Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Chu Tử Tần bưng mặt, không giấu thái độ khinh miệt: “Câu cú rõ là chắp vá, viết cũng xấu nữa... Sao không tìm kẻ nào chữ đẹp viết hộ cho.”
Hoàng Tử Hà trỏ dòng lạc khoản bên dưới: “Đừng bình thơ, nhìn đây này.”
Chu Tử Tần nhìn kỹ, nhưng chẳng thấy gì khác lạ: “Tùng Phong ở Dạ Du Viện ngưỡng mộ áo xanh.”*
(*Lấy ý từ câu: “Xanh xanh áo ai, lòng ta bồi hồi” trong Kinh Thi, tả nỗi lòng nhung nhớ người yêu. Ở đây “áo xanh” cũng có ý phiếm chỉ người yêu)
“Tùng Phong... ở Dạ Du Viện ư?” Chu Tử Tần vẫn đang vắt óc suy nghĩ.
“Có nhớ lần trước Phạm Nguyên Long kể chuyện tới Dạ Du Viện tìm kỹ nam không?”
Chu Tử Tần há hốc miệng, mặt mày rạng rỡ: “Nói vậy là chúng ta có thể mượn việc công tới đó tham quan một chuyến, đúng không? Còn... còn là kỹ nam cơ à? Cha mẹ ở nhà cai quản rất nghiêm nên ta chưa tới những nơi như thế bao giờ, mới nghĩ đã căng thẳng rồi, làm sao đây?”
Nói là nói vậy, nhưng vẻ mặt Chu Tử Tần chỉ có háo hức và tò mò, lấy đâu ra căng thẳng. Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi giây lát rồi đặt bức thư xuống đi thẳng ra cửa: “Tôi về đã.”
Chu Tử Tần hớt hải chạy theo: “Về làm gì?”
Cô chột dạ cúi đầu đáp: “Phải bẩm lại với gia một tiếng.”
Chu Tử Tần trầm tư gật đầu: “Không sai, hoạn quan như công công, nếu đi đến chốn gió trăng mà không xin phép bề trên, về sau làm sao báo công quỹ thanh toán được?”
Nghĩ một lát, gã lại rảo chân chạy đến: “Ấy ấy, Sùng Cổ Sùng Cổ! Nha môn bỏ tiền cơ mà, sao phải bẩm với Quỳ vương?”
Đến chỗ Lý Thư Bạch, cô gặp phải một cảnh hết sức khó xử.
Một lão quản gia phủ tiết độ đang dẫn mấy mỹ nhân đi ra, trông thấy hai người bèn niềm nở bước lên đón: “Ôi chao, Dương công công về rồi đấy ư?”
Hoàng Tử Hà nhìn đám mỹ nữ phía sau là biết ngay đầu đuôi câu chuyện, gật đầu không đáp.
“Phạm tiết độ lo vương gia đi xa cô quạnh, không có ai ôm cầm thêm hương, nên mua mấy cô gái nhà lành giỏi dắn dâng lên, nhưng hình như không hợp nhãn gia.”
Hoàng Tử Hà giải thích: “Gia xưa nay ưa sạch sẽ, thích yên tĩnh, không thích người khác bên cạnh, lúc ở phủ Quỳ cũng thế, Lưu quản gia không cần tuyển thị nữ đâu.”
Lưu quản gia bấy giờ mới vỡ lẽ: “Ra là thế. Vậy mấy hôm nữa tiểu nhân sẽ tìm vài thiếu niên mặt mũi đàng hoàng tới.”
“Ôi, ta không có ý ấy...” Hoàng Tử Hà chưa kịp ngăn thì Lưu quản gia đã mừng rỡ dắt đám thiếu nữ đi thẳng, mặt mày hớn hở như vừa biết được một bí mật.
Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần chỉ biết nhăn nhó nhìn nhau.
Nghe hai người bẩm lại, Lý Thư Bạch lộ vẻ bất lực: “Mặc họ đi, dù sao muốn cài cắm người bên cạnh ta cũng không dễ đâu.”
Trương Hàng Anh nghiêm nghị nói: “Tuy thuộc hạ chỉ có một mình, cũng xin liều chết bảo vệ gia chu toàn!”
Lý Thư Bạch liếc Trương Hàng Anh, thản nhiên đáp: “Mấy tiết độ sứ quanh đây cũng đến rồi, hôm nay ta sẽ tiếp kiến họ. Trong số đó có vài người năm xưa từng quy phục ta ở Từ Châu, tự khắc biết chọn mấy kẻ hiểu rõ ngọn ngành cử đến, ngươi không đến nỗi phải một mình gánh vác đâu.”
“Thuộc hạ...” Trương Hàng Anh bối rối gãi đầu, không biết phải đáp thế nào.
Hoàng Tử Hà biết họ Trương là người thực thà, hằng ngày nói chyện còn lắp ba lắp bắp, huống hồ câu này của Lý Thư Bạch lời ít ý nhiều, làm sao gã hiểu nổi, bèn lên tiếng lèo lái câu chuyện: “Chiều nay nô tài xin nghỉ, cùng Chu bổ đầu đến phố Ngô Đồng.”
Bất ngờ là Lý Thư Bạch không hề phản ứng, chỉ xua tay: “Đi đi.”
Cô còn đang do dự thì Chu Tử Tần chỉ sợ Lý Thư Bạch chưa biết phố Ngô Đồng là nơi nào, lập tức chen vào giải thích: “Đó là... chốn gió trăng nổi tiếng nhất Thành Đô.”
Lý Thư Bạch gật đầu đứng dậy chuẩn bị ra ngoài: “Ừm.”
Hoàng Tử Hà thắc mắc, hồi hộp quan sát nét mặt họ Lý, chỉ thấy y thản nhiên hỏi lại: “Đã có manh mối gì về cái chết của Tề Đằng chưa?”
“Thưa, mới có một ít, song chưa đầy đủ.” Rồi sực nhớ ra mình vẫn đem theo khẩu cung của mọi người lúc trước, cô bèn lấy ra trình lên: “Hôm ấy sau khi gia đi khỏi, bọn nô tài đã thẩm vấn tất cả mọi người ở đó, ghi hết vào đây.”
Lý Thư Bạch cầm lấy, lật xem rất nhanh, tựa hồ mỗi trang chỉ liếc qua một lượt, rồi dừng lại ở trang của Vũ Tuyên.
Hoàng Tử Hà ghé lại gần cúi đầu ngó vào bản cung, song chẳng thấy có gì sơ hở, trầm tư giây lát rồi nhìn sang Lý Thư Bạch, phát hiện ánh mắt y đang dán vào phía cuối tờ giấy, trên dấu tay của Vũ Tuyên.
Ngón tay Vũ Tuyên thon dài, khớp xương cân xứng, dấu tay cũng rất đẹp.
Cô đang ngẩn ra nhìn thì nghe giọng Lý Thư Bạch rất khẽ, gần như than thở: “Ta từng trông thấy dấu tay này.”
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên hỏi lại: “Gia từng thấy... dấu tay của huynh ấy ư?”
“Có gì lạ đâu, ta kiêm nhiệm Đại Lý Tự khanh, tuy hằng ngày đẩy hết mọi việc cho Thuần Trạm, không mấy khi hỏi đến, nhưng tất cả văn kiện kết án đều phải đọc qua.” Y liếc cô rồi lạnh nhạt tiếp, “Dấu tay mỗi người không giống nhau, ba đường vân chính trên ngón tay và vô số các vân nhỏ đều có từ khi sinh ra, khó mà thay đổi. Thế nên luật pháp mới có lệ điểm chỉ, để phòng những kẻ lợi dụng sơ hở kiếm chuyện sinh sự.”
“Nhưng... bấy nhiêu dấu tay, gia chỉ nhìn qua một lượt, cũng... ghi nhớ cả ư?” Hoàng Tử Hà sững sờ.
Chu Tử Tần đang hớn hở vì sắp được đi thăm chốn gió trăng, vội chạy đến ve vẩy đuôi nịnh hót: “Vương gia tài trí bằng trời, đương nhiên là nhớ rồi, không tin để ta chứng minh cho công công xem!” Nói rồi, hắn rút trong tập khẩu cung Lý Thư Bạch vừa xem một tờ, che hết phần trên đi chỉ để lộ dấu tay, hỏi: “Gia có nhớ dấu tay này của ai không?”
Lý Thư Bạch liếc qua liền đáp ngay: “Ngô Cát Anh, người hầu trong phủ quận thú, phụ trách quét tước vườn Tây và vun xới tỉa tót cây cối.”
Hoàng Tử Hà thiếu điều quỳ sụp xuống vái lạy kẻ trước mặt. Chỉ liếc qua một lượt mà y nhớ được rành rọt như vậy, đúng là thần chứ không phải người.
Cuối cùng ánh mắt cô cũng dừng ở bản cung của Vũ Tuyên, ngần ngừ hỏi: “Gia từng thấy... dấu tay Vũ huynh ở đâu?”
Lý Thư Bạch nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ. Mãi đến khi Trương Hàng Anh thay đồ xong chạy đến đứng trước cửa đợi sẵn, y mới ồ lên một tiếng rồi đáp: “Hai năm trước, lúc ta vừa kiêm nhiệm Đại Lý Tự khanh, để làm quen với công việc, đã bỏ công ra đọc hết hồ sơ về các vụ án trong vòng mười năm trở lại. Dấu tay họ Vũ xuất hiện trong hồ sơ về một vụ án ở phường Hưng Đức Trường An từ năm năm trước.”
Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Rồi sao?”
“Hình như y không phải phạm nhân, nhưng... bấy giờ ta không để ý, nên cũng chẳng nhớ rõ nữa.” Y nhìn cô, chậm rãi đáp.
Hoàng Tử Hà trầm tư, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Y cũng quay đi, thả cho con cá đỏ hai viên thức ăn, chờ nó ăn xong, ngoan ngoãn ở yên, mới buông một câu: “Ta đi trước, nếu có manh mối gì mới, sẽ bảo ngươi sau.”
Hoàng Tử Hà cảm thấy không phải y không nhớ, song y đã chẳng muốn nói ra, ắt có nguyên nhân khác.
Còn đang suy tính thì một ý nghĩ thình lình loé lên trong đầu, cô buột miệng gọi: “Vương gia...”
Lý Thư Bạch ngoái lại. “Khi gặp nhau lần đầu, ở trong xe ngựa...” Cuối cùng cô cũng hiểu ra điều mình canh cánh trong lòng bấy lâu, tim không khỏi đập rộn lên, “Bấy giờ gia chỉ xem tay mà đoán ra ngay thân phận của tôi...”
Lý Thư Bạch cười cười gật đầu: “Dấu tay ngươi xuất hiện trên rất nhiều hồ sơ.”
Hoàng Tử Hà cũng cúi đầu tủm tỉm cười: “Tôi đã nói rồi... sao có thể từ đường chỉ tay mà nhìn ra cuộc đời một con người chứ?”
Thấy Trương Hàng Anh và Chu Tử Tần đều đã đi ra cửa, chỉ còn Hoàng Tử Hà đứng ngay bên cạnh, Lý Thư Bạch tươi cười nhìn cô. Rồi chẳng biết có phải bị rung động mãnh liệt trong lòng thôi thúc hay không, y giơ tay búng nhẹ lên trán cô: “Thông minh cả đời, hồ đồ một chốc.”
“Úi chao!” Cô vừa kêu vừa cười, lấy tay che trán.
Hai người cười với nhau, rồi như cùng vỡ lẽ, đều lộ vẻ ngượng ngùng.
Cuối cùng y ngoảnh mặt đi, vội vàng buông một câu: “Ta đi đây.”
“Vâng...” Cô cũng cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên.
Chu Tử Tần không mảy may băn khoăn tại sao từ phủ tiết độ sứ đi ra, mặt Dương Sùng Cổ lại ửng hồng. Gã đang mải nghĩ đến thế giới đầy hấp dẫn mình sắp đặt chân tới, hào hứng huyên thuyên: “Thấy chưa, ta nghĩ vương gia không để ý chuyện Sùng Cổ đến mấy chỗ gió trăng đâu, dù sao công công cũng chỉ đi theo ta mở mang tầm mắt thôi mà.”
Đến phố Ngô Đồng thì đã sắp tới giờ cơm tối, trời bắt đầu chạng vạng.
Chu Tử Tần đứng giữa phố, nhìn những lầu Tần quán Sở trải dài ngút mắt, đèn hồng rượu lục nhan nhản đầy đường thì mừng rỡ thốt lên: “Sùng Cổ ơi, ta hồi hộp quá đi mất!”
Hoàng Tử Hà lườm gã: “Đi thôi.”
Các kỹ viện ở phố Ngô Đồng đều có hồ sơ lưu ở nha môn, cũng coi như mở tiệm làm ăn. Mấy tú bà và quy nô* đứng trên phố, thoạt nhác thấy họ đã niềm nở chạy lại chèo kéo, luôn miệng khoe khoang nhan sắc của các cô nương nhà mình.
(*Quy nô: Đầy tớ trai ở kỹ viện)
Chu Tử Tần đàng hoàng giơ tay ngăn họ lại: “Hôm nay chúng ta đến Dạ Du Viện.”
“Ối chà...” Mặt họ tức thì nhăn như bị rách, “Trông mặt mũi thế kia mà lại ưa cái trò đó... Hừ, chỗ hai cây đào già ở con hẻm cuối đường ấy.”
Thực không ngờ, Dạ Du Viện làm ăn rất khá. Lúc họ bước vào, rất nhiều phòng đã có người đàn ca chuốc chén, có mấy kẻ hát rất hay, Chu Tử Tần còn phải dừng lại nghe, mặt đầy vẻ thoả mãn “coi như cũng được mở mang tầm mắt rồi”.
Chỉ mỗi Hoàng Tử Hà giữ được bình tĩnh, thấy quy nô chạy tới nghênh đón bèn hỏi ngay: “Tùng Phong có ở đây không?”
Quy nô nhanh nhảu đáp: “Có có, ra ngay đây, hai vị... chỉ gọi một người thôi à?”
Thấy Hoàng Tử Hà im lặng, Chu Tử Tần bèn hùng dũng vỗ ngực đứng ra: “Đúng thế, chúng ta... chỉ thích gọi một người thôi.”
Thấy hai người đầy vẻ ngang ngược, quy nô vội vã chạy vào thông báo, chẳng mấy chốc Tùng Phong đi ra, ân cần bưng trà rót nước, đốt hương so dây hầu hạ họ. Đang định hát khúc Tương Tư thì Hoàng Tử Hà ngăn lại: “Chắc Phong huynh ở đây nhiều năm rồi nhỉ? Hằng ngày hay tiếp những khách nào?”
Tùng Phong thỏ thẻ: “Tùng Phong bất hạnh, lưu lạc phong trần sáu năm nay rồi. Hằng ngày khách quen không ít, song kẻ tướng đẹp đẽ như hai vị thực là hiếm thấy.” Vừa nói y vừa dựa sát vào người cô. Hoàng Tử Hà tuy cao ráo, song Tùng Phong dù sao cũng là nam, vẫn cao hơn cô nửa cái đầu, lúc này lại ngoan ngoãn như chim non ép vào lòng cô, nhìn rất tức cười.
Chu Tử Tần nghiêm nghị vươn tay kéo Tùng Phong dậy, ý bảo y ngồi ngay ngắn lên. Tùng Phong ấm ức hỏi: “Các vị còn định dằng dai đến bao giờ?”
Chu Tử Tần hùng hồn nạt: “Ta dằng dai với ngươi lúc nào, ta định hỏi ngươi, cái đó... ờ...”
Nói đến đây, gã mới nhớ ra, nãy giờ vì mải tỏ ra sành sỏi, đã quên bẵng lý do đến đây, đành đưa mắt cầu cứu Hoàng Tử Hà. Cô bất đắc dĩ lên tiếng: “Thật ra chúng ta không đến đây tìm vui, gần đây một người bạn xảy ra chuyện, nên phải đến nghe ngóng vài điều. Chẳng rõ trong số khách quen của huynh, có vị nào nổi danh ở Thành Đô chăng?”
