Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam


"Cậu nhất định là đang lừa tôi!" Lâm Thanh Tử bắt lấy vai Tiêu Cẩn Sanh lắc lấy lắc để, làm Tiểu Cẩn Sanh chóng mặt đến muốn hôn mê.


"Cậu dừng lại!" Tiêu Cẩn Sanh nói, "Cậu có thể bình tĩnh một chút hay không?"

Lâm Thanh Tử cảm thấy Tiểu Cẩn Sanh đối với hắn chỉ như có lệ, trong lòng phẫn nộ không rõ nguyên do, cảm xúc thương tâm hỗ hợp phức tạp, nhìn Tiêu Cẩn Sanh trong đầu Lâm Thanh Tử nảy lên một ý nghĩ cúi đầu hôn xuống.


Trong đầu Tiêu Cẩn Sanh nổ tung, ra sức chống cự: "Lâm Thanh Tử cậu điên rồi sao!"

Trong đầu Lâm Thanh Tử đã không còn tí lý trí nào, chỉ có muốn ý nghĩ muốn Tiêu Cẩn Sanh quay trở lại bên người hắn.


Đột nhiên Tiêu Cẩn Sanh cảm thấy phía trước được buông lỏng, sau đó liền nhìn thấy Lâm Thanh Tử bị Tiếu Chi Thâm lôi ra xa.


Lâm Thanh Tử vẫn còn đang trong trạng thái mờ mịt liền bị Tiếu Chi Thâm dcanhs một quyền vào mặt.


"Cậu là đồ cầm thú!" Tiếu Chi Thâm mặt đầy phẫn nộ, trực tiếp cùng Lâm Thanh Tử lao vào đánh nhau.



Lúc này học sinh thưa thớt xung quanh dần dần tâph trung lại, nhìn hai người đánh nhau chỉ chỉ trỏ trỏ.


Tiêu Cẩn Sanh giờ phút này còn chưa lấy lại tinh thần, hơi giật mình trước cảnh tượng này, nước mắt bất giác rơi xuống.


Tiếu Chi Thâm bị hình ảnh vừa rồi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, toàn thân tràn đầy phẫn nộ, mỗi một quyền đánh về phía Lâm Thanh Tử đều dùng toàn bộ sức lực, hận không thể ngay lập tức gϊếŧ chết hắn.


Tiêu Cẩn Sanh hơi giật mình nhìn trong chốc lát sau đó nhanh chóng đi tới khuyên can, xông lên giữ chặt Lâm Thanh Tử: "Hai người đừng đánh, mau dừng lại đi.

"

Lâm Thanh Tử vốn dĩ chính là bị động đánh, bây giờ phát hiện Tiêu Cẩn Sanh giữ chặt mình trước trong lòng vui vẻ, cũng dừng động tác.


Thấy Lâm Thanh Tử dừng động tác, Tiêu Cẩn Sanh lại xông lên ôm lấy Tiếu Chi Thâm nói: "A Thâm! "

Tiếu Chi Thâm duỗi tay vỗ vỗ vai Tiêu Cẩn Sanh, nhẹ giọng: "Cẩn Sanh đừng khóc, có anh ở đây, không có việc gì.

"


"Lâm Thanh Tử tôi nói cho cậu biết, người không biết quý trọng Cẩn Sanh! Bay giờ tình cảm của tôi với Cẩn Sanh rất tốt, phiền cậu sau này không cần quấn lấy Cẩn Sanh, cậu không thấy bản thân đang là người thứ ba hay sao?

Lâm Thanh Tử lau máu trên khoé miệng, lạnh lùng nhìn Tiếu Chi Thâm: "Vốn tình cản của tôi với Cẩn Sanh rất tốt, kẻ thứ ba là cậu đi?"

Tiêu Cẩn Sanh bỗng nhiên xoay người nhìn Lâm Thanh Tử: "Lâm Thanh Tử, phiền cầu nhìn cho rõ ràng, tôi không thích cậu, là tôi chủ động tiếp cận A Thâm, tôi thất ự yêu A Thâm.

Làm phiền cậu, sau này cách xa tôi một chút.

Cảm ơn.

"

Sau khi nói xong Tiêu Cẩn Sanh kéo Tiếu Chi Thâm đi về phía phòng học, đến khi quay lại chỗ ngồi, Tiêu Cẩn Sanh trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Tiếu Chi Thâm thấp giọng nức nở, hình ảnh vừa rồi thật sự là hù chết cô.


Tiếu Chi Thâm vươn tay vuốt tóc Tiêu Cẩn Sanh, thấp giọng nói: "Cẩn Sanh đừng khóc, không có việc gì không có việc gì, sau này anh sẽ luôn ở bên em, sẽ không cho tên cầm thú kia thừ nước đυ.

c thả câu, em cứ coi như bị chó cắn đi, đừng khóc!.

.

"

Tiêu Cẩn Sanh nức nở thật lâu mới ngẩng đầu, nhìn Tiếu Chi Thâm vo cùng đáng thương mở miệng: "Em rất đói! "

Tiếu Chi Thâm nghe vậy mới nhớ tới bữa sáng bị ném ở bên ngoài, nhìn thoáng qua đồng hồ nói: "Bây giờ vẫn còn một chút thời gian, chúng ta cùng nhau ra ngoài mua chút gì đó đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận