Trẫm Lao Tâm Khổ Tứ Vì Cuộc Sống Dưỡng Lão Của Thục Phi



Nhưng phản ứng của ông ta lại không có gì bất thường.



Chẳng lẽ là mình bị vấn đề, nghe nhầm?


Chu Cẩn Hành suy nghĩ lung tung, không ngồi yên được nữa, liền sai Hoàng nội thị tìm người đến Thái y viện mời Tào viện sử đến.



Không lâu sau, Tào viện sử tuổi tác đã cao đến bái kiến.



Chu Cẩn Hành hỏi thăm tình hình bệnh của Thục phi ở Trường Xuân Cung.



Tào viện sử đáp: “Bẩm bệ hạ, hiện tại Thục phi nương nương đã không sao, chỉ là thân thể suy nhược, đợi tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa là có thể khỏe mạnh.




Chu Cẩn Hành gật đầu, thăm dò hỏi: “Mấy ngày trước Thục phi sốt cao không giảm, nàng ấy…”


Nói xong chỉ vào đầu mình.



Tào viện sử sững sờ, đáp: “Bệ hạ cứ yên tâm, đầu óc Thục phi nương nương minh mẫn, không có gì đáng ngại.






Chu Cẩn Hành nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, đột nhiên vẫy tay gọi ông ấy lại.



Tào viện sử nghi ngờ bước tới.



Chu Cẩn Hành nói giống như bệnh thần kinh: “Ngươi giúp trẫm bắt mạch xem, hình như trẫm bị bệnh rồi.




Tào viện sử: “???”


Hoàng nội thị bên cạnh thực sự bị giật mình, chủ tử vẫn khỏe mạnh, bệnh từ đâu ra?


Tào viện sử không dám chậm trễ, vội lấy gối kê tay, giúp thiên tử bắt mạch.



Mạch tượng bình hòa, không có gì bất thường.



Y học cổ truyền chú trọng vào xem, nghe, hỏi, bắt mạch.

Ông ấy quan sát sắc mặt thiên tử, hồng hào khỏe mạnh, tinh thần cũng tốt.




Nghe tiếng thở, cũng không khác gì người thường.



Tào viện sử vuốt râu, tò mò hỏi: “Mạch tượng của vệ hạ ổn định, không có gì bất thường, long thể có chỗ nào không thoải mái sao?”


Chu Cẩn Hành đuổi hết người ngoài, nói với Tào viện sử: “Hôm nay trẫm đột nhiên nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ.




Tào viện sử: “???”


Chu Cẩn Hành: “Trẫm nghi ngờ mình có phải bị chứng hoang tưởng thính giác hay không.




Hắn vừa nói ra lời này, Tào viện sử giật mình.



Cái gọi là hoang tưởng thính giác, chính là chứng điên loạn mà Hoàng Đế Nội Kinh nhắc đến.



Tai nghe thấy ảo giác là một chứng bệnh rất nghiêm trọng, Tào viện sử vội vàng hỏi han kỹ càng.



Chu Cẩn Hành trả lời từng câu một.



Hắn vốn không tin vào ma quỷ, trước kia đến Trường Xuân Cung không giống như hôm nay, chỉ cho rằng mình bị ảo giác.



Bị bệnh, thì phải chữa.



Lúc Chu thiên tử nghi ngờ mình bị bệnh, thì phía Ôn Nhan lại như không có xương, nằm nghiêng trên sạp mềm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận