Thanh Nhi thấy Diệp Thủy Trần bộ dạng như có chuyện gì quan trọng lắm, liền gật đầu rồi đi vào phòng.
Tiêu Cận Sanh vẫn đang ngủ, Thanh Nhi do dự một lúc nhưng vẫn không đánh thức nàng dậy.
Cứ vậy mà nửa tiếng trôi qua, Diệp Thủy Trần vẫn đứng bên ngoài đợi, Thanh Nhi do dự hồi lâu rồi vẫn vào gọi Tiêu Cận Sanh dậy.
“Sao vậy?”Tiêu Cận Sanh hỏi, vẫn đang ngài ngủ và mắt thì chưa nhìn rõ cái gì.
“Nương nương, Dạ Vương điện hạ đã đứng ngoài đợi được nửa tiếng rồi,nói muốn gặp nương nương, có khi nào có chuyện gì nghiêm trọng không?” Thanh Nhi hỏi.
Tiêu Cận Sanh lập tức tỉnh ngủ, nhìn Thanh Nhi hỏi, “Chàng ta ở ngoài đợi lâu vậy rồi?”
“Dạ.
”Thanh Nhi gật đầu.
“Vậy kêu chàng ta vào đây đi.
” Tiêu Cận Sanh thở dài.
Thanh Nhi đi ra ngoài nói với Diệp Thủy Trần, Diệp Thủy Trần vội vàng vào trong.
Ngay khi Diệp Thủy Trần bước vào phòng,Tiêu Cận Sanh ngại ngùng quấn mình trong chăn.
“Thanh Nhi,ngươi lui xuống trước đi, ta và nương nương có chuyện cần nói.
”Diệp Thủy Trần nói với Thanh Nhi.
“Vâng thưa Dạ Vương điện hạ.
”Thanh Nhi khom người lùi dần ra ngoài, mặc dù Tiêu Cận Sanh không nói gì, nhưng Thanh Nhi lâu như vậy cũng ít nhiều nhìn ra được gì đó.
Nhìn người nằm trên giường quấn chặt mình, Diệp Thủy Trần thở dài, đi đến ngồi bên cạnh giường nói: “Cận Sanh.
”
Tiêu Cận Sanh quấn mình trong chăn khẽ kêu một tiếng, Diệp Thủy Trần lại nói:”Xin lỗi nàng.
”
Tiêu Cận Sanh nghe vậy đột nhiên thò mặt ra khỏi chăn, nhin Diệp Thủy Trần nói: “Chàng đến đây là vì xin lỗi ta sao?”
“Cận Sanh….
.
”Diệp Thủy Trần do dự, nhưng lại không biết nên nói gì.
Gương mặt Tiêu Cận Sanh đột nhiên trở nên thất vọng, nói: “Không cần chàng xin lỗi, là tự ta”
“Cận Sanh, ta….
ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng!” Diệp Thủy Trần nhìn thấy Tiêu Cận Sanh như vậy vội vàng nói.
“Chịu trách nhiệm?Chịu trách nhiệm thế nào? Chàng sẽ lấy ta sao?” Tiêu Cận Sanh cúi đầu nói, “Đứng có đùa, ta không sao đâu, chàng mau quay về đi.
So với ta, thì tìm ai đó cho chàng giải trừ tác dụng thuốc vẫn quan trọng hơn.
Dạ Vương phủ có thể để cho người như vậy trà trộn vào, chàng nên chỉnh đốn lại phủ thì hơn đấy.
”
“Nếu như nàng muốn, ta sẽ làm.
” Diệp Thủy Trần nói, khựng lại một chút rồi lại nói, “Chỉ là…Cận Sanh nàng đã có người trong lòng rồi đúng không?”
“Chàng đúng là một tên đại ngốc.
”Tiêu Cận Sanh ngẩng đầu lên, “Đến bây giờ rồi chàng vẫn không nhìn ra người trong lòng ta là ai sao?”
Diệp Thủy Trần ngơ ra, sau đó ngẩn người: “Nàng….
ý của nàng là! là….
”
“Đúng vậy.
” Tiêu Cận Sanh trả lời Diệp Thủy Trần rất kiện định, sau đó lại nói, “Nhưng ta không cần chàng chịu trách nhiệm, ta hôm qua tự nguyện.
Ta không hi vọng chàng lấy một người không có tình cảm về nhà, điều này không tốt cho cả hai chúng ta.
Với lại bây giờ Hoàng Thượng cũng không buông tha cho ta đâu, ta sẽ cố gắng để làm chàng thích ta, nếu như không làm được ta….
”
“Ưm…”Tiêu Cận Sanh đang nói thì đột nhiên miệng bị chặn lại, và mắt nàng mở to vô thức.
Diệp Thủy Trần nhắm mắt lại giang tay ra ôm lấy Tiêu Cận Sanh,hôn lấy nàng, từng chút từng chút một, so với hôn qua nhẹ nhàng dịu dàng hơn biết bao nhiêu.
Môi và răng hai người dính lây nhau rất lâu, Diệp Thủy Trần mới buông Tiêu Cận Sanh ra, nhìn hai má nàng đỏ ửng, cười nói: “Ta là tên đại ngốc, nàng là ten tiểu ngốc.
Không nhìn ra được ta thích nàng hay sao?”