Trâm Iii: Tình Lang Hờ

“Đại nương yên tâm đi.” Chu Tử Tần vỗ ngực bảo đảm: “Ta là tổng bổ đầu quận Thục được hoàng thượng khâm điểm, nhất định sẽ tra rõ tất cả các vụ án ở đây, không để lại bất cứ nghi vấn gì!” Ân Lộ Y ngước nhìn gã, định nói gì đó thì Công Tôn Diên đã cảm kích thưa: “Đa tạ Chu thiếu bổ đầu! Mối oan của tiểu muội tôi xin nhờ cả vào bổ đầu đấy!”
Chu Tử Tần luôn miệng nhận lời, rồi sực nhớ ra một chuyện: “Ngày mai phủ nha Thành Đpp bày tiệc, không biết các vị có thể tới giúp vui hay chăng?”
Công Tôn Diên và Ân Lộ Y nhìn nhau rồi thưa: “Chu thiếu bổ đầu đã có lời, đương nhiên chúng tôi sẽ tới. Không rõ tiệc lần này mời người thế nào, muốn giups vui ra sao?”
“Thực chẳng dám giấu, ngày mai tiết độ sứ Phạm tướng quân giá lâm phủ quận thú, một là để thắt chặt tình thân với quận thú mới nhậm chức, hai là vì việc hôn nhân của Tề Đằng Tề phán quan phủ tiết độ với em gái ta. Tiết độ sứ là người học võ, hẳn thích xem múa kiếm, vừa khéo lại là sở trường của đại nương.”
Công Tôn Diên gật đầu: “Đúng thế. Song tôi nghĩ… Lần này là tiệc mừng, có lẽ lệnh muội chưa chắc đã thích ánh đao bóng kiếm.”
Chu Tử Tần nhíu mày: “Chuyện này… kệ nó vậy, dù sao cũng phải lấy khách làm trọng.”
“Tôi có ý này. Trước đây A Nguyễn từng chỉnh lý lại điệu múa của tôi, sửa đổi mấy chỗ, tuy vẫn là Kiếm Khí Hồn Thoát, song những phân đoạn dịu dàng uyển chuyển trong đó hơn xa Lục Yêu*, có thể nói là đủ cả cương nhu. Vừa hay Lộ Y đến, có người chuẩn bị giúp, ngày mai tôi sẽ biểu diễn điệu mới, nhất định không làm các vị thất vọng.”
(*Một điệu múa của người Hán thời Đường, thuộc dòng mềm mại, tiết tấu chậm.)
Chu Tử Tần mừng ra mặt: “Đại nương đã nói vậy ắt là điệu múa tinh dịu tuyệt luân! ĐƯợc, ngày mai chúng ta sẽ rửa mắt chờ xem!”
“Còn chuyện này nữa, xin bổ đầu nhờ người giúp tôi chuẩn bị vài vật dụng cần thiết cho buổi diễn.” Đoạn Công Tôn Diên gọi tiểu nhị đưa giấy bút đến, viết một tờ danh sách đưa cho Chu Tử Tần.
Chu Tư Tần lần lượt đọc lên những thứ được liệt kê: “Hai đôi đèn lồng sa trâu, một giỏ cánh hoa, mười đôi bươm bướm…”
Đến đây, gã ngạc nhiên hỏi: “Bươm bướm ư? Điệu múa này còn tiện thể phóng sinh nữa à?”
Công Tôn Diên đang buồn nghe hỏi cũng phải che miệng cười đáp: “Cơ trời không thể lộ, tôi thì chẳng sao, nhưng mấu chốt trong màn này là ngón nghề kiếm cơm của Lộ Y, không thể tiết lộ với kẻ khác được.”
Chu Tử Tần ngượng nghịu gãi đầu cười trừ: “Cả ngày ta giam mình trong phòng nghiên cứu thi thể, chẳng biết gì cả. Ta sẽ sai người chuẩn bị chu tất.”
“Nhớ là bướm phải còn sống, chúng tôi mới đến đây lạ nước lạ cái, không sao bắt được bươm bướm sống.” Công Tôn Diên bổ sung.
“Cam đoan sẽ còn sống cả! Cứ giao cho ta!” Nói rồi, gã nhìn phần lựu trong tay Ân Lộ Y đầy ngưỡng mộ: “Nói đi thì phải nói lại, sao trước đây tứ nương không đến kinh thành, thủ pháp của tứ nương tuyệt quá.”
Ân Lộ Y nhỏ người, giọng nói cũng khẽ khàng uyển chuyển, liền đáp: “Mười mấy năm trước tôi cũng có theo các chị em vào kinh, bấy giờ chắc Chu bổ đầu đang là trẻ con. Mấy đệ tử do tôi dạy dỗ, cũng có vài kẻ đến kinh thành, nghe nói thường ở chợ Tây.”
Chu Tử Tần vội hỏi: “Làm sao tìm được họ?”
“Đại đệ tử và nhị đệ tử của tôi là một cặp vợ chồng, tuổi tác còn lớn hơn tôi. Năm xưa hi chia tay tôi từng tặng họ một con chim trắng đã được huấn luyện, có lẽ bổ đầu đi tìm sẽ thấy.”
Hoàng Tử Hà sực nhớ ra: “Từng gặp cặp vợ chồng đó ở chợ Tây. Có điều tay nghề họ bình thường, con chim trắng ấy cũng bán đi cho người ta rồi.”
Bấy giờ Vương Uẩn mua nó rồi biểu diễn một màn chim trong lồng biến mất ở chùa Tiên Du, dẫn tới bao chuyện bất trắc sau này.
Ân Lộ Y gật đầu: “Chỉ chăm chăm cái lợi trước mắt sẽ khó mà luyện được tay nghề giỏi. Tôn Đại học được hai ngón đã thấy đủ đi lại giang hồ, bèn từ biệt tôi. Dung Nương khá hơn, học được mấy trò hay, có điều chồng cô ấy đã muốn đi, cô ấy đành đi theo.”
Chu Tử Tần vội đề nghị: “Chi bằng buổi tiệc này mai tứ nương cũng biểu diễn vài ngón giúp vui cho chúng ta đi?”
Ân Lộ Y cúi đầu đáp: “Không cần đâu. Màn biểu diễn của đại nương ngày mai tôi cũng góp phần, tới lúc đó các vị đều được xem cả.”
Lúc giải tán, Hoàng Tử Hà cố ý đi tụt lại phía sau, hỏi nhỏ Trương Hàng Anh: “Trương nhị ca nãy giờ cứ rầu rĩ không nói, huynh lo lắng chuyện gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ là… nghĩ đến cái chết của Dục công công, lo không biết đám thích khách kia bao giờ lại ra tay nữa…”
“Yên tâm đi, gia sẽ không để bọn chúng có cơ hội nữa đâu.” Hoàng Tử Hà an ủi, “Nếu chuyện như vậy mà gia không xử lý được, thì đã chẳng phải là Quỳ vương rồi.”
Trương Hàng Anh gật đầu, vẻ mặt cũng dãn ra, “Vậy… tôi cũng yên tâm.”
Thấy họ Trương đến đứng trước cửa phòng Lý Thư Bạch, vẻ như định đứng canh đến sáng bạch, Hoàng Tử Hà bất lực hỏi: “Chẳng phải huynh bảo yên tâm rồi ư?”
“Ừm… yên tâm đứng canh ý mà.”
Hoàng Tử Hà vừa tức vừa buồn cười, đành gõ cửa hỏi Lý Thư Bạch: “Gia nghĩ đêm nay thích khách có đến không?”
Giọng lý Thư Bạch hờ hững vang lên: “Kẻ địch mỗi lần hành thích đều muốn một đòn đắc thủ, dồn ta vào chỗ chết, hiện giờ ta đột ngột đổi sang trọ ở đây, chúng chưa kịp lên kế hoạch, đâu thể nào ra tay.”
Hoàng Tử Hà dõng dạc bảo Trương Hàng Anh: “Thế nên nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nếu huynh tin lời chúng tôi thì về ngủ đi.”
Trong phòng vang lên tiếng bước chân, là Lý Thư Bạch đứng dậy ra mở cửa.
“Giờ các thị vệ bên cạnh ta đã tản đi hết, bản thân ta còn gặp nguy hiểm, vậy mà ngươi lại đi theo ta, đủ thấy đường dài mới biết ngựa hay.” Lý Thư Bạch vỗ vai Trương Hàng Anh khen ngợi, “Hôm nay ngươi về nghỉ ngơi cho khỏe, ngày sau ta còn cần ngươi giúp sức.”
Tương Hàng Anh sợ sệt thưa: “Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực, đến chết mới thôi!”
“Không nghiêm trọng thế đâu!” Lý Thư Bạch thản nhiên: “Mấy con thiêu thân lao vào lửa ấy mà!”
Tảng sáng đi ngủ, đến gần trưa mới dậy, quả là thư thái vô cùng, bình yên đến mức Hoàng Trử Hà mở mắt ra còn phải nghĩ ngợi một lúc mới nhớ mình đang ở đâu.
Bên ngoài là rặng trúc rì rào, suối chảy róc rách. Cô khoác áo ngồi dậy, vừa đẩy cửa sổ đãthấy Lý Thư Bạch đang vận động gân cốt.
Cô tựa vào song cửa, tay phải nắm lại che miệng ngăn tiếng ho khe khẽ. Trận lửa hôm qua khiến lồng ngực cô đến giờ vẫn còn khô rát: “Gia đỡ rồi ư?”
Y dừng lại nhìn cô: “Ừm.”
“Trưa nay muốn ăn gì? Để tôi đi bảo nhà bếp.”
“Ngươi thích ăn gì thì gọi cái ấy.”
“Không kén ăn, tốt quá.” Vừa dứt câu, cô chợt trông thấy Trương Hàng Anh đứng bên rặng trúc trợn tròn mắt nhìn họ. Nghĩ lại những lời đối đáp vô lễ vừa rồi, cô bất giác đỏ ửng mặt, hồi lâu mới quay sang hỏi gã: “Trương nhị ca muốn ăn gì?”
“Tôi… tôi… tùy huynh chọn vậy.”
Bọn Hoàng Tử Hà đang ăn mấy món giống hệt nhau thì Chu Tử Tần ngái ngủ đi đến: “Chào buổi sáng…”
Hoàng Tử Hà hỏi ngay: “Sáng nay công tử không về ư?”
“Thôi thôi, sáng ra mò về để cha ta biết được lại phải ăn mắng. Thà cứ nói ta ở bên ngoài điều tra cho xong.” Vừa nói gã vừa gãi đầu gãi tai vắt óc nhớ lại: “Ai da ngủ say quá, đầu óc ta trông trơn hết rồi… Hôm nay chúng ta phải làm gì ấy nhỉ Hình như có rất nhiều việc, lại hình như không có việc gì cả?”
Hoàng Tử Hà nhắc nhờ: “Tiết độ sứ Phạm tướng quân sẽ đến nhà công tử, nên công tử phải giúp Công Tôn đại nương chuẩn bị vài món.”
Chu Tử Tần vội lần tìm trên người, đến lúc sờ thấy mẫu giấy hôm qua mới thở phào.
“Được rồi, công tử đi chuẩn bị đi.” Hoàng Tử Hà đứng dậy.
Chu Tử Tần vội hỏi: “Dương huynh định đi đâu?”
“Ra phố đi dạo.”
Phố lớn ngõ nhỏ ở Thành Đô vẫn đông đúc náo nhiệt như cũ.
Lý Thư bạch theo Hoàng Tử Hà len lõi đi tới một tiệm cầm đồ. Chưởng quầy ngồi sau quầy hàng cao, nhướm mắt liếc họ hỏi: “Muốn cầm cái gì?”
Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Các vị có chi nhánh ở Long Châu không?”
Hoàng Tử Hà lập tức giơ lệnh bài lấy từ chỗ Chu Tử Tần ra, gõ gõ lên mặt quầy: “Người của quan phủ tra án đây.”
Chưởng quầy đưa mắt nhìn, bấy giờ mới lật đật rời khỏi quầy, mời họ ra sau, sai người bưng trà và điểm tâm tới: “Chẳng rõ các vị muốn… điều tra chuyện gì?”
Trông thái độ của lão, Hoàng Tử Hà hiểu ngay, bèn trấn an: “Ông yên tâm, gần đây không có vụ án lớn nào cả, chúng ta không tới điều tra tang vật đâu.”
Chưởng quầy bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Chẳng hay ba vị đến có việc gì?”
“Chúng ta muốn tìm một vật, có lẽ được cầm tại chi nhánh Long Châu của các vị. Theo ta biết nếu đồ cầm quá ngày chưa được chuộc lại sẽ đưa đến tiệm chính này, sau khi chưởng quầy xem qua thì đem bán, đúng chứ?”
Chưởng quầy gật đầu: “Đúng thế.”
“Ta muốn tìm một chiếc vòng bạch ngọc chạm đôi cá cắn đuôi nhau, ở giữa chạm rỗng, tạo hình rất đặc biệt, nếu chưởng quầy đã xem qua, hẳn khó mà quên được.”
“À, tôi nhớ rồi! Đúng là có một chiếc vòng như thế, tháng Tư năm nay qá hạn, được cửa tiệm ở Long Châu gửi đến đây!”
“Giờ nó đâu rồi!”
Chưởng quầy hối hả lật tìm sổ sách, rồi chìa ra cho họ xem: “Cái vòng này bán rồi, không lâu sau khi được gửi đến. Người mua… không để lại tên.”
Chỉ thấy bên trên viết: “Vòng ngọc chạm đôi cá, đã trả hết.”
Hoàng Tử Hà hỏi: “Người bán chiếc vòng ấy, giờ vẫn ở đây chứ?”
“Để tôi hỏi xem.” Nói rồi ông ta tất tả chạy ra sau gọi người đến gặng hỏi, song tất cả chưởng quầy và người làm đều lắc đầu, chỉ có một gã người làm lanh lợi thưa: “Cái vòng này… lúc ấy từ Long Châu đưa đến, có lẽ là người ở Long Châu viết, ngài xem nét chữ này đâu giống chữ chúng tôi, không rõ kẻ nào ở tiệm Long Châu biết nữa.”
“Mau đi hỏi xem người ở Long Châu đưa đồ đến là ai, bấy giờ có bán chiếc vòng ấy không.” Nói đoạn, chưởng quầy quay lại cười xòa với họ: “Ba vị quan gia, chúng tôi lập tức phái người đến Long Châu hỏi han, một hai hôm nữa sẽ trả lời.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi viết cho ông ta mấy dòng, dặn dò: “Tới lúc đó nhớ dẫn người tới tìm Chu thiếu bổ đầu.”
“Nhất định, nhất định rồi! Hễ người đến tôi sẽ dẫn tới ngay!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui