Hoàng Tử Hà hơi dịch mũi kiếm đi, để tránh đâm vào da thịt y: “Lúc ở trong núi, tình thế bức bách nên chúng tôi mới thả đô úy. Giờ đô úy lại rơi vào tay tôi lần nữa, chi bằng khai ra kẻ đừng đằng sau đi?”
“Không có kẻ đằng sau nào cả. Ta chỉ nghe theo tiếng lòng mình.” Ánh mắt Vương Uẩn nhìn xoáy vào cô, lạnh lẽo như đao. Phong độ ôn hòa dịu dàng tựa gió xuân của y đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh băng như tiết trời đông giá. Giọng y cũng lạnh ngắt, hơi giá buốt như thấm vào tận đáy lòng cô: “Lần này rời kinh, có người muốn giành lấy mà cuối cùng lại lọt vào tay người khác, chi bằng hủy phứt đi cho nhẹ gánh.”
Hoàng Tử Hà siết chặt cán kiếm đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch ra, song cô chẳng hề cảm thấy. Cô chỉ nhìn chằm chằm Vương Uẩn, như nhìn một kẻ hoàn toàn xa lạ, lại giống như nhìn một vườn hoa nở rộ nháy mắt rơi vào binh lửa, tất cả những gì tốt đẹp tan tành không sót mảy may.
“Ngươi có biết ta hận ngươi nhường nào không.” Giọng y trầm thấp mà chậm rãi, ngữ điệu cũng lạnh lùng không chút biểu cảm: “Ngươi làm nhục ta, làm nhục cả họ Vương Lang Gia, khiến cả ta và gia tộc thành trò cười cho thiên hạ, ngươi bảo ta sao có thể khoanh tay để cho ngươi sống yên?”
Hoàng Tử Hà vặn lại: “Để báo thù tôi, đô úy kéo cả Quỳ vương vào ư?”
“Hừ…” Y không buồn đáp, chỉ lạnh lùng ngước nhìn trời.
“Dù đô úy thực sự căm hận muốn giết chết tôi, thì mục tiêu hàng đầu của đô úy vẫn là Quỳ vương. Tôi chỉ là kẻ đô úy tiện tay muốn giết thêm thôi, đúng không nào? Thế lực đằng sau đô úy mới là ke mở màn vụ ám sát này.”
“Ta muốn giết ngươi, Kỳ Lạc quận chúa cũng muốn giết ngươi, hai chúng ta phối hợp với nhau, thế thôi.” Y vẫn khăng khăng.
Hoàng Tử Hà còn muốn căn vặn thêm, thì phía sau chợt vang lên một giọng nói bình thản: “Sùng Cổ.”
Hoàng Tử Hà ngoái lại, trông thấy một bóng dáng phong nhã hào hoa mà cao lớn rắn rỏi đứng dưới trời sao lấp lánh.
Cô vẫn cầm chắc kiếm kề vào cổ Vương Uẩn, chỉ gọi khẽ: “Vương gia…”
“Ngươi đừng đoán bừa.” Lý Thư Bạch đứng ngược sáng nên co không trông rõ nét mặt y, chỉ thấy đôi mắt phản chiếu ánh sao trời, lờ mờ sáng lên trong đêm: “Uẩn Chi là bạn ta, cũng là cháu đích tôn nhà họ Vương, em họ hoàng hậu nương nương, đô úy ngự lâm quân, không lý nào lại hành thích ta.”
Hoàng Tử Hà định cãi, song bắt gặp ánh mắt y thì sực hiểu ra, bèn thu kiếm tra vào vỏ nhét lại ngực áo, đáp khẽ: “Vâng, là nô tài đa nghi… Xin Vương đô úy đừng để bụng, cũng đừng trách tôi đường đột gây chuyện.”
Vương Uẩn thong thả ngồi dậy, nhìn cô không nói. Thật lâu, y mới đưa mắt nhìn sang Lý Thư Bạch.
