, chưa đến nỗi không trả nổi tiền phòng của ông đâu.”
Công Tôn Diên nói ngay: “Để tôi trả.”
Chu Tử Tần hào phóng vẫy tay: “Yên tâm, tất cả chi phí đều có nha môn trả hết.”
Thấy bấy nhiêu người tranh nhau trả tiền, chưởng quầy mới yên dạ: “Thế thì tốt.”
Vẻ cảm động trên mặt Trương Hành Anh cứng đờ, nét đau đớn cố nén lại hiện lên.
Mấy người bọn họ về đến phòng, việc đầu tiên là gọi tiểu nhị lấy nước tắm rửa một lượt, sau đó mới tập trung ở quầy, chọn mấy món ăn lót dạ.
“Ôi chao… Chưa bao giờ ăn bữa đêm khốn khổ thế này…” Chu Tử Tần nhìn ra bầy trời tang tảng sáng, xuýt xoa: “Cũng chưa ăn bữa sáng nào thịnh soạn thế này…”
Vật lộn trong đám cháy lâu như thế, mấy người đàn ông còn đỡ, riêng Hoàng Tử Hà bị ngạt khói, cứ ôm ngực ho khan. May sao Chu Tử Tần đã bảo nhà bếp nấu một âu canh sơn trà hầm lê để mọi người uống trong lúc đợi đồ ăn, khửa bớt hỏa khí.
“Sùng Cổ bị nặng nhất, phải uống nhiều vào!” Chu Tử Tần múc thật nhiều canh cho cô.
Hoàng Tử Hà uống đầy một bụng canh, ấm ách khó chịu, đành vẹn cớ đi gọi Công tôn Diên hòng tránh tâm thịnh tình của Chu công tử.
Khi Công Tôn Diên và Hoàng Tử Hà quay lại, theo sau họ còn một nữ tử chừng ba mươi tuổi, vóc người nhỏ nhắn yêu kiều, đi phía sau Công Tôn đại nương phong tư tuyệt đại trông lại như một thị nữ bình thường.
Mãi đến khi người nọ tới trước mặt bọn Chu Tử Tần thi lễ rồi ngẩng lên, mới phát hiện dung mạp người ấy ửng hồng dưới ánh đèn mờ ảo, như hải đường chớm hé, dù phảng phất ưu sầu, nhưng cũng mang nét phong tình rất riêng.
“Đây là Tứ muội Ân Lộ Y, hôm nay vừa đến Thành Đô. Khi trước ta có để lại mảnh giấy ở cửa nhà A Nguyễn trên phố Tùng Hoa, Lộ Y hôm nay đến Thành Đô, bèn theo đó mà tìm tới đây.”
Chu Tử Tần bấy giờ mới vỡ lẽ: “Ồ, thì ra mảnh giấy trên cửa là đại nương để lại cho các chị em ư? Ta còn ngỡ là cái gì khác cơ.”
Công Tôn Diên gật đầu rồi kéo Ân Lộ Y ngồi xuống cạnh bọn Chu Tử Tần. Ân Lộ Y khá kiệm lời, mọi người cũng đang buồn vì cái chết của Cảnh Dục nên không khí bữa ăn rất trầm lặng. Mãi đến lúc gần xong, Chu Tử Tần mới hỏi Ân Lộ Y: “Chẳng hay tứ nương sở trường ngón nghề gì?”
Ân Lộ Y không đáp, chỉ phất tay một cái, tức thì một bông thạch lựu hiện ra giữa hai ngón tay.
“Ô? Hoa ở đâu ra thế này?” Chu Tử Tần ngạc nhiên với tay toan cầm lấy thì Ân Lộ Y một tay xoay còn một tay thu về, chắp vào nhau vò vò đóa hoa, đoạn lại xòe ra trước mặt gã. Chỉ thấy giữa lòng bàn tay Ân Lộ Y là một quả lựu vàng ửng đỏ, tròn tròn, vô cùng xinh xắn.
Chu Tử Tần đoạt lấy quả lựu, kinh ngạc hỏi: “Thì ra tứ nương sở trường ảo thuật?”
“Tiệc mừng ở Dương Châu nếu mời được Ân Lộ Y đến biểu diễn một màn ảo thuật, sẽ trở thành đại sự rúng động toàn thành đó.” Nói rồi Công Tôn Diên cầm lấy quả lựu từ tay Chu Tử Tần, bửa thành mấy mảnh chia cho mọi người cùng ăn.
Quả lựu tươi ngon như vừa mới hái, chua chua ngòn ngọt. Chỉ mình Ân Lộ Y cầm phần lựu được chia, nước măt rưng rưng, không nuốt trôi nổi.
Công Tôn Diên thở dài: “Ta biết xưa nay muội đa sầu đa cảm, song người chết là hết, A Nguyễn có thể cùng tình lang ra đi, hẳn cũng ngậm cười, muội việc gì phải quá đau lòng.”
“Vâng… là muội nghĩ không thông.” Ân Lộ Y đáp, song vẫn thẫn thờ.
“Ta cảm thấy cái chết của A Nguyễn ắt có nội tình nên đã cậy Chu bổ đầu điều tra giùm.” Cong Tôn Diên nhìn Chu Tử Tần tha thiết nói: “Giờ chị em tôi đều nhờ cả vào bổ đầu, cầu xin các vị tra rõ chân tướng việc A Nguyễn tự vẫn, dù sao… cũng cho chúng tôi biết hai người họ rốt cuộc gặp phải chuyện gì, tại sao không nhờ vả chúng tôi giúp đỡ, mà lại chọn con đường chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui