Diệp Thủy Trần nhìn Tiêu Cận Sanh cười đơn thuần, trái tim không hiểu sao lại khẽ rung động.
Sau đó bỏ qua cười nói: "Không sao, Tiêu phi nương nương chúng ta đi thôi."
Đưa Tiêu Cận Sanh trở lại khách điếm kia, sau đó lại đưa Tiêu Ngạc Sanh trở lại hoàng cung, lúc này mới yên tâm rời đi.
Lúc Tiêu Cận Sanh trở về cung điện của mình vừa vặn gặp hoàng đế Diệp Hoan.
"Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng." Tiêu Cận Sanh đứng cách Diệp Hoan tương đối xa hành lễ một cái, hơi cúi đầu.
"Ừm, đứng lên đi." Diệp Hoan tùy ý đáp lại, không nói thêm gì, đối với Tiêu Ngạc Sanh chàng không có bất kỳ hảo cảm nào.
Tiêu Ngạc Sanh đứng dậy sau đó tiếp tục đi về phía cung điện của mình, hiện tại việc nàng phải làm là tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình trước mặt Diệp Hoan, sau đó tiến hành kế hoạch của mình.
Diệp Hoan không thích mình, mình cũng không thích Diệp Hoan, như vậy mỗi người không gặp nhau là tốt nhất.
Diệp Hoan nhìn thấy Tiêu Ngạc Sanh trực tiếp rời đi ngược lại kinh ngạc một chút, thậm chí không vướng bận gì.
Nhưng chàng cũng không nghĩ nhiều liền rời đi.
Sau khi Tiêu Cận Sanh trở về liền bắt đầu sắp xếp lại kí ức trong đầu, vừa rồi đi gặp Diệp Thủy Trần dẫn đến khiến Diệp Thủy Trần không gặp được Liễu Vân Tiên xuyên không đến.
Dựa theo kịch bản hệ thống đưa ra, Liễu Vân Tiên hẳn là hôm qua bị hãm hại chết, sau đó bị một Liễu Vân Tiên khác xuyên tới, hôm nay nàng ra ngoài nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ gặp phải Diệp Thủy Trần.
Liễu Vân Tiên tỏa sáng ở thời đại này là khẳng định là có lí do, nàng ta có y thuật cùng tính cách độc đáo của mình.
Tiêu Cận Sanh không muốn làm gì Liễu Vân Tiên, thầm nghĩ nhanh chóng bắt được trái tim Diệp Thủy Trần.
Nếu như có thể ở trước khi Diệp Thủy Trần yêu Liễu Vân Tiên,chiếm được tình yêu của chàng ta, nhiệm vụ của nàng sẽ dễ dàng hoàn thành hơn rất nhiều.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Cận Sanh không xuất cung cũng không gặp bất kì người nào, thẳng đến khi Diệp Thủy Trần xuất hiện ở hoàng cung.
"Hoàng huynh, lần trước đệ ra ngoài gặp Tiêu phi nương nương, người ấy nói bị người khác theo dõi, sau đó đệ đưa người ấy về, chuyện này Tiêu phi nương nương nói cho Hoàng huynh không?" Diệp Thủy Trần nhìn Diệp Hoan hỏi.
Diệp Hoan nhíu mày một chút, nói: "Không có."
"Không có?"Diệp Thủy Trần cũng có chút kinh ngạc, nói: "Nhưng chuyện này nếu là thật thì hoàng huynh nên cẩn thận một chút, tốt nhất là phái người điều tra một chút."
"Ừm, trẫm biết." Diệp Hoan đáp:
"Hoàng huynh, đệ đi gặp Từ Mặc trước." Diệp Thủy Trần tiếp tục nói.
"Ừm."Diệp Hoan đáp một tiếng, hiện tại chàng còn nhiều chuyện phải xử lý,cũng không nói nhiều.
Ánh mắt Diệp Thủy Trần giật giật, không nói gì.
Diệp Từ Mặc là đệ đệ của bọn họ, bởi vì trước kia một lần ngoài ý muốn, vì cứu Diệp Hoan dẫn đến hai mắt bị mù, hiện tại còn đang dưỡng bệnh trong hoàng cung.
Trước kia Diệp Hoan đối với Diệp Từ Mặc vẫn rất tốt, nhưng sau đó bởi vì quốc sự bận rộn nên rất ít khi đến thăm Diệp Từ Mặc.
Diệp Thủy Trần đi tới cửa cung điện của Diệp Từ Mặc đột nhiên nghe được một giọng nữ, thoáng kinh ngạc một chút dừng bước chuẩn bị đi vào.
"Từ Mặc, thế này có được không?" Tiêu Cận Sanh mang theo vẻ mặt tươi cười hỏi, lực xoa bả vai không nhẹ không nặng.
"Ừm, Tiêu phi nương nương, thật sự là vất vả cho người." Đôi mắt đen nhánh của Diệp Từ Mặc vô hồn, nhưng khóe môi lại lộ ra nụ cười dịu dàng đẹp mắt.
Tiêu Cận Sanh cười nói: "Không sao, dù sao ta ở hoàng cung cũng không có việc gì, về sau sẽ đến giúp ngươi nhiều hơn.
A đúng rồi, ngươi đừng gọi ta là Tiêu phi nương nương, gọi ta là Cận Sanh là đượcrồi.
Tiêu phi nương nương nghe có vẻ kỳ quái."
"Được." Trên khuôn mặt trắng bệch của Diệp Từ Mặc lộ ra nụ cười sáng ngời.