Tiêu Minh hỏi rõ suy Diệp Hoan,
ĩ của Tiêu Cận Sanh, xác định là nàng chủ động mới buông tha ý nghĩ đến hoàng cung tìm Cận Sanh nắm bả vai Tiêu Minh nói: "Phụ thân, con gái tùy hứng như vậy thật sự là có lỗi, làm liên danh của người."
lụy đến tình hiểu căn cản.
Tiêu Minh cười một tiếng, nói: "Từ lúc nào mà ta để ý chuyện này, con không bị ấm ức là được rồi.
Lúc trước ta cũng không đồng ý con vào cung, vẫn là do con 1 Muốn sống muốn chết gả cho Hoàng Thượng nên ta mới đồng ý."
"Cha coi như con khi đó điên rồi." Tiêu Cận Sanh cười nói, "Hiện tại con đã tỉnh táo.
Ừm...!Phụ thân, cám ơn cha." "Nói cái gì vậy, con gái ngốc." Tiêu Minh cười nói.
Lúc Tiêu Cận Sanh cười nói chuyện với Tiêu Minh, một hạ nhân đi vào trong, nói: "Lão gia, Dạ Vương điện hạ Muốn gặp tiểu thư.
11
Tiêu Minh nhìn về phía Tiêu Cận Sanh, Tiêu Ngạc Sanh cười cười, nhìn về phía hạ nhân kia: "Đi để cho ngài ấy vào đi."
"Con cùng Dạ Vương điện hạ có quan hệ rất tốt?" Tiêu Minh tùy ý hỏi.
Sắc mặt Tiêu Ngạc Sanh hơi đỏ lên, gật gật đầu nói: "Vâng...".
"Được, ta chào hỏi Dạ Vương điện rồi trở về phòng." Tiêu Minh cười nói, ông ấy ít nhiều nhìn ra trò mèo vờn chuột, chỉ là không nghĩ tới nữ nhi nhà mình lớn mật như vậy liền đề nghị hoàng thượng hưu nàng.
Diệp Thủy Trần đi vào nhìn thấy Tiêu Minh cười nói: "Tiêu đại nhân, đột nhiên đến thăm, thật xin lỗi."
"Vi thần bái kiến Dạ Vương điện hạ." Tiêu Minh hành lễ nói, "Dạ Vương điện hạ chắc tới tìm con gái thần,vậy vị thần xin cáo lui trước."
Diệp Thủy Trần gật gật đầu, lúc Tiêu Minh đi rất thức thời mang đi tất cả hạ nhân.
Sau khi chờ người đi, Diệp Thủy Trần đưa tay ôm lấy Tiêu Cận Sanh, nói: "Nàng nói với Hoàng huynh để huynh ấy hưu nàng?"
"Ừm, chỉ muốn thử một chút, không nghĩ tới dễ dàng thành công như vậy." Tiêu Cận Sanh ôm Diệp Thủy Trần cười nói, "Ta hiện tại là người bị người ta hưu, chàng còn muốn ta không?"
Diệp Thủy Trần cười nói: "Nói cái gì vậy, ta đương nhiên sẽ muốn nàng.
Nhưng hiện tại ta không thể nói với Hoàng huynh muốn cưới nàng, ta rất hiểu hoàng huynh, huynh ấy tuy rằng viết thánh chỉ, nhưng khẳng định đang tức giận."
"Ta biết." Tiêu Cận Sanh cười nói, “Hiện tại bên ngoài không biết nói ta như thế nào đây, khẳng định phải qua một thời gian nữa rồi nói sau.
Hoàng thượng tuy rằng hưu ta, nhưng ta muốn gả cho chàng vẫn rất kho"."
"Yên tâm, chuyện này giao cho ta." Diệp Thủy Trần buông Tiêu Cận Sanh ra, sắc mắt nghiêm túc nhìn mắt nàng.
Tiêu Cận Sanh dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Thủy Trần không hiểu sao lại đỏ mặt.
Diệp Thủy Trần hơi cúi người, thừa dịp nàng không chú ý liền hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, dịu dàng mu"t lấy, đầu lưỡi chậm rãi cạy mở mỗi Tiêu Cận Sanh, tìm được cái lưỡi đinh hương nhỏ bé của nàng.
Tiêu Cận Sanh không khỏi cảm thấy hô hấp không thông, thân thể mềm mại giống như một vũng ở trong vòng tay Diệp Thủy Trần, tùy ý phối hợp với chàng.
Hôn đến khi thân thể Diệp Thủy Trần có phản ứng, thân thể cấm dục sau khi gặp được Tiêu Cận Sanh giống như hoàn toàn được cởi bỏ phong ấn, không chịu nổi sự kích thích của nàng.
Ôm người thương frong lòng, Diệp Thủy Trần có chút không khống chế được chính mình.