Phạm Nguyên Long vẫn chưa đi, song dường như đã tỉnh táo ra đôi chút, lại lăng xăng xáp đến gần cô: “Dương công công nghe ta nói một câu đi, hunh thủ chính là Vũ Tuyên mà! Hắn dựa vào bản mặt, định vấy bẩn thiên kim nhà Hoàng quận thú, nay lại chuyển mục tiêu sang Chu tiểu thư, giờ thấy Chu quận thú định gả con gái cho Tề phán quan, lửa giận từ lòng bốc lên, ý ác tại gan sinh, một là không làm hai là làm không thôi, lượng tiểu nhi quân tử, vô độc bất trượng phu! Vũ Tuyên ơi là Vũ Tuyên, ngươi đúng là chỉ nhắm vào tiểu thư nhà quận thú, càng lúc càng cao tay!”
Vũ Tuyên lạnh lùng liếc Phạm Nguyên Long, rồi lại ngẩng lên nhìn trời, chẳng buồn cất lời.
Thái độ cao ngạo lạnh nhạt của Vũ Tuyên khiến Phạm Nguyên Long lồng lên tức tối, nếu không bị người bên cạnh giữ chặt, nhất định đã động chân tay rồi.
Thấy đêm đã khuya và vụ lộn xộn này trong chốc lát chưa thể kết thúc được, Chu Tử Tần đứng phía sau Hoàng Tử Hà bất lực than: “Vụ này nan giải quá! Biết rõ hung thủ là một trong số chúng ta, song không một ai có cơ hội gây án cả, hơn nữa tất cả đều ở trước bấy nhiêu con mắt quan sát, rốt cuộc vẫn không rõ là ai gây ra. Huống hồ, hung khí vẫn chưa tìm thấy!”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Lạ thật đấy…”
Sau lưng có người đưa cho cô một ly trà: ‘Uống hớp trà rồi từ từ tìm. Bằng vào tài trí của Dương công công, ta tin chỉ dăm ba ngày, vụ này sẽ rõ ràng thôi.” Hoàng Tử Hà đỡ lấy ly trà, quay đầu lại thì thấy Vương Uẩn cười hiền đứng đó, vụ án mạng cùng những tiếng ồn ào nhốn nháo xung quanh dường như chẳng mảy may ảnh hưởng đến y.
Thấy cô thoáng lưỡng lự, Vương Uẩn lại rót cho Chu Tử Tần một chén, cười hỏi gã: “Tử Tần bảo có phải không? Dương công công đã ra tay, thiên hạ này còn ai hơn được nữa chứ?”
“Không biết nếu Hoàng Tử Hà ở đây… sẽ đánh giá thế nào.” Chu Tử Tần nắm chặt ly trà trong tay, trầm ngâm đáp.
Vương Uẩn cười: “Ta tin rằng cách nhĩ cách làm của Hoàng tiểu thư ắt cũng như Dương công công thôi.”
Hoàng Tử Hà ngượng nghịu nhìn Vương Uẩn, rồi cúi đầu uống trà, nói lảng đi: “Vương đô úy chưa về ư?”
“Chưa tra rõ chân tướng, có về cũng chẳng ngủ được.” Y ngồi xuống thành lan can, mỉm cười nhìn cô.
Hoàng Tử Hà cũng hết cách, đành bảo Chu Tử Tần: “Chúng ta về nghỉ ngơi thôi, xem ra tối nay không có tiến triển gì đâu.”
“Công công muốn về ư?” Vương Uẩn ung dung đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên người rồi đề nghị: “Ta cũng đang định về phủ tiết độ, chúng ta có thể cùng về.”
Hoàng Tử Hà im lặng nhìn y, thấy y vẫn ôn hòa bình thản thì không tiện từ chối, đành theo y rời phủ quận thú.
Sau khi được cứu về, Na Phất Sa vẫn chưa khỏi hẳn nên khi cô cưỡi luôn hết sức cẩn thận, thong thả.
Ngựa của Vương Uẩn cũng đi rất chậm, hai người sánh vai nhau mà đi, tiếng vó ngựa lộp cộp gõ xuống mặt đường văng vẳng.
Trời không trăng, đêm lặng phắc. Vương Uẩn ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà, song trời tối quá nên khó trông rõ gương mặt cúi gằm của cô, chỉ khi cô đảo mắt ngước lên, đôi mắt như gợn sóng lăn tăn trong đêm tối, y mới nhận ra cô đang nhìn mình.
Hoàng Tử Hà quan sát gương mặt chìm trong bóng tối của Vương Uẩn, chợt thấy lòng rúng động, điều gì đó trong ký ức thình lình cuộn lên, chẳng khác nào những con sóng đen kịt, nỗi kinh hoàng đặc quánh trào dâng trong tâm trí.
Cô phân vân một thoáng, rồi buột la lên khe khẽ.
“Sao thế?” Vương Uẩn giục ngựa đến bên cô, ân cần hỏi.
Hoàng Tử Hà nhảy xuống, xem xét vết thương trên mình Na Phất Sa: “Hình như vết thương của Na Phất Sa vẫn chưa lành hẳn, tôi mới cưới một chốc mà nó đã run rẩy, chắc phải cho nghỉ thôi.”
“Muốn về phủ quận thú đổi ngựa không?”
Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Đi xa thế này rồi, chỉ còn một quãng nữa là tới phủ tiết độ thôi.”
Thấy cô đi phía dưới, tay dắt ngựa, Vương Uẩn lại nhớ lúc ở Trường An, cô đi bộ còn mình cưỡi ngựa đưa về. Y bất giác mim cười, cúi xuống chìa tay cho cô, hỏi đùa: “Hay là… lên ngựa ngồi cùng ta?”
Cô ngẩng đầu lên, rồi thình lình nắm lấy tay Vương Uẩn, tung người nhảy lên lưng ngựa, ngồi phía sau y.
Lần này đến lượt Vương Uẩn sững sờ, kinh ngạc ngoái lại nhìn cô, song chỉ thấy đôi mi khẽ lay động, gương mặt khuất sau màn đêm, nói khẽ: “Gần đây liên tục xảy ra chuyện, tôi quả thật cũng mệt rồi.”
“Vậy… để ta đưa về nhé.”
Hoàng Tử Hà im lặng, y cảm thấy hình như có có gật đầu, rồi khẽ khàng vòng tay quanh eo mình.
Trong đêm im lặng này, mơ màng như giấc mộng. Người con gái bấy lâu y chỉ lặng lẽ ngóng vọng từ xa, nay lại ngồi ngay sau lưng y, dịu dàng ôm lấy y, để y đưa cô về nhà. Những điều này dường như đều không thật, mà chỉ như một ảo giác về đêm.
Nhưng cánh tay cô rõ ràng vẫn quàng quanh eo y, qua làn áo mỏng, hơi ấm da thịt cô cơ hồ lan cả sang người y. Hơi thở của cô thật nhẹ, khẽ lay động mấy sợi tóc xõa của y, lướt nhẹ qua gáy y…
Đương lúc y mơ màn, thân thể Hoàng Tử Hà chợt nghiêng sang một bên, cô hốt hoảng quờ tay, ấn mạnh vào sườn trái y.
Vương Uẩn khẽ rên lên. Tuy y ra sức kiềm nèn, chỉ buột ra một âm thanh khe khẽ, song rõ ràng cô đã nghe thấy, giọng nói cũng lạnh hẳn đi: “Vương đô úy bị thương ử? Ở sườn trái à?”
Vương Uẩn nghiến răng nói nhỏ: “Mấy hôm trước theo quân Tây Xuyên vào núi tìm tung tích Quỳ vương, không may gặp phải thích khách đang lẩn trốn, bị thương nhẹ.”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Ra là thế…”
Chưa dứt lời, cô đã vung chân đá ra, trúng ngay vào vết thương khác ở chân họ Vương, khiến y run bắn lên vì đau, buột miệng rên rỉ.
Nhân lúc y gập người xuống nén đau, Hoàng Tử Hà buông tay ra tụt xuống, rồi tung mình nhảy lên Na Phất Sa, kéo cương quay đi, lùi ra xa khỏi y.
Đôi bên ghìm cương đứng ở hai bên đường. Ngọn đèn khúc quẹo rắc ánh vàng ấm áp lên mình họ, song đứng giữa gió đêm, nhìn người trước mặt, Hoàng Tử Hà lại thấy ớn lạnh.
Vương Uẩn nghiến răng mỉm cười, thoạt trông thì thản nhiên, song thực ra lại hết sức gượng gạo: “Sao thế?”
Hoàng Tử Hà nhìn y chòng chọc, giữa đêm khuya thanh vắng, ngọn gió thổi qua người họ cũng khiến người ta chẳng rét mà run.
Giọng cô rất khẽ, nhưng rành rọt từng chữ: “Thì ra… là ngươi.”
Vương Uẩn nhìn vào mắt cô, nụ cười lại trở nên ung dung bình thản: “Phải, là ta.”
Hoàng Tử Hà sực nghĩ đến ánh mắt phức tạp mà sâu xa của y khi thấy mình thân mật với Lý Thư Bạch trong rừng sâu núi thẳm giữa đêm khuya; vẻ mặt y lúc được đút cả và hỏi tại sao mình lại đối tốt với y; nghĩ đến lúc mình bị uy hiếp, y từng nói, sao một cô gái xinh đẹp nhường này lại cải trang thành hoạn quan…
Lòng cô rối như tơ vò, gió đêm hè lồng lộng thổi qua khắp phố lớn ngõ nhỏ Thành Đô, trở đi trở lại quanh họ tựa hồ không bao giờ dừng lại.
Vương Uẩn chi đăm đăm nhìn Hoàng Tử Hà, nụ cười nhạt dần lên gương mặt ôn hòa, ánh mắt y thăm thẳm xa xôi, như găm thấu tim cô.
Cô cắn môi hỏi: “Tại sao? Ai ra lệnh cho đô úy đuổi giết chúng tôi? Sao đô úy lại nhận nhiệm vụ này?”
Vương Uẩn giục ngựa đi về phía cô, giọng nói dường như cũng lạnh cứng vì gió: “Con ngựa này không chạy xa được nữa, cô trốn không thoát đâu, tốt nhất nên ngoan ngoan khoanh tay chịu trói đi.”
Hoàng Tử Hà kéo cương ngựa lùi lại, cảnh giác nhìn y: “Tôi còn một câu muốn hỏi.”
“Hỏi đi.” Y lạnh lùng ghìm cương, đứng cách cô chừng một trượng.
“Lúc ở trong núi, Quỳ vương đã nhận ra, song lại che giấu giúp đô úy, còn đô úy cuối cùng cũng giúp chúng tôi chạy thoát. Tại sao về sau còn ám sát chúng tôi thêm lần nữa ở quán trọ? Thân phận đã bại lộ còn cố tình tổ chức ám sát lần nữa, rõ ràng không phải hành động khôn ngoan.”
Vương Uẩn cười nhạt hỏi: “Vậy cô nghĩ sao?”
“Tôi cho rằng, kẻ bày ra vụ ám sát lần hai, không phải là đô úy. Nói cách khác là có hai thế lực nhúng tay vào.” Cô nhìn y bằng cặp mắt trong suốt lạnh lùng, như thấu hiểu, lại cũng như thương xót, “Mà người đứng phía sau đô úy, tuy biết Quỳ vương đã nhận ra thân phận của đô úy, vẫn bày ra lần ám sát thứ hai, nếu thành công thì tốt, lỡ như chẳng may thất bại thế nào cũng rung đùi hưởng lợi…”
“Không cần cô đặt điều ly gián.” Y lạnh lùng ngắt lời, “Chẳng qua lúc đó ta bị thương nên tạm thời không can dự vào nữa. Còn những kẻ khác chấp hành ra sao, chẳng liên quan gì tới ta.”
“Lúc ở trong núi gia hành xử như thế, là đã chừa đường sống cho đô úy. Huống hồ đô úy chỉ làm theo lệnh trên, nếu tiết lộ hung thủ thật sự đằng sau, thì sẽ không bị truy cứu…”
“Cô đừng kéo dài thời gian nữa!” Vương Uẩn thúc ngựa chạy đến, lao thẳng vào cô, “Hoàng Tử Hà, ta sẽ không để cô quay về bên y nữa đâu! Thà ta hủy hoại cô, còn hơn phải trơ mắt nhìn cô sống vui vẻ cạnh người khác!”
Hoàng Tử Hà vội kéo cương ngựa lùi lại rồi quay người chạy thẳng.
Hai thớt ngựa chỉ cách nhau một trượng, Na Phất Sa là ngựa quý Đại Uyển vạn con chọn một, song trọng thương mới đỡ, phản ứng hơi chậm. Ngựa của Vương Uẩn tuy không bì được, song cũng là hạng ngày phi ngàn dặm, chỉ một cú nhún mình đã nhảy lên chắn ngay trước mặt, chặn đứng đường chạy của Na Phất Sa.
Hoàng Tử Hà một lần nữa kéo ngựa quay đầu bỏ chạy.
Vương Uẩn lại thúc ngựa đuổi theo, nhưng chỉ nghe “soạt”, rồi “bịch” một tiếng, yên ngựa đã lệch sang một bên, khiến y ngã nhào xuống đất.
May sao họ Vương phản ứng cực nhanh, lăn tròn dưới đất để giảm đà rơi mới khỏi bị trọng thương. Song vết thương cũ bị va quệt đã vỡ toác ra, mảng áo trước ngực thì lấm tấm vết máu.
Y đưa mắt nhìn sang thớt ngựa của mình thì thấy yên ngựa đã bị xẻ làm đôi, vết cắt bằng chẳn chặn, mới hay vừa nãy trong lúc cùng cưỡi, cô đã âm thầm ra tay.
Chẳng đợi y đứng dậy, Hoàng Tử Hà đã nhảy xuống, kề thanh Ngư Trường lên cổ y. Cô đã gài sẵn thanh kiếm này trên mình Na Phất Sa từ trước bữa tiệc, lúc nhảy xuống bèn lấy cớ kiểm tra ngựa, len lén giấu vào tay áo.
Y nằm ngửa dưới đất, ngực đau buốt, bải hoải nhìn người con gái trước mặt.
Dường như tình cảnh trong núi lại tái diễn, giữa con đường vắng ngắt, cô một lần nữa khống chế y.
“Hoàng Tử Hà… rốt cuộc ta không phải đối thủ của cô.” Y lẩm bẩm, ánh mắt nhìn cô vừa căm hận vừa bất lực.