Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam


“Thanh Nhi, ta muốn xuất cung, lần này em không cần đi cũng ta nữa, ta tự đi.” Tiêu Cận Sanh sáng sớm tinh mơ đã thay một bộ đồ dễ di chuyển rồi nói với Thanh Nhi.

“Nương nương, người muốn đi đâu?” Thanh Nhi rất lo lắng hỏi, Tiêu Cận Sanh gần đây thật sự rất kỳ quái.

Tiêu Cận Sanh cười nói: “Không sao đâu, em đừng có lo.

Ta chỉ đi ra ngoài một chút, được rồi, thời gian của ta không có nhiều đâu, ta đi trước đây.” Nói rồi Tiêu Cận Sanh liền ra ngoài.

Miếu Thăng Dương, Diệp Thủy Trần đang quỳ gối trước Đức Phật.

Một lát sau, Diệp Thủy Trần đứng dậy cắm hai nén hương, sau đó nói vài câu với Chủ Trì đứng bên cạnh, Chủ Trì đưa cho Diệp Thủy Trần một cái bùa bình an.

Sau khi cảm ơn Chủ trì, Diệp Thủy Thần đưa hạ nhân đi ra bên ngoài miếu tự.

Miếu Thăng Dương ở trên núi, xuống núi bọn họ chọn một con đường mòn vắng vẻ và yên tĩnh.


Bởi vì đường lên núi đều rất khó đi, nên xe của Diệp Thủy Trần dừng lại ở chân núi.

Sau khi đi bộ khoảng ¼ quãng đường, Diệp Thủy Trần đột nhiên dừng lại.

“Vương gia” Người đi phía sau Diệp Thủy Trần lập tức tiến lên hỏi, “Hình như có người.”

Diệp Thủy Trần lập tức nghĩ đến những gì Tiêu Cận Sanh nói với mình hôn trước “Ngươi hôm sau tốt nhất là đừng có đi đến miếu tự.”

“Cẩn thận chút” Diệp Thủy Trần thấp giọng nói, vừa nói xong thì đột nhiên xung quanh có một đám người mặc áo đen xông đến tấn công Diệp Thủy Trần.

Võ công của Diệp Thủy Trần thì khỏi nói, nhưng người đến bất ngờ mà lại còn đông, Diệp Thủy Trần gϊếŧ vài tên, nhưng bản thân cũng bị thương.

“Rút lui trước.” Diệp Thủy Trần lạnh lùng nói,vừa đánh vừa lùi lại, bọn họ chạy đến một con đường khác rồi trốn ở sau bụi cỏ.

Người đi theo Diệp Thủy Trần nói: “ Vương gia, bọn chúng đông quá mà còn cho chuẩn bị trước, ngài rời khỏi đây trước đi, tôi xông ra dụ chúng sang hướng khác.”


“Đợi đã.” Diệp Thủy Trần kéo cái người muốn xông ra đó lại, nói: “Ngươi từ từ hãng ra, chúng ta còn có cách giải quyết khác.”

“Diệp Thủy Trần, ngươi thật sự đến sao.” Giọng của Tiêu Cận Sanh phát ra phía sau lưng Diệp Thủy Trần.

Khi người đi cùng Diệp Thủy Trần định ra tay thì Diệp Thủy Trần ngăn lại, nhìn Tiêu Cận Sanh cau mày nói: “Sao người lại đến đây?”

“Ta đến xem xem có phải ngươi không nghe lời của ta mà cứ đến đây hay không, không ngờ ngươi đến đây thật.

Còn bị thương nữa chứ?!” Tiêu Cận Sanh nhìn cánh tay của Diệp Thủy Trần, nói: “Hai ngươi theo ta, ta dẫn hai ngươi rời khỏi đây.”

“Người?” Diệp Thủy Trần thật ra trong lòng đã tin tưởng Tiêu Cận Sanh rồi, nhưng vẫn theo phản xạ hỏi lại.

“Ta biết một con đường không có ai biết hết, ngươi theo ta là được rồi, ta không hại ngươi đâu.” Tiêu Cận Sanh nói, nói xong liền kéo Diệp Thủy Trần đi.

Ba người vội vã rời đi thì lại nhìn thấy một người, Tiêu Cận Sanh vội dừng lại nhìn xem đối phương là ai---Liêu Vân Tiên.

Tiêu Cận Sanh vô thức nhìn Diệp Thủy Trần, lại nhìn thấy ánh mắt khỏ hiểu của Diệp Thủy Trần: “Sao lại dừng lại?”

Thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Cận Sanh lại nhìn Liêu Vân Tiên một cái, rồi kéo Diệp Thủy Trần vội vàng rời khỏi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận