Hắn trách móc, A Hà lại mải tra án, quên ăn cơm hả?
Sau đó cười khì khì chìa ra gói đồ ăn còn ấm.
Hắn mừng rõ, A Hà, hôm qua ta lục lại tất cả sổ sách liên quan tới vụ án, cuối cùng cũng tìm được một chỗ không bình thường.
Hắn lo lắng, A Hà, ta rất lo cho đứa bé con nạn nhân, chúng ta tới cô nhi viện thăm nó, cho nó ít đồ ăn được không?
Chuyện cũ trùng trùng dâng lên trong đầu cô, nghiêng trời rợp đất. Nhưng dặn dò đinh ninh mà cô từng lấy làm phiền hà, những tiểu tiết nhỏ nhặt mà cô cứ ngỡ là vô nghĩa, giờ đây, đối diện với hắn, hồi tưởng lại từng chút mội, điều khiến cô xót xa.
Hắn hỏi khẽ: “Muội đã có manh mối gì vế cái chết của Tề Đằng hôm qua chưa?”
Giọng điệu quen thuộc như thế, giống như hắn vẫn quen miệng hỏi han tất cả những vụ án trước đây.
Hoàng Tử Hà cụp mắt, cố ý không nhìn vẻ mặt Vũ Tuyên: “Vẫn chưa biết được. Nhìn bề ngoài, Tề Đằng chẳng có lý do gì mà phải chết. Tính Tình Tề đại nhân hòa nhã, lại là phán quan phủ tiết độ, quan hệ với mọi người rất tốt.”
Vũ Tuyên ngơ ngẩn nhíu mày, thuận miệng nói theo: “Đúng thế… Ai lại giết Tề huynh chứ?”
“Đúng vậy, nhìn bề ngoài thì mọi người đều quý mến Tề phán quan, nhưng sự thật ai mà biết được… Có lẽ rất nhiều người có lý do giết họ Tề, chỉ là vẫn chưa tra rõ đấy thôi.” Nói rồi, Hoàng Tử Hà ngước nhìn Vũ Tuyên, chậm rãi nói thật khẽ: “Ví như không bằng lòng về việc hôn nhân của Tề phán quan, không muốn Tề phán quan lấy Chu tiểu thư; hoặc là họ Tề vô tình trở thành hòn đá ngáng chân ai đó trên đường công danh. Hay là… Tề phán quan từng đắc tội với ai đó, tỷ dụ làm khó kẻ ấy trước mặt nhiều người chẳng hạn.”
Nghe đến đây, Vũ Tuyên bỗng tái mặt, mở to mắt nhìn cô chằm chằm đầy kinh ngạc, hồi lâu mới cười buồn: “Muội trông thấy ư?”
“Vâng… Lúc ấy, muội ở ngay cạnh đó.” Hoàng Tử Hà đáp khẽ.
Vũ Tuyên nhìn cô hồi lâu, lại hỏi: “Nêu muội nghĩ ta là hung thủ?”
“Giờ chân tướng chưa rõ, huynh có khả năng, nhưng Chu Tử Tần, Trương Hàng Anh, thậm chí cả muội cũng có… Vẫn khó kết luận lắm.”
Vũ Tuyên chăm chú quan sát nét mặt cô, ngõ hầu tìm ra mảy may biểu cảm liên quan đến mình, song chỉ bắt gặp ve lạnh nhạt bình thản, không có gì khác lạ. Cuối cùng, hắn thở dài: “Đúng, sáng hôm kia Tề Đằng có nói mấy câu, ta không rõ lắm, nhưng cũng cảm thấy đó là việc có liên quan mật thiết đến mình. Vốn định tan tiệc sẽ gặng hỏi Tề huynh kỹ hơn, nào ngờ… Huynh ấy lại chết giữa màn múa.”
Hoàng Tử Hà thấy gương mặt nghiêng nghiêng tuấn tú của Vũ Tuyên đượm phần buồn rầu, thì thầm nghĩ, có lẽ cái chết của Tề Đằng cũng ảnh hưởng tới hắn không ít. Cô thở dài hỏi lảng đi: “Sau khi cha mẹ muội qua đời, sao huynh lại nghĩ quẩn?”
Mặt Vũ Tuyên tái mét, thấp thoáng bi ai. Hắn ngoảnh mặt đi không nhìn cô, nghèn nghẹn đáp: “Không liên quan tới muội… Ta chỉ muốn đi theo cha mẹ nuôi thôi.”
Hoàng Tử Hà khẽ gật đầu, lại hỏi: “Nghe nói là Tề Đằng cứu huynh?”
“Ừ…”
“Thế thì Tề phán quán là ân nhân cứu mạng huynh, vậy mà huynh không hiểu gì về họ Tề ư?’
Vũ Tuyên lạnh nhạt đáp: “Chỉ là trùng hợp thôi, Tề huynh cứu mạng ta, song lòng ta đã nguội lạnh, không muốn sống tiếp nữa, nên huynh ấy với ta, cũng chẳng tính là ơn nghĩa.”
Vẻ mặt hắn hết sức xa cách và lạnh nhạt, dường như chẳng hề coi Tề Đằng vào đâu. Hoàng Tử Hà thở hắt ra: “Huynh nghĩ không thông, muội cùng đành chịu… Dù sao muội cũng sẽ tra rõ mọi chuyện, phô bày chứng cứ cho người đời thấy, để tất cả biết được bộ mặt của hung thủ giết hại cha mẹ muội.”
Vũ Tuyên nhìn cô chằm chằm, “Muội đã điều tra về bức thư thứ hai của mình chưa?”
Hoàng Tử Hà cụp mắt, né tránh câu hỏi, chỉ đứng dậy đáp ngắn ngọn: “Muội khẳng định không hề viết bức thư đó.”
Thấy cô nói tránh đi, Vũ Tuyên cũng đổi giọng lạnh băng: “Hoàng Tử Hà, đến giờ muội vẫn chưa rửa sạch hiềm nghi, lại chỉ chăm chăm điều tra một vụ án không liên quan, khiến ta không khỏi nghi ngờ độ chính xác của kết luận cuối cùng mà muội đưa ra…”
Thấy hắn nghi ngờ, giọng Hoàng Tử Hà cũng cao hẳn lên: “Huynh ngờ rằng muội quay về là để mượn cớ điều tra, tìm một kẻ vô tội chết thay, còn mình tiêu dao ngoài vòng pháp luật phải không?”
Vũ Tuyên lắc đầu, ngẩn ngơ một lát mới nói: “Ta biết muội không có ý ấy. Chỉ là… chỉ là ta lo, liệu muội có ký ức mà bản thân cũng không nhận thức được, vì đủ thứ nguyên do, nên mới chọn cách trốn tránh không…”
“Ký ức của muội và huynh không khớp nhau, điều này khiến muội suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ hung thủ thực sự đang ẩn nấp giữa hai chúng ta. Trong khoảng ký ức không khớp ấy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.” Cô đưa mắt nhìn hắn.
Giữa cánh rừng tậm, dưới ánh mặt trời, cô nhìn rõ dáng người gầy gò cùng đôi mắt trong veo trên gương mặt tuấn tú quen thuộc. Kẻ trước mặt cô từng nhẫn tâm cắt đứt những kỷ niệm giữa đôi bên, thậm chí trình bức thư tình của cô lên cho tiết độ sứ Phạm Ứng Tích làm tội chứng. Lúc này đây, dẫu vẫn nhìn cô bằng đôi mắt của chàng thiếu niên tiêu sái thoát tục thuở ban đầu, song lòng hắn rõ hơn ai hết, hai người bọn họ đã cách nhau góc biển chân trời, không thể nắm tay sánh bước được nữa.
Trước mặt cô bỗng hiện ra cảnh tượng đêm qua, dưới ánh đèn lập lòe, cô đã nói với Lý Thư Bạch như chém đinh chặt sắt.
Đến giờ cô vẫn chưa thôi kinh ngạc, chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc ấy mình lại bị tình cảm kích động dẫn dắt, nắm lấy tay y.
Còn y, lúc lật tay lại nắm tay cô, không rõ đã nghĩ gì?
Cô lắc đầu mạnh, gạt những ý nghĩ miên man khỏi tâm trí, lạ nghe thấy giọng Vũ Tuyên: “Ta luôn cảm thấy, khoảng thời gian không khớp đó… rất quan trọng.”
Vừa nói hắn vừa giơ tay lên day day huyệt thái dương, gân xanh gồ lên nơi mu bàn tay.
Hắn xem trọng vụ án này đến thế, cũng sợ hãi đáp án biết bao.
Giống như cô, trong long hắn luôn cảm thấy những chuyện bất thường quanh mình sẽ khiến chính hắn hoặc cô tan xương nát thịt, dù có chết cũng chẳng mặt mũi nào gặp lại những người dưới suối vàng kia nữa.
Nhưng, rốt cuộc đó là ai? Kẻ có vấn đề giữa hai người, là cô, hay là hắn?
Hoàng Tử Hà thở dài, quay đi: “Muội đi đây, huynh… nhớ giữ gìn.”
Thấy cô quay lưng toan đi, hắn sốt ruột giơ tay nắm lấy tay cô, gọi khẽ: “A Hà…”
Bàn tay Vũ Tuyên lạnh ngắt, run rẩy, mồ hôi dâm dấp dính cả sang ngón tay cô.
Hoàng Tử Hà ngoái lại lắc đầu với hắn rồi từ từ rút tay về, dịu giọng: “Vũ Tuyên, mọi chuyện cuối cùng sẽ có kết quả thôi.”
“Kết quả cuối cùng có phải muội vẫn sẽ ở bên Vương Uẩn không?” Hắn nghiến răng im lặng giấy lát, rồi đột ngột hỏi một câu.
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên ngoái lại nhìn Vũ Tuyên, thấy hắn thu tay lại, đứng lặng dưới bóng cây nhìn cô hồi lâu mới nói: “Việc đã đến nước này, ta cũng chẳng có tư cách gì mà nói muội. Nhưng… tối qua ta đi theo muội rời phủ quận thú, trông thấy…”
Trông thấy gì kia? Thấy cô sánh vai đi cùng Vương Uẩn? Thấy cô nhảy lên cưỡic hung một ngựa với họ Vương? Thấy cô ôm eo Vương Uẩn?
Chắc chắn hắn không thấy cảnh cô chĩa kiếm vào Vương Uẩn.
Song Hoàng Tử Hà chỉ bật cười tự giễu: “Có những lúc mắt thấy chưa chắc đã là thực đâu.”
Rồi, chẳng buồn giải thích hay nói thêm nửa lời, cô tung người nhảy lên ngựa đi thẳng, tiếng vó ngựa lộp cộp xa dần.
Gió lồng lộng thổi, vòm không xanh ngắt, chỉ còn lại Vũ Tuyên đứng trơ trọi trước gió, nhìn rõ mồn một dáng cô lao vút đi không hề ngoái đầu.
Chu Tử Tần đang ngồi vắt vẻo trên lan can ngôi đình bên đường, đưng đưa hai chân, đợi cô trở ra. Thoạt nhác thấy cô, gã đã nhảy phắt xuống hỏi: “Về ăn cơm đã nhe? Chiều nay mình đi đâu?”
Hoàng Tử Hà dẫn gã vào thành: “Đến nhà Tề Đằng.”
Chu Tử Tàn nhảy cẫng lên: “Hay quá! Ta thích nhất là đi điều tra cùng Sùng Cổ đấy. À phải, có đến chỗ Vũ Tuyên không? Ta cũng muốn tra xét thử.”
Bàn tay nắm dây cương hơi lỏng ra, Hoàng Tử Hà hỏi lại: “Tra xét Vũ Tuyên làm gì?”
Chu Tử Tàn ngượng nghịu gãi đầu: “Ừm… ta cũng không biết nữa… Hoàng Tử Hà yêu Vũ huynh, giữa Vũ huynh và Đồng Xương công chúa lại có quan hệ mập mờ không thể nói rõ, chưa kể mấy người trong thi xã ũng bình luận về huynh ấy… khiến ta cứ muốn gặp thử một lần xem sao.”
Hoàng Tử Hà im lặng cúi đầu, dọc đường ngang qua khóm trà mi nở rộ, cô ngẩng lên, nhìn những dây leo xoắn xuýt đã rụng hết hoa, buột miệng thì thào hai tiếng, thật nhỏ, thật khẽ: “Đã từng.”
Chu Tử Tần ngơ ngác hỏi lại: “Đã từng gì cơ?”
Cô gật đầu, rối dưới bụi trà mi, giữa cơn gió hầm hập cuối hạ, cô dịu giọng lặp lại: “Hoàng Tử Hà, đã từng yêu Vũ Tuyên.”
Mặc cho Chu Tử Tần suốt dọc đường cứ nhằng nhẵng hỏi, “Sao Sùng Cổ dám chắc bây giờ Hoàng Tử Hà không còn yêu Vũ Tuyên”, cô thản nhiên cưỡi ngựa vào thành, qua về phủ quận thú.
Hoàng Tử Hà thông thuộc nha môn như lòng bàn tay,s au khi qua cửa, cô bằng qua hàng đá xanh đã mòn vẹt, qua sây cơn trà trước sân, qua cánh cửa nhỏ đã có vết nứt, chẳng cần nhìn đường vẫn đi xăm xăm, không mảy may lúng túng.
Chu Tử Tần chạy đi bừng hai bát canh sen đến, ân cần so đũa cho cô, rồi vung vẩu đôi đũa trên tay hỏi dò: “Sùng Cổ kể cho ta biết đi, có phải công công biết Hoàng Tử Hà không? Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Hai người đều là thần thám, nhất định đã từng giao lưu, đúng không nào?”
Hoàng Tử Hà không muốn nhiều lời với gã, chỉ mải miết ăn, đáp quấy quá cho qua chuyện: “Không, tôi linh cảm thế thôi.”
“Thế à…” Bàn tay đang cầm đũa đờ ra, Chu Tử Tần lẩm bẩm: “ Chẳng biết bây giờ cô ấy ở đâu nữa? Có phải vẫn chạy đôn chạy đáo khắp nơi trốn tránh truy nã, hay đang ăn cơm ở đâu đó như chúng ta? Cô ấy đang ăn gì nhỉ?”
Hoàng Tử Hà bất lực uống một hớp anh, rồi đảo đầu đũa gõ vào bát gã: “Ăn mau lên, không là tôi đến nhà Tề Đằng trước đấy.”
“Ừ ừ…” Chu Tử Tần hối hả ăn.
Hoàng Tử Hà nhìn gã, thở dài nói: “Yên tâm đi… Tôi nghĩ nhất định Hoàng Tử Hà cũng đang uống canh hạt sen ngọt mát như chúng ta bấy giờ.”
Chu Tử Tần gật đầu, vẻ mặt còn quả quyết hơn cả cô.
Họ còn chưa ăn xong, con chó lần trước Hoàng Tử Hà nhặt ngoài đường về thử độc đã chui xuống gầm ghế, đánh hơi khìn khịt rồi nhểu dãi.
Chu Tử Tần liền ném cho nó hai miếng thịt dê to nhất, “Phú Quý ăn cho mau lớn, nha môn còn đang đợi ngươi thể hiện bản lĩnh, thuận gió đánh hơi mười dặm, ngược gió đánh hơi năm dặm, rảnh rõ mùi của đám vô lại phủ Thành Đô rồi bắt hết chúng kìa!”
Hoàng Tử Hà nhìn con chó mừng rỡ ăn, khóe môi hơi rần rật hỏi lại: “Phú Quý ư?”
“Đúng rồi, nó tên là Phú Quý.”
Cô câm nín nhìn con chó loang lổ xấu xí, sực nhớ ra một chuyện: “Tử Tần, cho tôi xem cái vòng chạm đôi cá.”
Chu Tử Tần vội rút trong ngực áo ra đưa cho cô, không quên lải nhải: “Cẩn thận đấy, đây là vật của Hoàng Tử Hà…”
Hoàng Tử Hà lờ gã đi, xoay xoay ngắm nghía hoa văn trên vòng. Hai con cái nhỏ ngậm đuoi nhau, mắt khảm hai hột ngọc trai lóng lánh vừa bằng hạt gạo.
Cô giơ chiếc vòng lên trước nắng săm soi, chất ngọc trong suốt trắng muốt chẳng khác nào một miếng băng tròn, bên trong trống rỗng, ánh sáng rọi vào, khúc xạ thành vo vàn tia sáng lung linh.
Cô trả lại vòng cho Chu Tử Tần, rồi xuôi tay vuốt đầu Phú Quý.
Con chó vừa được ăn hai miếng thịt dê, vô cùng vui vẻ, không hề do dự thè lưỡi liếm tay cô, vẫy đuôi lia lịa.
Cô để nó liếm vài cái rồi đứng dậy ra giếng rửa tay, sau đó lai ngồi xuống bàn quán sát nó.
Thấy cô rửa tay, Chu Tử Tần liền nói: “Hôm qua thím nấu bêos đã tắm rửa cho Phú Quý rồi, không bẩn đến thế đâu.”
“Ừm, tôi biết.” Cô ậm ừ, rồi thấy Chu Tử Tần vẫn chưa xong bữa, bèn rút cây trâm trên đầu vạch vạch lên bàn, tiện thể sắp xếp lại các manh mối: “À phải, chẳng phải Tề Đằng từng nói sẽ tới chỗ Mộc Thiện đại sư xin ít tịnh thủy thanh tẩy cái vòng cho công tử đấy ư? Về sau đã làm chưa?”
“Chưa, làm gì có thời gian, ta cũng đâu ngờ Tề Đằng lại chết đột ngột như thế.” Chu Tử Tần buồn rầu, “Chỉ tội Tẻ Yên, cứ tưởng lần này gả đi được, hơn nữa còn chọn được tấm chồng tương đôi… Ai ngờ lại thành công cốc.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, tiếp tục cắm cúi vạch vạch lên bàn. Chu Tử Tần ăn xong, thấy cô vẫn đang vạch thì cũng không quấy rầy, chỉ nằm bò ra bàn, chăm chú nhìn cô.
Hoàng Tử Hà bị gã nhìn đến phát ngượng, bèn cắm trâm lên đầu giục: “Đi thôi chứ?”
Chu Tử Tần gật đầu đứng dậy: “Sùng Cổ, trước đây… ý ta là trước khi thành hoạn quan ấy, trông thế nào? Có phải được rất nhiều cô gái thích không?”
Hoàng Tử Hà bình thản đáp: “Không, không có cô gái nào thích tôi cả.”
Chu Tử Tần bất giác hít vào một hơi khí lạnh: “Lẽ nào… có rất nhiều đàn ông thích ư?”
Hoàng Tử Hà ném cho gã cái nhìn “đừng có nghĩ bậy” rồi đứng phắt dậy đi thẳng.