Lý Thư Bạch bình tĩnh tiếp lời: “Uẩn Chi, Sùng Cổ đơn thuần vô tri, chưa hiểu việc đời, ngươi đừng trách hắn.”
Vương Uẩn giơ tay ôm ngực, hồi lâu mới đáp: “Ty chức không dám.”
Lý Thư Bạch cũng chẳng nói thêm, bước đến chìa tay ra cho y.
Vương Uẩn nắm lấy tay y, từ từ đứng dậy, nhìn sang Hoàng Tử Hà.
Hoàng Tử Hà đành nén giận cúi đầu tạ tội: “Xin Vương đô úy thứ tội, nô tài quá lo cho an nguy của gia, thành ra trách lầm đô úy.”
Vương Uẩn giơ tay ngăn cô nói tiếp, rồi thong thả đi vượt lên, nhằm hướng phủ tiết độ.
Hoàng Tử Hà theo Lý Thư Bạch về phòng.
Khu nhà phía Tây của phủ tiết độ mới được quét tước lại, Lý Thư Bạch ngụ ở nhà chính, hai gian hai bên là của Hoàng Tử Hà và Trương Hàng Anh.
“Khuya lắm rồi, ngươi vất vả cả ngày nay, cũng nên nghỉ sớm đi.”
Hoàng Tử Hà vẫn đứng yên tại chỗ, ngập ngừng giây lát rồi thưa: “Xin gia giáng tội.”
Y thản nhiên ngoái lại: “Ngươi có tội gì?”
Hoàng Tử Hà ấp úng: “Hiện giờ cục diện chưa rõ, nô tài… không nên vạch trần mọi chuyện.”
Nhìn vẻ nơm nớp lo sợ của cô, khóe môi Lý Thư Bạch cong lên: “Ngươi lo ta gặp phải đợt ám sát thứ ba, nên mới nôn nóng, phải không nào?”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Nhưng lúc trước, tôi thực không ngờ là Vương Uẩn…”
“Chính vì là Vương Uẩn mới phiền.” Lý Thư Bạch nghĩ ngợi, rồi ra hiệu bảo cô vào phòng mình.
Hai người gập gói ngồi xuống chiếc sập trước giường. Lý Thư Bạch rút trong người ra mộ túi giấy, lại lấy lá bùa trong túi ra đẩy tới trước mặt cô.
Trên mảnh giấy vàng, ngoại trừ chữ “côi” ra, khuyên tròn quanh những chữ khác đều đã biết mất.
Cô săm soi kỹ chữ “tàn”, song chỉ thấy mặt giấy như thường, nào còn khuyên tròn đỏ rực như máu nữa.
Lý Thư Bạch ung dung nói: “Sau khi gặp nguy ở quán trọ, ta đã lấy ra xem một lần, bấy giờ chữ “tàn” vẫn bị khoanh.”
“Nói vậy là chỉ trong ngày chuyển vào phủ tiết độ, mới có thay đổi ư?” Hoàng Tử Hà trả lá bùa lại cho y, nhíu mày hỏi.
“Chẳng lạ lùng lắm ư?”
Thảo luận chuyện quái gở như vậy, nhưng giọng điệu cả hai vẫn hết sức bình thản. Y nhét lá bùa vào túi rồi nói: “Đi đường không tiện cất trong hộp, nên ta vẫn luôn đeo nó trong mình. Vào đây quân Tây Xuyên đưa đến các vật dụng tùy thân, ta mới cất lại trong cái hộp tròn có khóa, nào ngờ đã có chuyện này.”
Hoàng Tử Hà cúi đầu nghĩ ngợi, hồi lâu không đáp.
Thấy trà trong ấm còn nóng, Lý Thư Bạch đích thân rót cho cô một chén, sau khi ngửi hương nhìn sắc, mới đưa cho cô: “Trà phủ tiết độ quả không tồi.”
Hoàng Tử Hà bưng ly trà, bỗng chạnh lòng cảm khái. Kể từ khi đưa vai thay vị hoàng đế ham vui tiếp quản triều chính, e rằng y lúc nào cũng phải đề phòng, đối mặt với vô số khúc quanh sinh tử.
Thấy cô lộ vẻ thương cảm, Lý Thư Bạch mỉm cười an ủi, rồi tự rót cho mình một chén: “Thực ra cũng không hề gì, lẽ nào Phạm Ứng Tích không sợ xảy ra chuyện trong phủ hắn? Ta đã ở đây, tất hắn phải chịu trách nhiệm.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, đương mải nghĩ gì đó thì lại nghe y nói: “Có lúc ta từng nghĩ, có lẽ khoảng thời gian bình yên nhàn nhã nhất trong đời này, là mấy ngày lẩn lút dưỡng thương trong núi cùng ngươi.”
Hoàng Tử Hà tròn mắt ngạc nhiên nhìn y.
“Tuy khổ cực thiếu thốn, tính mạng như trứng để đầu đằng, song tất cả đau đơn và nghi kỵ trên đời đều tiêu tan, quá khứ và tương lai của ta cũng chẳng còn gì quan trọng. Chỉ có hai ta mải miết đi dưới bóng cây, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rọi xuống người thành từng đốm sáng rực, hoa lệ lộng lẫy, tung tăng nhảy nhót…”
Y chăm chú nhìn cô, ngọn đèn lồng khẽ đung đưa trong gió, tỏa sáng lập lòe mờ ảo, tạo cảm giác mơ màng như ảo mộng. Song giọng Lý Thư Bạch rủ rỉ bên tai cô dường như còn mơ hồ hơn ánh đèn.
“Năm ta mười ba, phụ hoàng qua đời, sau khi hoàng thượng đăng cơ, ta luôn phải sống trong sợ hãi. Các hoàng huynh lớn tuổi đều đột tử, trừ ba hoàng đệ non nớt, chỉ còn lại mình ta. Lúc ấy ngày ngày ta đều nghĩ, tiếp theo liệu có phải là mình không.” Vừa rủ rỉ kể, y vừa chăm chú nhìn ngọn lửa lập lòe, một vầng vàng cam ấm áp bọc lấy tâm đèn xanh xám, chậm rãi lay động, Ánh đèn dịu dàng bao quanh chiếc bình lưu ly, con A Già Thập Niết thất lạc trên xe ngựa giờ lặng lẽ lặn dưới đáy bình, chẳng biết đang thức hay ngủ.
“Hơn ba năm trước, Bàng Huân nổi dậy ở Từ Châu, ta tự xin đi dẹp loạn. Bấy giờ triều đình chỉ cho ta đem theo mấy ngàn tên lính già nua bệnh tật, song ta không sợ, mà nghĩ rằng, biết đâu đây chính là cơ hội để thoát thân…”
Nghe đến đây, Hoàng Tử Hà sực nhớ câu chuyện y từng kể, về lần đầu gặp Tuyết Sắc và Tiểu Thi. Bấy giờ y một thân một mình xông vào hang cọp, tiêu diệt tàn quân của Bàng huân. Cô nghe kể còn thủ nhầm, như vậy chẳng phải quá liều lĩnh bất cẩn hay sao. Giờ nhớ lại mới hiểu ra tâm tình y khi ấy.
Thực ra, trước khi đến Từ Châu, y không hề có ý tìm cơ hội vùng dậy, mà chỉ muốn tự chọn lấy cách chết.
Nào ngờ y lại chiến thắng vang dội, thần phục được sáu đại tiết độ sứ, khải hoàn quay về, từ đây bắt đầu những ngày quyền nghiêng thiện hạ.
“Sau khi trở về, ta lại được phong làm Quỳ vương, vinh hiển một dạo, nhưng từ ấy cũng không được sống yên. Ta luôn phải đối đầu với hai thế lực, trở thành vật hy sinh của phe này, cũng là mục tiêu của phe kia. Vô số người mong ta biến mất khỏi cõi đời này.” Y nói mà ánh mắt tối sầm, giơ tay búng khẽ vào bình lưu ly. Tức thì bên trong gợn sóng lăn tăn, con cá nhỏ cũng vây đuôi nhè nhẹ, rồi lại nằm im dưới đáy bất động. “Bên cạnh ta xuất hiện vô vàn bí ẩn, bất cứ lúc nòa cũng rình rập đề phòng ta, chẳng ai hay lòng ta nóng như lửa đốt, hoang mang rối loạn. Ta cứ ngỡ đời này kiếp này mình sẽ phải sống mãi trong nơm nớp lo sợ vô cùng vô tận như thế, cho đến ngày… ngươi xuất hiện.”
Nói đoạn, y rời tay khỏi bình lưu ly, đôi mắt tối thẫm chẳng biết lúc nào đã ứng được vài đốm sao sa, phản chiếu ánh đèn lay động. Y chăm chú nhìn cô không chớp, in bóng cô vào đáy mắt mình, chặp chờn lay động theo ngọn đen.
Hoàng Tử Hà căng thẳng cực độ, như sợ mình bị những ngôi sao sáng rực kia hút lấy, từ nay về sau chẳng còn cớ nào mà tồn tại nữa; lại sợ rời khỏi ánh mắt y, từ nay về sau sẽ lạc lối, không tìm được đường sáng nữa.
Thế nên, cô đành để mặc cho tim đập dữ dội, mãi đến khi cả người nóng bừng lên, không sao khống chế nổi nỗi xao xuyên trong lòng, mới hít một hơi thật sâu, khẽ đáp: “Tôi… thực lấy làm hổ thẹn, chưa sẻ bớt được gánh nặng cho gia, mãi đến giờ vẫn chưa vạch rõ được những bí mật bên cạnh gia…”
“Bí mật đó đủ để khuynh đảo triều đình, sao có thể phá giải trong sớm tối?” Y chậm rãi lắc đầu nói khẽ, “Ta mất bao nhiêu thời gian cũng chưa thu được gì, huống hồ ngươi vừa tiếp xúc không lâu.”
“Nhưng tôi…” Cô chăm chú nhìn y, rồi đột ngột quyết định. Có lẽ gió đêm và ánh đèn đã xua tan thận trọng, cô chìa ta ea ấp nhẹ lên mu bàn tay y, nói rất chân thành, “Tôi sẽ ở bên cạnh gia, vạch trần bí mật này. Tôi sẽ xua tan hết mây mù che phủ, để gia khỏi lạc lối, tận mắt nhìn rõ vận mệnh của mình.”
Chân thành quả quyết đến thế, gần như đã lập lời thề.
Cô không hề nói, trong cái đêm y hôn mê nguy cấp, cô từng nghĩ, nếu kẻ mà mình dốc hết mọi thứ đánh cuộc đi theo vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, từ nay mình chẳng còn chỗ dựa, cũng chẳng còn cơ hội lật án minh oan nữa… thì sống còn ý nghĩa gì đây?
Song cô nghĩ, có những việc chẳng cần nói ra, y cũng hiểu.
Lý Thư Bạch đăm đăm nhìn cô dưới ánh đèn, gương mặt vẫn bình lặng như nước, chỉ có vô số tình cảm phức tạp thoáng qua trong mắt, có hân hoan, có buồn bã, có cảm thương, thậm chí có phần chần chừ e sợ.
Hoàng Tử Hà cảm giác được tay y hơi nhúc nhích, dường như bất giác siết chặt. Bấy giờ cô mới cúi đầu, sực nhận ra vừa rồi mình quá mức kích động, lại dám lạm quyền ấp tay lên tay y, vừa căng thẳng vừa bối rối, vội nhấc tay lên toan rụt về.
Nhưng đúng lúc này, cô vừa nhích ngón tay, y đã lật tay nắm chặt lấy tay cô.
Ánh đèn sáng rực chảy tràn quanh họ, giữa đêm khuya thanh vắng, bên con cá nhỏ đã ngủ yên, chỉ còn tiếng gió lao xao ngoài cửa sổ, và nhịp đập phập phồng trong huyết quản đôi bên, gấp gáp mà hòa hợp