Liễu Vân Tiên mờ mịt không hiểu sao bị Gọt tới, nàng ta cùng Tiêu phi nương nương này xưa nay không quen biết, vì sao phải một mình gặp nàng ta?
Nhưng Liễu Vân Tiên vẫn tới, bởi vì nàng ta không có quyền cãi lại.
Lúc Tiêu Cận Sanh nhìn
người ta khi mua nói nhây Liễu Vân Tiên cũng không thể không cảm thán không hổ là nữ chính, tuy rằng chỉ xét
về diện mạo
nói nàng ta không bằng mình, nhưng trên người nàng ta chính là có loại mị lực độc đáo, làm cho ; tránh khỏi bị nàng ta hấp dẫn.
"Tham kiến Tiêu phi nương nương." Liễu Vân Tiên hành lễ nói, ngữ khí coi như tôn kính.
Tiêu Cận Sanh cười gật đầu, nói: "Ngươi chính là Vân Tiên."
"Tiêu phi nương nương Gọt ta có chuyện gì?" Liễu Vân Tiên mở miệng hỏi, nàng còn chưa quen dùng những xưng hô cổ xưa kia, cũng không muốn quen.
Tiêu Cận Sanh lắc đầu, cười nói: "Không có chuyện gì lớn, chính là muốn nói chuyện với ngươi, ta đau chân không thể ra ngoài, rất nhàm chán."
cho nên như vậy họ tạ
"Nương nương, thứ cho ta lớn mật nói thẳng, chúng ta hình như không quen?" Liễu Vân Tiên thăm dò hỏi, nàng ta vốn nhát gan như căn bản không biết bất kỳ người nào thân phận cao quý bên ngoài, nàng ta có ký ức của nguyên khẳng định không biết Tiêu Cận Sanh.
thân, cho
Tiêu Cận Sanh nghe vậy vỗ đầu một cái, cười nói: "Là ta quên, đêm qua ta đi xem ca vũ, chính là lúc đó, ta nhìn thấy màn biểu diễn của ngươi."
"Nương nương, người biết đó là ta?" Liễu Vân Tiên vẫn rất nghi hoặc.
"Lúc trước ta không biết, nhưng sau đó có người nói cho ta biết nên ta mới biết." Tiêu Cận Sanh cười nói, "Liễu tiểu thư, yên tâm đi, ta thật sự không có ác ý.
Đơn thuần chính là quá nhàm chán, còn có...!Ta cảm thấy Vân Tiên rất thích àm bạn".
Kí chủ đương nhiên thích hợp làm bằng hữu!
hợp để làm đi, ta thật ch
Liễu Vân Tiên tuy
với nàng ở hội răng không rõ suy nghĩ của Tiêu Cận Sanh, nhưng cảm nhận được thiện ý của nàng, liền cười gật
đầu, không
; ta vừa mới đến nơi này không bao lâu, cùng Tiêu phi nương nương đứng chung một chỗ đối
; ta cũng không có chỗ xấu.
Hai người tùy tiện tán gẫu mấy đề tài, đến mãi sau cũng chưa rời ra, tiếng cười không dứt.
"Nương nương, " Thanh nhi đi tới nhìn hai người cười vui vẻ nhẹ giọng mở miệng nói: "Dạ Vương điện hạ tới."
Tiêu Cận Sanh nghe vậy dừng một chút, sau đó nhìn Liễu Vân Tiên cười nói: "Đều đã đến giờ ăn trưa rồi, Vân Tiên ngươi về nhà trước đi, sau này không có việc gì hoan nghênh đến hoàng cung thăm ta."
Liễu Vân Tiên cười gật gật đầu, nói: "Được."
Tiêu Cận Sanh nhìn về phía Thanh nhi nói: "Thanh nhi, đưa Liễu tiểu thư về nhà, thuận tiện đưa Dạ Vương điện hạ vào."
Diệp Thủy Trần sau khi tiến vào có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Cận Sanh nói: "Người vừa rồi đi ra ngoài là ai?"
"Tình yêu mới của Hoàng thượng." Tiêu Cận Sanh cười nói, đêm qua người múa chính là nàng.
Ngươi sao lại tới đây, không phải đi gặp Từ Mặc sao?"
a đã Muốn Lưới không thể
Diệp Thủy Trần nghe vậy nói: "Ngươi tìm nàng đến làm cái gì? Hay nàng ấy chủ động đến tìm? Ta đi gặp Từ Mặc, tiếc nuối ; thể đi cùng, lại lo lắng vết thương của người, liền nhờ ta tới xem người.
Thật sự là, tiểu tử này, cảm thấy người ở trong lòng đệ ấy so với ta còn quan trọng hơn." Nói xong Diệp Thủy Trần liền bày bộ dạng rất bất mãn.
ta
"Hừ hừ, vậy chỉ có thể nói rõ mị lực của ta lớn." Tiêu Cận Sanh thản nhiên cười, "Là ta quá nhàm chán mới gọi nàng đến nói chuyện với ta, ta muốn đem tương lai của ta đánh cược ở trên người nàng."