Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam


Tiêu Cận Sanh đưa Thanh Nhi xuất cung, đến con phố sầm uất nhất, Tiêu Cận Sanh xuống xe ngựa.


“Nương nương, người xuống xe làm gì vậy?” Thanh Nhi vội vàng chạy lên trước hỏi, nàng ấy cứ thấy Tiêu phi nương nương hôm nay không được bình thường.


Tiêu Cận Sanh mỉm cười nhùn vai, nói, “ Ta muốn đi một mình, các em cứ đợi ta ở nhà trọ đi, ta sẽ quay lại nhanh thôi.



Thanh Nhi Nghe xong có vẻ lo lắng nhìn Tiêu Cận Sanh, nói: “Nương nương, người….

muốn đi đâu vậy?”

Tiêu Cận Sanh cười nói: “Không cần lo lắng đâu, ta sẽ nhanh chóng quay lại thôi.

Ừm…nhiều nhất là một giờ, các em cứ ở nhà trọ đợi ta, đừng có đi lung tung nha.



Nói xong Tiêu Cận Sanh liền quay người rời đi, theo như quá trình phát triển sự việc trong đầu nàng, tiếp theo đây sẽ là một cơ hội rất quan trọng.


Tiêu Cận Sanh đến một con phố khác rất hẻo lảnh, sau đó tìm một chỗ trốn vào.


Một lúc sau, Tiêu Cận Sanh nhìn thấy một bóng người đi qua,dừng lại một lúc rồi lại chạy qua….

.


“A….

.


” Tiêu Cận Sanh xoa đầu nhìn ra.


“Xin lỗi, cô nương không sao chứ?” Một người nam nhân đưa tay ra đỡ Tiêu Cận Sanh dậy, sau khi nhìn thấy đó là Tiêu Cận Sanh, mắt liền sáng lên nói: “Tiêu phi nương nương?”

Tiêu Cận Sanh ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc, ra hiệu cho người nam nhân đó im lặng, nói: “Xuỵt, đứng có nói gì hết.

” Nói rồi nàng kéo chàng ta vào trong một hậu viện không khóa cửa.


“Tiêu….



“Xuỵt, đừng có nói gì hết.

”Tiêu Cận Sanh vội vàng nói.


Diệp Thủy Trần nhìn tiểu cô nương đang lo lắng sợ hãi dựa sát vào ngực của mình, do dự một lúc rồi nói, “Tiêu phi nương nương, người sao vậy?”

Tiêu Cận Sanh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thủy Trần, nói: “Ta …bị người ta theo dõi.



Diệp Thủy Trần cau mày , nói: “Người một mình xuất cung à? Người theo dõi người là ai? Có nhìn rõ hay không?”

“Ta cùng Thanh Nhi xuất cung, có điều ta muốn đi quanh quanh một chút, nên bảo Thanh Nhi ở lại nhà trọ đợi ta, sau đó ta một mình đi đến đây, rồi nhìn thấy có người theo dõi ta.

Ta…Diệp vương điện hạ, ngươi cứu ta với có được không? Ta rất sợ….

.




Tiêu Cận Sanh nói xong mắt đỏ hoe, cúi đầu.


Diệp Thủy Trần nghe vậy liền nói: “Vậy để ta đưa người về hoàng cung.



Tiêu Cận Sanh lắc đầu, thì thầm: “Diệp vương điện hạ đưa ta đi tìm Thanh Nhi là được rồi, ta có thể tự mình quay về hoàng cung.



“Người xuất cung có đem theo thị vệ không?” Diệp Thủy Trần hỏi, mặc dù chàng ta cũng không thích Tiêu Cận Sanh cho lắm, nhưng đó cũng là phi tử trong cung, nếu như thật sự có người theo dõi, có thể sự việc sẽ rất nguy hiểm.


Tiêu Cận Sanh gật đầu, nói: “Có đem một người.



“Một người thì nguy hiểm quá, vẫn nên để ta đưa người về hoàng cung thì hơn, quay về rồi người nhớ nói lại mọi chuyện với Hoàng huynh.

” Diệp Thủy Trần nói, “Nhưng trước hết nương nương có thể….

bỏ ta ra được không?” Nói rồi Diệp Thủy Trần liếc nhìn Tiêu Cận Sanh vẫn đang dựa dính vào người mình.


Tiêu Cạn Sanh nghe xong a lên một tiếng rồi vội vàng tách ra khỏi người Diệp Thủy Trần, cúi đầu nói: “Ta xin lỗi, đó là ….

.



Diệp Thủy Trần quay người đi: “Đi thôi”

“Đợi đã.

” Tiêu Cận Sanh giơ tay ra kéo áo của Diệp Thủy Trần.


“Sao vậy?”Diệp Thủy Trần quay người lại hỏi.


“Cái đó…cảm ơn ngươi, Diệp Thủy Trần.

” Tiêu Cận Sanh nở nụ cười.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận