Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Trước mắt là một khe suối, xung quanh là rừng rậm. Có suối, có thể ẩn nấp cũng có thể trốn thoát.
Hoàng Tử Hà nhảy xuống ngựa, rồi vỗ về vào đầu Địch Ác. Địch Ác xưa nay luôn hung hăng, vậy mà lúc này lại rất hiểu chuyện, bèn quỳ một gối xuống.
Hoàng Tử Hà đỡ Lý Thư Bạch đã hôn mê xuống ngựa, trông thấy mũi tên găm vào bả vai y, cô không dám rút mà đi ra bờ suối vạch bụi cỏ tìm kiếm, ngắt lấy mấy búi cỏ nhọ nồi và cỏ xuyến, rồi mới dùng đoản kiếm rạch áo y để mũi tên lộ ra.
Ánh trăng nhàn nhạt rọi lên mình hai người. Dưới trăng, da dẻ Lý Thư Bạch càng tái nhợt, vết máu đỏ tươi như xoáy vào mắt người ta.
Cô lặng lẽ cắn môi, cánh tay nắm cổ áo y run run. Đây là lần đầu tiên cô đặt tay lên bờ vai trần của nam nhân. Hoàng Tử Hà thấy hai má nóng bừng, thầm nghĩ, nếu ánh trắng sáng thêm một chút, nếu lúc này có ai bắt gặp, ắt sẽ thấy mặt cô đỏ như hoa anh đào.
Đang do dự, cô bỗng kinh hoàng nhận ra, kẻ lúc ban vừa ném cho cô túi kẹo, giờ đã bị trọng thương bất tỉnh nằm đây. Biết đâu từ giờ trở đi, sẽ chẳng còn thấy người ấy dịu dàng ngoái đầu nhìn cô như hôm nay nữa…
Hoàng Tử Hà hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống xem xét vết thương của y. Thấy miệng vết thương không bị đen bầm, mũi tên cũng không có ngạnh ngược, cô mới thở phào nhẹ nhóm.
Cô rửa sạch nắm thảo nhược, nhai nát rồi dùng đoản kiếm rạch miệng vết thương, rút mũi tên ra, lại đắp thảo dược lên.
Vết thương không nhỏ, máu tuôn như suối, cô sợ thuốc đắp trôi hết, đành xé áo ngoài ra sức băng bó lại thật chặt.
Xong xuôi tất cả thì trăng đã lên đến giữa trơi. Hoàng Từ Hà thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới nhận ra cả người đã đầm đìa mồ hôi. Cô vừa quệt mồ hôi vừa nhìn Lý Thư Bạch nằm sấp trên thảm cỏ, y bị thương rất nặng, dưới ánh trăng, bờ môi lại càng tái nhợt, cắt không ra giọt máu.
Cô ngẩn người, lần đầu tiên nhận ra, Quỳ vương Lý Thư Bạch, kẻ không gì không làm được, chỗ dựa vững vàng như núi của cô, cũng có lúc yếu ớt thế này.
Hoàng Tử Hà lẵng lẽ nhìn Lý Thư Bạch hồi lâu, rồi khép lại vạt áo cho y, che đi dải băng buộc vụng.
Cô khó nhọc đứng dậy, đi xuống khe suối rửa tay, chợt thấy lòng bàn tay lốm đốm vết đen, không khỏi giật nảy mình, lẽ nào mũi tên có tẩm độc?
Nhưng rồi sực nhớ, đẩy hẳn là nước cỏ nhọ nồi dây ra tay mà thôi.
Có điều cô vẫn không yên tâm, lại lật đật chạy đến cạnh Lý Thư Bạch, quỳ xuống xem tình hình.
Y bị thương ở lưng, nằm sấp trong bụi cỏ, hơi thở đều đặn. Hoàng Tử Hà ghé sát lại săm soi gương mặt y, quả nhiên thấy lờ mờ sắc đen, lòng cô tức thì nặng trĩu, lại nghĩ có thể do ánh trăng mờ nhạt nên không nhìn rõ được, song xem đến hai tay y thì thấy tay trái cũng bắt đầu thâm tím đi. Cô vội vén tay áo y lên, trông thấy một vết bầm đen nơi khuỷu tay, chính giữa có một lỗ đen rất nhỏ.
Y trúng độc châm lúc nào nhỉ? Không thể là trong lúc chạy trốn được, vậy chỉ có khả năng là… Cô nhớ ra ngay cảnh Lý Thư Bạch kéo Kỳ Lạc quận chúa từ trên xe ngựa xuống. Bấy giờ ngực và cổ quận chúa đều trúng độc châm, nhất định là từ trong chiếc hộp kia bắn ra.
Chẳng biết Kỳ Lạc quận chúa còn sống hay đã chết? Hoàng Tử Hà dựa vào gốc cây, nhớ lại lúc ấy Lý Thư Bạch đã nhảy lên ngựa, bỏ mặc Kỳ Lạc quận chúa. Nếu quận chúa còn sống, liệu y có tuyệt tình bỏ nàng lại như thế không?
Nghĩ thì nghĩ vậy, song cô vẫn ảo tưởng, biết đâu Lý Thư Bạch biết kẻ địch có quan hệ với Kỳ Lạc quận chúa, sẽ không ra tay với nàng, nên mới bỏ nàng lại. Có lẽ lúc ấy quận chúa vẫn còn sống, có lẽ loại độc này không nguy hiểm đến tính mạng.
Có điều cô không dám khẳng định. Lý Thư Bạch xông xáo phá vây, lại bôn ba đường dài bảo vệ cô, chẳng biết chất độc đã ngấm đến đâu nữa.
Việc không thể chậm trễ, Hoàng Tử Hà đành ôm cánh tay y vào lòng, ra sức bóp vết thương, hòng nặn máu độc. Song cô nặn thế nào cũng không ra máu, đành dùng thanh đoản kiếm y đưa rạch một hình chữ thập lên khuỷu tay, cúi xuống hút máu độc ra.
Hết ngụm này tới ngụm khác bị cô hút ra, nhổ uống bụi cỏ. Dưới ánh trăng, nhìn chẳng tươi như máu bình thường. Cô thấy hình như thân thể Lý Thư Bạch hơi lạnh, không dám hút tiếp nữa, mà mệt mỏi nằm xuống cạnh y, bối rối nhìn vầng trăng trên trời.
Vầng trăng hạ thuyền treo giữa nền trời trong vắt.
Gió đêm lướt qua ngọn cây xào xạc, khi gần khi xa, càng tăng thêm vẻ quạnh quẽ.
Nghe tiếng gió rít, Hoàng Tử Hà bỗng dưng lại đâm lo sợ, bất giác ghé đầu lại gần Lý Thư Bạch, áp mặt vào vai y, lắng nghe tiếng y thở.
Mảnh như tơ, lại không đều, ngưng trệ mà chậm chạp, nhưng vẫn còn thở.
Cô thở phào quay đi thẫn thờ hồi lâu, rồi đột ngột ngồi phắt dậy, lê tấm thân mệt nhừ lại gần khe suối tìm tòi thứ gì đó.
Song bờ suối quanh đó chỉ có lơ phơ vài cọng cỏ, tìm mãi mới được mấy nhánh bán biên liên * và hai cây cỏ long đảm**. Có bệnh thì vái tứ phương, cô đập giập đám thảo dược vắt lấy nước, nhở vào miệng Lý Thư Bạch, cũng chẳng rõ y có nuốt được hay không, cô đành giữ miệng y ngậm, đợi một lúc lâu, chỗ bã thuố còn lại, cô đắp lên vết thương ở khuỷu tay y.
(*bán biên liên: một loại cây thuộc họ hoa chuông, có tác dụng sát trùng, tiêu sưng.
** long đảm: một loài cây, rễ dùng làm thuốc, có tác dụng sát trùng, hạ sốt.)
Chẳng biết làm gì thêm nữa, cô ngồi xuống bên cạnh, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn Lý Thư Bạch không rời mắt.
Lý Thư Bạch đang mê man. Ánh trắng chảy tràn trên gương mặt y, làm nôit bật đường nét đẹp đẽ nưh được thơ khéo tạc nên, song cũng giống như ngọc chuốt, không có mảy may sinh khí, không còn chút sắc hồng nào.
Cô chợt thấy một nỗi kinh hoàng khủng khiếp dâng lên, run run lần tay vào ngực áo y, toan sờ xem tim y đập thế nào, thì chạm phải một tờ giấy mỏng.
Hoàng Tử Hà sững sờ móc tờ giấy ấy ra xem dưới ánh trăng mờ. Chỉ thấy hàng bát tự ghi bằng thể chữ triện ngoằn ngoèo như rắn đầy quỷ dị, trên bát tự lại viết chồng ba chữ lớn: Côi, Tàn, Góa.
Ánh trăng lạnh lẽo rọi lên ba chữ ấy, càng làm nổi bật vòng tròn màu máu khoanh quanh chữ “Tàn”.
Tàn, tức là suy yếu lụi tàn, sức sống tắt lim, từ nay không thể vực dậy nữa.
Cô đờ đẫn nhét lá bùa về chỗ cũ, thấy đầu ong ong, lòng đau như có ngàn vạn lưỡi dao dâm, khiến cô bất giác run bần bật, mồ hôi túa ra đầm đìa.
Sự đời quả là đáng sợ, trưa nay họ vừa nhắc đến điềm gỡ của lá bùa, ai ngờ đến tối đã linh nghiệm!
Lẽ nào thực sự có cái gọi là định mệnh, không thể tránh thoát hay sao?
Nỗi khiếp sợ trước những thứ mình chưa biết khiến cô cảm thấy cánh rừng tối om này càng thêm âm u rùng rợn. Hơn nữa, chỗ dựa duy nhất của cô giữa cánh rừng âm u, trước tương lai mờ mịt ấy đã ngã xuống.
Y nói, Hoàng Tử Hà, tiếp theo đây phải trông cậy vào ngươi.
Vâng, bấy giờ cô đã nói, gia cứ yên tâm.
Hoàng Tử Hà nhẩm lại lời này trong lòng một lần. Cô ngồi trông cho y ngủ, thỉnh thoảng lại giơ tay thăm dò hơi thở của y. Phải cảm nhận được hơi thở của y phả vào đầu ngón tay, phải chạm vào thấy da y còn ấm, cô mới tạm an lòng.
Chẳng biết đã ngồi đó bao lâu, đến khi lưng mở nhừ, cô từ từ ngả người nằm xuống, cuộn tròn cạnh y, song vẫn không quên nắm cổ tay y để luôn cảm nhận được mạch đập yếu ớt dưới da, rồi mới chịu nhắm mắt lại.
Đã gần sáng, Hoàng Tử Hà mệt lử, song không cách nào ngủ được, cứ mơ màng một lúc lại sực tỉnh. Gió đêm lạnh buốt, thỉnh thoảng cảm thấy da y lành lạnh, tim cô lại đập rộn lên vì căng thẳng. Cô biết y mất máu quá nhiều, nhất định cơ thể sẽ lạnh đi, nhưng không dám đốt lửa, sợ làm kẻ địch chú ý.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có cách nào, cô đành nhích lại gần, dè dặt ôm lấy eo Lý Thư Bạch, áp người vào lưng y, hy vọng có thể dùng hơi ấm của mình xua tan bớt cái lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui