Tận đi khi đã lên xe ngựa, Tiêu Cận Sanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thủy Trần nghi ngờ nhìn Tiêu Cận Sanh, nói: “Người….
”
Tiêu Cận Sanh khó hiểu nhìn Diệp Thủy Trần , hỏi: “Làm sao?Hầy đợi chút, tay ngươi bị thương còn chưa xử lý kìa, cứ chảy máu mãi như vậy không được đâu.
”
Nói rồi Tiêu Cận Sanh lấy từ trong tay áo ra ít thuốc cầm máu và vải băng bó, nhìn Diệp Thủy Trần nói: “Ta băng bó lại cho ngươi trước.
”
Diệp Thủy Trần ngơ người ra nhìn Tiêu Cận Sanh nhanh gọn giúp chàng xử lý vết thương, nàng xử lý rất gọn gàng, cảm giác như làm chuyện này rất thường xuyên.
Xử lý xong, Tiêu Cận Sanh nở nụ cười, rồi nhẹ nhàng nói: “Xong rồi.
”
Diệp Thủy Trần nhìn Tiêu Cận Sanh nói: “Sao người biết có người mai phục ta?” Đây là chuyện mà chàng hoài nghi nãy giờ, “Tại sao lại xuất hiện ở đây, tại sao còn đem theo cả những thứ này trên người?” Chàng cảm thấy trên người Tiêu Cận Sanh có rất nhiều chỗ khó hiểu.
Tiêu Cận Sanh nhún vai, nói: “Ta biết ngay ngươi sẽ không tin lời ta nói, cho nên mới đến xem ngươi thế nào, đưa theo những thứ này là để đề phòng ngươi bị thương có thể giúp ngươi xử lý một chút.
Cái này ta xử lý chưa tốt lắm đâu, ngươi quay về nhớ tìm đại phu đi.
”
“Người vẫn chưa nói cho ta biết tại sao người biết có người mai phục ta? “Diệp Thủy Trần tiếp tục hỏi.
Tiêu Cận Sanh nhìn thẳng vào mắt Diệp Thủy Trần rồi hỏi: “Chuyện này rất quan trọng sao?”
“Rất quan trọng.
”Diệp Thủy Trần kiên định trả lời.
“Ngày hôm đó trước khi đụng trúng ngươi, ta có nghe được có người đang thương lượng chuyện ngươi đi miếu tự sẽ mai phục ngươi.
” Tiêu Cận Sanh nhìn ra chỗ khác, nhẹ giọng nói, “Nhưng lúc đó ta sợ quá không dám xem đó là ai, nghe được vài câu ta liền bỏ chạy.
” Giọng nàng có vẻ tự trách.
Diệp Thủy Trần cảm động trong lòng, trầm giọng nói: “Cảm ơn.
”
“Nếu như ngươi thật sự muốn cảm ơn ta vậy phiền ngươi đưa ta quay lại hoàng cung đi.
”Tiêu Cận Sanh cúi đầu nói nhỏ, “Bởi vì lúc đi vội quá không mang theo nhiều tiền, chỉ đủ thuê xe kéo ta đến đây, còn quay về ta phải tự đi….
”
“Được rồi.
” Diệp Thủy Trần nghĩ cũng không nghĩ mà đồng ý luôn, khi nhìn thấy Tiêu Cận Sanh mắt sáng lên, Diệp Thủy Trần ngưng lại, hỏi: “Người tại sao phải cứu ta?”
Nhắc nhở bản thân trước, nàng chạy ngay đến đây xem bản thân có chuyện gì hay không, thậm chí còn vội đến mức không suy nghĩ đến đường về.
Nhưng bản thân chàng đâu có tiếp xúc gì nhiều với Tiêu Cận Sanh?
Tiêu Cạn Sanh đột nhiên cười ồ lên, nói: “Nguyên nhân người không cần biết đâu.
”
Diệp Thủy Trần nhìn Tiêu Cận Sanh cười, cuối cùng lại chả nói được gì.
Trên đường đưa nàng về cung cứ im lặng như vậy.
Sau khi quay về Tiêu Cận Sanh thở phào nhẹ nhõm cả người, theo diễn biến phát triển của mọi chuyện, nếu như nàng không xuất hiện thì Liễu Vân Tiên vừa hay cứu được Diệp Thủy Trần một mạng, từ đó Diệp Thủy Trần dần dần quan tam Liễu Vân Tiên rồi yêu nàng ta.
Khi đến cung điện của Diệp Từ Mặc, Tiêu Cận Sanh bảo người đi thông rồi mới vào, nhìn thấy Diệp Từ Mặc ánh mắt mơ màng, nhưng miệng lại nở nụ cười tươi rói, không thể không đau lòng, cái cảm giác xót xa ấy lại đến.
“Cận Sanh, ngươi đến rồi à.
” Cảm nhận được Tiêu Cận Sanh đến gần, Diệp Từ Mặc cười rất vui vẻ.