Tùng Phong thở phào, uể oải dựa vào bàn chống cằm nhìn họ: “Nói nhảm, người ta tiếng tăm lừng lẫy, kẻ mê mệt ở Thành Đô nhiều không đếm xuể! Kẻ khác chẳng kể, ngay trong phủ tiết độ, cũng có người để mắt đấy...”
Chu Tử Tần buột miệng hỏi: “Tề phán quan ở phủ tiết độ ư?”
Tùng Phong lườm gã: “Tề phán quan là ai? Người ta đang nói là...”
Y hạ giọng thật thấp, vẻ đắc ý lồ lộ: “Các vị đừng kể với ai nhé, công tử của tiết độ sứ Phạm đại nhân ấy, từng đến thăm người ta một lần...”
Hoàng Tử Hà nín lặng hồi tưởng lại hình ảnh Phạm Nguyên Long, rồi chìa bức thư thu được từ thư phòng Tề Đằng ra trước mặt y: “Đây là huynh viết ư?”
Tùng Phong liếc qua, gật đầu: “Đúng thế.”
“Có nhớ viết cho ai không?”
Tùng Phong nhăn mặt: “Làm sao mà biết được? Bài thơ này vốn nhờ Lưu sinh gì đó làm, đã phân phát cho khoảng năm sáu chục người rồi, khách khứa nhiều vị ưa ra vẻ phong nhã, cứ như chơi kẻ biết làm thơ thì cao quý hơn ấy.”
Chu Tử Tần lại hỏi: “Có nhớ tên mấy người đó không?”
Tùng Phong khinh miệt nhìn gã như nhìn một kẻ ngớ ngẩn: “Khách quan nghĩ tôi nhớ được ư? Khách khứa của chúng ta, trừ người nơi khác đến, những người ở đây đều chờ đến tối mịt mới tới, còn giấu giếm tên họ, thường chỉ tự xưng là 'Lý Giáp', 'Vương Đại', 'Lưu Nhị' mà thôi, phải là khách quen, qua lại nhiều mới biết được tên thật. Công tử nhà họ Phạm tiết độ sứ cũng được người khác dẫn đến, nghe họ trò chuyện thì đoán được đấy thôi.”
Hoàng Tử Hà hỏi thẳng: “Nên chính huynh cũng không biết mình đã gửi cho những ai ư?”
“Nếu khách quan muốn thì người ta sẽ viết cho một tờ.” Tùng Phong cười nói.
Chu Tử Tần bị lườm nguýt từ nãy, vẫn trơ mặt nói tiếp: “Nghĩ kỹ xem, có phải quên mất rồi không...”
“Vậy có biết Ôn Dương không?” Hoàng Tử Hà hỏi.
Tùng Phong khẽ ồ lên đáp ngay: “Người này thì biết, là khách quen của chúng tôi ba bốn năm nay rồi. Đúng rồi, Ôn huynh thích nhất là tên của Tùng Phong này, nói cái gì 'gió tùng lay dải áo, trăng núi chiều người đàn'. Ngón đàn của Tùng Phong cũng không tồi, các vị muốn nghe không?”
Hoàng Tử Hà lắc đầu hỏi: “Nói vậy là Ôn Dương cũng có bài thơ này?”
Tùng Phong che miệng cười đáp: “Đúng đúng, tôi cũng có viết cho Ôn huynh một bức. Bấy giờ huynh ấy đọc xong thì lắc đầu than rằng, đều là con người mà lại kém xa nhau. Tôi hậm hực hỏi mình kém ai, thì Ôn huynh chỉ xoa đầu tiểu nhân đáp, đến ta cũng chỉ có thể đứng dưới nhìn lên người đó, Tùng Phong làm sao sánh nổi.”
Nhắc lại chuyện đó, Tùng Phong không hề bực bội, trái lại còn cười hì hì: “Tùng Phong nghĩ cũng phải, mình đã là kẻ ở dưới muôn người, còn đòi hơn ai được nữa. Ôn huynh cũng chẳng phải người đứng trên muôn người, biết đâu kẻ kia có người trong lòng rồi thì sao?”
Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu trầm tư hồi lâu rồi quay sang Chu Tử Tần đang há hốc miệng suýt rơi mất cằm, buông gọn lỏn: “Đi thôi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui