Trẫm Lao Tâm Khổ Tứ Vì Cuộc Sống Dưỡng Lão Của Thục Phi



Hoàng nội thị rất muốn sống, lập tức thể hiện trách nhiệm nghề nghiệp của mình, “Bệ hạ anh minh thần võ, đang ở tuổi tráng niên, giống như mặt trời mọc ở phía đông, ai dám nói già?”


Lời nịnh hót này rất hay.



Chu Cẩn Hành rất hài lòng.



Hắn cao ngạo nhìn người trong gương, lông mày rậm rạp, mắt phượng đầy thần thái, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi lạnh lùng.



Khuôn mặt rõ ràng, đường nét hàm dưới mượt mà, yết hầu nhô ra, có vài phần gợi cảm nhỏ.



Chu Cẩn Hành rất hài lòng với hình tượng đế vương của mình.



Hắn giống như một con công kiêu ngạo tự thưởng thức mình một lúc lâu, mới tạm thời quên đi những lời đại nghịch bất đạo mà hắn vừa nghe được ở Trường Xuân Cung.



Sắp xếp lại tâm trạng, ngồi xuống bàn, Chu thiên tử cầm lấy tấu chương, bắt đầu công việc nhàm chán hàng ngày của mình.




Sau đó, Hoàng nội thị theo lệ dâng trà thường uống của thiên tử.



Chu Cẩn Hành cúi đầu đọc tấu chương chất thành núi, vươn tay nhận mà không ngẩng đầu lên.



Nhưng khi đưa lên miệng, lại đột nhiên dừng lại.



Thấy hắn nhìn chằm chằm vào nước trà mà không nói gì, Hoàng nội thị còn tưởng có chỗ nào không ổn.




Chu Cẩn Hành im lặng một lúc lâu, mới đặt chén trà xuống, ra lệnh: “Đi đổi chén trà khác.




Hoàng nội thị: “???”


Chu Cẩn Hành ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Đổi một chén trà kỷ tử dưỡng sinh.





Hoàng nội thị: “???”


Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn sai Tiền ma ma đi pha trà kỷ tử.



Kỷ tử bổ thận tráng dương, có tác dụng làm chậm lão hóa, rất thích hợp cho dưỡng sinh.



Chu Cẩn Hành tự phụ lại rất sĩ diện, đặc biệt chú trọng hình tượng cá nhân.



Mới vừa rồi đến Trường Xuân Cung khiến hắn bị đả kích lớn, nghĩ đến lời nói bóng gió của Ôn Thục phi, trà kỷ tử do Tiền ma ma dâng lên bị hắn uống một hơi cạn sạch.



Mặt không biểu cảm nhấm nháp vị ngọt nhẹ của kỷ tử, Chu Cẩn Hành căm tức nghĩ, nữ nhân Ôn gia muốn đợi hắn chết để làm Thái phi, nằm mơ đi!


Lại chìm đắm trong đống tấu chương rắc rối, phê duyệt hơn nửa canh giờ, Chu thiên tử mới nghỉ ngơi một chút.



Trong điện tĩnh lặng, yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng tim mình đập.



Chu Cẩn Hành càng nghĩ càng thấy Trường Xuân Cung ẩn chứa điều kỳ lạ.



Lúc đó Hoàng Văn Thắng đứng canh cửa, nếu như Ôn Thục phi thật sự nói những lời lẽ bất kính như vậy, chỉ sợ Hoàng Văn Thắng đã sớm bị dọa cho ngất xỉu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận