Bốn bổ khoái phủ Thành Đô ập đến ngay trong đem, soát người tất cả những ai có mặt tại đó, kể cả Vũ Tuyên.
Hắn lặng lẽ cởi áo ngoài ra để họ khám xét. Có điều mặt hắn đầy vẻ bực dọc cố nén.
Vương Uẩn ở phía sau hào sảng đứng dậy ý bảo đám bộ khoái cứ việc soát người mình. Đợi họ khám xét xong xuôi, y mới cười bảo Vũ Tuyên: “Cảm giác bị nghi ngờ khó chịu lắm phải không?”
Vốn chẳng quen thân gì với y nên Vũ Tuyên không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn.
“Điều mình không muốn thì đừng làm với người khác, đúng không nào?” Y lại thong thả tiếp.
Vũ Tuyên hiểu Vương Uẩn đang muốn nhắc tới việc mình trình thư tình của Hoàng Tử Hà lên cho tiết độ sứ Phạm Ứng Tích, khiến cô trở thành hung thủ hạ độc cả nhà, phải lưu lạc chân trời góc bể.
Hắn lặng lẽ quay sang nhìn Hoàng Tử Hà.
Cô đứng sau Quỳ vương, Quỳ vương đang ngoái đầu nói gì đó với cô. Xung quanh ồn ào nhốn nháo, cô không nghe rõ nên Quỳ vương phải cúi xuống ghé lại gần cô nói cho rõ.
Gương mặt luôn lạnh băng nọ, giờ lại lộ vẻ ôn hòa hiếm thấy, trong đôi mắt không rời cô một khắc ấy tràn ngập dịu dàng, cơ hồ sắp sánh ra, không sao giấu nổi.
Vũ Tuyên sầm mặt, song ngay lập tức nhìn sang Vương Uẩn, nói rất khẽ, chỉ đủ lọt tai y: “Cô ấy thì liên quan gì đến tôi? Tôi đâu có hôn ước với cô ấy?”
Giọng hắn bình thản lạnh nhạt, song lại khiến vị hôn phu của cô là Vương Uẩn thấy lòng thắt lại.
Nhưng xưa nay y rất giỏi kiềm chế, chỉ nén giận cười bảo Vũ Tuyên: “Đúng thế, có điều ta đến giờ vẫn không hiểu, rốt cuộc là có danh có phận thì hơn, hay không danh không phận lai lịch bất minh thì hơn, huynh thấy thế nào?”
Vũ Tuyên lạnh lùng quay đi, không đáp.
Đám bổ khoái đã khám xét rất nhiều người ở đây, song chưa thu được mang mối gì.
“Bổ đầu, có… có phát hiện mới này…” Một tên bổ khoái lật đật chạy đến thì thào với Chu Tử Tần, nhưng cứ lúng búng mai không nói ra câu.
Chu Tử Tần bèn nhéo tai hắn: “Nói mau nói mau! Lúc này rồi còn gì mà không nói được chứ, ngươi định làm ta sốt ruột chết à?”
“Là thế này… Vạt áo Phạm đại thiếu gia…” Hắn thì thầm.
Chu Tử Tần nghe nói vội chạy ngay đến chỗ Phạm Nguyên Long. Tên khốn này vừa nãy bị Vũ Tuyên lôi đi, gục đầu vào bụi cây nôn mửa, rồi nằm lăn ra đó ngủ vùi, giờ bị xốc dậy, đang ngồi uống canh dã rượu, cả người bê bết bùn đất và chất nôn.
Chu Tử Tần ngại bẩn, ngồi thụp xuống nắm ngay lấy vạt áo hắn xem xét, thì thấy hai vết máu đỏ tươi.
Phạm Nguyên Long thấy thế bèn giật vạt áo lại, làu bàu: “Vén áo người ta nhìn cái gì? Ta với ngươi cũng là đàn ông, có gì mà xem…”
Phạm Ứng Tích thấy tình hình không ổn, bèn chạy đến xách cổ con trai lên, vừa giận vừa cuống: “Thằng khốn nạn này, dưới vạt áo mày là gì đấy?”
Phạm Nguyên Long đáp quấy quá cho qua chuyện: “Chẳng phải chỉ… dính cái gì thôi ư?”
“Dính cái gì? Mày nhìn lại xem!” Phạm Ứng Tích quát lớn.
Chu Tường thấy vậy bèn bước ra đóng vai người tốt: “Phạm tướng quân, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, lệnh lang dường như vẫn chưa tỉnh rượu, tướng quân đừng làm cậu ấy sợ, đợi lát nữa rồi từ từ hỏi, có được không?”
Phạm Ứng Tích cả giận, dằn phắt vạt áo vừa thối vừa bẩn của con mình ra, đẩy hắn ngã xuống đất: “Đồ súc sinh! Mày uống say làm ra trò gì đó hả? Muốn chết à!”
Lý Thư Bạch cũng khuyên can: “Chưa hẳn đã là lệnh lang. Dù sao, dưới gầm trời này làm gì có hung thủ nào sau khi sát nhân lại lau hung khí vào người mình rồi quăng đi chứ?”
Phạm Ứng Tích như trút được gánh nặng, vội quay sang vái Lý Thư Bạch: “Vương gia nói rất phải, mạt tướng quả là cả giận mất khôn rồi!”
Chu Tường liền bảo Chu Tử Tần: “Mau tra xét cho rõ ràng! Nhất định phải tìm được hung thủ thật mau, xem kẻ nào dám vu vạ cho Phạm công tử!”
Chu Tử Tần vâng dạ rối rít, rồi cùng Hoàng Tử Hà ngồi xuống xem xét vết máu trên người Phạm Nguyên Long.
Vết máu vừa khô, vẫn còn tươi rói , kéo thành vệt dài, hai vệt không bằng nhau. Rõ ràng sau khi giết người, hung thủ đã tóm lấy vạt áo Phạm Nguyên Long, lau hung khí đầm đìa máu vào đó, còn cẩn thận lau cả hai mặt, nên mới tạo thành hai vệt dài.
Chu Tử Yên nãy giờ co rúm người run lẩy bẩy, chợt trỏ Hoàng Tử Hà cao giọng: “Còn vị công công này chưa bị soát người?”
Chu Tường nạt: “Loát toét! Dương công công là thần thám lừng danh thiên hạ, phá hàng loạt kỳ án ở Trường An, lại là người bên cạnh vương gia, không bị tình nghi!”
Hoàng Tử Hà ngượng nghịu nhìn mấy bổ khoái phụ trách khám xét. Việc này vốn do cô và Chu Tử Tần đề nghị, tuy biết hung thủ gần như chắc chắn không giữ hung khí nữa, song theo lệ vẫn phải khám xét, ngờ đâu giờ lại thành ra gậy ông đập lưng ông.
Chu Tử Tần đang kiểm tra thi thể Tề Đằng, lần tay theo miệng vết thương hòng suy đoán đặc điểm hung khí, nghe bọn họ nói chuyện thì đứng phắt dậy, hăng hái giơ hai tay bê bết máu lên, “Để ta khám để ta khám! Ta chưa khám người hoạn quan bao giờ, phải nghiên cứu xem tại sao thân hình Sùng Cổ lúc nào cũng đẹp đẽ hơn người ta, nhất định là xương cốt Sùng Cổ không giống người thường! Đừng hòng ai tranh với ta! Ai tranh ta sẽ cho kẻ đó biết tay!”
Hoàng Tử Hà câm nín, đành ngoái lại nhìn Lý Thư Bạch cầu cứu.
Lý Thư Bạch đứng phía sau bỗng đặt nhẹ tay lên vai cô: “Vừa rồi Chu quận thú cũng nói rồi đấy, hắn là người phủ Quỳ, mọi người nể mặt bản vương nên đều cho rằng khám người hắn là bất kính với Quỳ vương phủ. Song bản vương xưa nay công bằng liêm chính, hắn cũng có mặt ở hiện trường lúc xảy ra vụ án nên buộc phải khám người, hơn nữa sẽ do bản vương đích thân khám người, một là để các vị khỏi e ngại mạo phạm vương phủ, hai là để bảo đảm công bằng, chẳng hay các vị có ý gì khác không?”
Tất cả liền thưa: “Đương nhiên không có! Vương gia công chính liêm minh!”
Chỉ có Vương Uẩn cúi mặt cười, Vũ Tuyên đứng lẳng lặng dưới gốc cây, Chu Tử Tần xịu mặt ấm ức nhìn họ.
Lý Thư Bạch lại nói: “Trương Hàng Anh giờ cũng thành người của ta rồi, Tử Tần chẳng phải tấm tắc khen hắn thân thủ xuất sắc ư? Thử xem.”
“Hả? Giao Trương Hàng Anh cho tôi ư? Tốt quá!” Chu Tử Tần lập tức rửa sạch tay lao đến, nắn nắn cánh tay Trương Hàng Anh trầm trồ: “Bắp tay Trương nhị ca rắn chắc thật đấy, để tôi cảm nhận tí nào!”
Chu Tường chẳng biết nói sao, đành đằng hắng một tiếng. Vừa xảy ra chuyện, phán quan hầu cận tiết độ sứ đột ngột qua đời, thằng con trời đánh có thể bớt phóng túng chút không?
Chu Tử Tần lè lưỡi, rồi đành khám xét tử tế một lượt, kết luận: “Không tìm thấy hung khí.”
Lý Thư Bạch cúi đầu nhìn Hoàng Tử Hà, hỏi khẽ: “Được không?”
Hoàng Tử Hà khẽ gật đầu, rồi ngước lên nhìn y. Nhớ lại lúc nguy ngập, giữa rừng khuya lạnh lẽo, cô đã ôm y thật chặt, dùng thân mình sưởi ấm cho y. Rồi trong những lần thay thuốc, cô cũng đã nhìn thấy và chạm vào thân trên để trần của y.
Vậy mà giờ đây hồi tưởng lại cứ như trong mộng. Da thịt từng dán chặt vào nhau, hơi thở từng vấn vít lấy nhau, những xao xuyến có lúc ngập lòng, dường như đã được giấu vào bóng đêm, trở thành bí mật của họ. Từ đó về sau, dù chẳng nói ra miệng, song giữa đôi bên đã khác hẳn khi trước.
Thế nên cô chỉ cuối đầu, ngoan ngoãn giơ hai tay lên. Cô cảm giác được tay y đặt lên vai mình, rồi theo cánh tay trượt xuống để cổ tay áo. Lúc sờ đến cổ tay, đầu ngón tay y khẽ chạm vào lòng bàn tay cô, cả hai đều cảm thấy máu trong huyết quản như chảy mạnh hẳn lên.
Y buông tay cô ra, sờ một vòng quanh eo cô, xác nhận vòng eo mềm mại ấy quả thật không giắt vật cứng, rồi cuối xuống vuốt dọc hai bên đùi cô xuống đến tận gót chân.
Như có một sợi dây leo dịu dàng quấn quanh thân cô vậy. Cô bỗng nghĩ, nếu bị trói thế này thì cũng chẳng có gì khó chịu.
Cuối cùng y thu tay lại, đứng dậy nhìn cô, không nói không rằng.
Thật lạ, kẻ khám xét là y lại thấy hơi căng thẳng, hơi thở có phần dồn dập. Trái lại, cô vẫn thản nhiên như không, mỉm cười nhìn y, thậm chí còn giơ mũi chân lên lúc lắc: “Trong giày cũng không có gì cả.”
Nhìn cô cười, y chợt thấy lòng mình thắt lại, một luồng hơi nóng lạ lùng lan ra khắp toàn thân, khiến đôi tay va chạm vào cô bất giác siết chặt.
Hồi lâu, y mới ngoái lại nhìn tất cả, kết luận: “Không có hung khí.”
Thế là mọi người có mặt tại hiện trường đều đã bị khám người, không tìm thấy hung khí.
Chu Tử Tần bèn phân công các bổ khoái lục soát khắp nơi một lượt, lại tìm mấy kẻ biết bơi đến, rút sạch nước dưới hồ, tìm hung khí.
Trước nhà thủy tạ là một khoảng sân bằng phẳng lát đá xanh ngay hàng thẳng lối. Để tiếp đón khách quý, từ sáng đám người hầu đã nhổ sạch cỏ dại mọc giữa kẽ đá bên hồ, quả là sạch bóng như lau như li.
Chu Tử Yên bị u già khám người, lòng rất khó chịu, thấy Chu Tử Tần chỉ mải phân công người xuống nước mò hung khí thì bực bội bảo: “Huynh đúng là ngớ ngẩn, đến giờ vẫn chưa nhận ra à? Công Tôn đại nương vừa biểu diễn kia, chẳng phải có hai thanh kiếm đấy thôi!”
Chu Tử Tần bất lực nhìn em gái: “Trước khi Công Tôn đại nương lên đài, muội không nhìn thanh kiếm à? Đều là kiếm mũi tù đấy, được chưa hả?”
Công Tôn Diên vừa rồi cũng bị khám người, lặng lẽ đứng đó. Lúc này nghe thấy, bèn đứng dậy đi đến cạnh lan can, rút hai thanh kiếm trình lên trước mặt mọi người.
Quả nhiên hai thanh kiếm một dài một ngắn nọ đều tù, thân kiếm còn quét một lớp sơn bạc, hòng tăng hiệu ứng lấp lánh, song đừng nói giết người, e rằng đến cọng cỏ cứng còn không chém đứt nổi.
Chu Tử Tần vừa cầm vào tay đã thấy khang khác, buột miệng ồ lên rồi búng nhẹ vào thân kiếm, chỉ nghe “bộp” một tiếng khe khẽ, thì ra hai thanh kiếm này chẳng những là kiếm tù, mà còn làm bằng gỗ. Chuôi kiếm thếp vàng chạm hoa, khảm đủ loại đá quý, song thân kiếm lại bằng gỗ.
Công Tôn đại nương giải thích: “Tôi cũng lớn tuổi rồi, cầm kiếm sắt múa thì nhọc lắm. Hơn nữa tôi phải hay múa kiếm trước mặt quý nhân, dùng kiếm sắt càng không hay, lại thêm đi đường xa, đem theo không tiện, nên mấy năm trước đã chế ra hai thanh kiếm gỗ này, cốt chỉ cần đẹp mắt đấy thôi.”
Chu Tử Tần tức cười liếc Chu Tử Yên, thấy em gái vẫn không chịu nhấn ai, bèn kéo Vương Uẩn đến: “Nào nào, Uẩn Chi huynh lại đây gửi giùm tôi xem bên trên có mùi máu không.”
Vương Uẩn phì cười: “Ta chỉ giỏi bình phẩm hương thơm thôi, sao lại bắt ta ngửi cái này.”
“Ôi dào, dù gì cũng là múi thính mà.” Chu Tử Tần gí luôn hai thanh kiếm gỗ vào mũi y.
Vương Uẩn bất đắc dĩ đành hít hít mấy cái rồi lắc đầu: “Không có mùi máu, nhưng thoang thoảng mùi đất.”
Hoàng Tử Hà đón lấy đôi kiếm xem xét, phát hiện chuôi thanh đoản kiếm bính ít bùn cát.
Công Tôn Diên cũng trông thấy, bèn lo lắng phân trần: “Lúc chuyển màn, tôi đặt kiếm xuống đất rồi mải múa không để ý tới, hy vọng đá quý và hoa văn thếp vàng trên đó không bị tróc.”
Hoàng Tử Hà liếc nhìn nền nhà thủy tạ, rồi lại nhìn bộ đồ sạch sẽ chỉnh tề của Công Tôn Diên, im lặng trả lại đôi kiếm.
“Sùng Cổ mau lại đây xem vết thương này.” Thấy nước hồ trong chốc lát không thể rút cạn ngay được, Chu Tử Tần bèn kéo cô đến cạnh thi thể, trỏ vết thương nói: “Ta vừa kiểm tra vết thương, đoán rằng hung khí là một con dao găm bề rộng chừng một tấc, lưỡi mỏng như lá lúa. Hung thủ ra tay rất nhanh, xem ra là kẻ lão luyện, một dao đâm trúng ngay tim, khiến nạn nhân không kịp kêu la đã chết ngay.”
Hoàng Tử Hà đang mải nhìn miệng vết thương thì Vương Uẩn đi đến, đứng phía sau nói: “Bấy nhiêu người chúng ta ngồi đây xem múa, tuy Tề phán quan ở hàng ghế sau cùng, song bên cạnh vẫn còn Chu tiểu thư, vậy mà hung thủ dám xuống tay ngay trước mặt mọi người chẳng phải gan to bằng trời ư?”
Hoàng Tử Hà gật đầu, lại chăm chú quan sát nét mặt Tề phán quan, thấy má hắn có một vệt hồng. Cô soi đèn nhìn thật kỹ, ra là một vết đấm nho nhỏ.
“Dấu móng tay.” Hoàng Tử Hà nhìn kỹ rồi nhận xét.
Chu Tử Tần lật tay Tề Đằng lên xem, thấy móng tay hắn vừa cắt, hơn nữa còn cắt rất ngắn.
“Hẳn là hung thủ đứng phía sau, tay trái bịt miệng Tề phán quan, tay phải đâm dao vào ngực. Móng tay hung thủ bấm vào má nạn nhân, tạo thành vệt máu.” Hoàng Tử Hà đoán.
Chu Tử Tần tức thì nhảy dựng lên: “Kiểm tra móng tay! Xem những ai để móng tay?”.
Kẻ để móng tay dài nhất là Chu Tử Yên, sau đó là bốn a hoàn, tiếp theo đến lượt Ân Lộ Y và Công Tôn Diên. Trừ mấy nữ tử, còn có mấy người hầu chưa kịp cắt móng tay.
Chu Tử Tần nhắn nhó: “Phải… phải thẩm vấn em gái ta ư?”
Hoàng Tử Hà ngồi xuống, rút cây trâm ngọc trên đầu ra: “Thì sao?”
Chu Tử Tần ngồi xuống cạnh cô mếu máo: “Ai dám thẩm vấn con hổ cái ấy? Trừ phi chán sống rồi!”