Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam


“Hệ thống, IQ của nữ chính này thật sự cao như kịch bản gốc nói sao?” Nhìn Liễu Vân Tiên trước mắt, Tiêu Cận Sanh không nhịn được hỏi thầm hệ thống.

“Cái này! ” Hệ thống tựa hồ cũng không rõ tình hình trước mắt, dừng một lúc, “Có thể là do sự xuất hiện của cô đã làm thay đổi xu hướng của cốt truyện gây ra ảnh hưởng đối với nhân vật nữ chính ban đầu.


“Sở dĩ từ một nữ chính với IQ cao ngất lại trở thành kẻ ngốc trước mắt?” Tiêu Cận Sanh không nói gì nhưng trong lòng lại có ý kiến, nàng căn bản không hiểu vì sao Liễu Vân Tiên lại luôn không ngừng tìm mình gây rối, rõ ràng bản thân nàng vốn không phải là mối đe dọa đối với nàng ta.

Một phi tử bị bỏ rơi? Nàng ta cũng không bỏ qua sao?
Hệ thống không đáp lời, Liễu Vân Tiên vì người trước mặt giả vờ bộ dạng cao lãnh nhưng trong lòng lại tức giận, cười như không cười lần nữa mở lời: “Tiêu tiểu thư, ý của ngươi sao?”
“Chuyện của ta và A Trần không cần Liễu tiểu thư nhúng tay vào, ta cũng không có ý định can thiệp vào mối quan hệ giữa Liễu tiểu thư và hoàng thượng.

Ngươi có tâm tư đến tìm ta chi bằng cùng với hoàng thượng hảo hảo mà bồi đắp tình cảm.

” Tiêu Cận Sanh lạnh nhạt đáp lại, nói xong xoa nhẹ lông mày, rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì lại khiến cho Liễu Vân Tiên đến tìm mình hợp tác, nàng ta vậy mà lại muốn giúp đỡ mình và Diệp Thủy Trần, với điều kiện là nàng không được phép gặp mặt Diệp Hoan.

Diệp Hoan là vua một nước, nếu chàng ta thật sự muốn gặp nàng nàng có thể thà chết không gặp sao? Thật nực cười.

Liễu Vân Tiên âm thầm nghiến răng, không nhiều lời quay đầu rời đi.


Giờ đây nàng ta hoàn toàn cho rằng Tiêu Cận Sanh chính là loại nữ nhân một chân muốn đạp hai thuyền.

Tiêu Cận Sanh thở dài, Diệp Thủy Trần đã rời khỏi hoàng thành cũng sắp một tháng rồi, nỗi nhớ nhung của nàng ngày càng khó kiểm soát!
Vài ngày vô vị nữa lại trôi qua, Tiêu Cận Sanh đột nhiên nhận được một lá thư không tên người gửi: Tới Thanh Vũ Lâu, có người ngươi muốn gặp.

Đối với chiêu trò lừa bịp nhàm chán này, Tiêu Cận Sanh căn bản không muốn để ý tới, thế nhưng có thể là do quá nhớ nhung Diệp Thủy Trần hoặc là do quá nhàm chán, ma xui quỷ khiến thế nào, Tiêu Cận Sanh lại đi.

Vừa đến Thanh Vũ Lâu thì có người tiến đến chỗ nàng mỉm cười nhẹ nhàng: “Tiêu tiểu thư, mời đi theo tiểu nhân, có người đang đợi tiểu thư.


Tiêu Cận Sanh hơi nhướng mày, cùng người đó rời đi.

Lên lầu đến một sương phòng yên tĩnh, tiểu nhị cười nói: “Tiểu thư, mời.


Tiêu Cận Sanh hờ hững đẩy cửa vào, lại thấy một người vừa bất ngờ vừa hợp lý – Diệp Hoan.

“Dân nữ tham kiến hoàng thượng.


” Tiêu Cận Sanh hành lễ, nếu đã đến rồi hiện tại lại bỏ đi chắc chắn càng khiến cho Diệp Hoan bất mãn.

“Là nàng, nàng đến làm gì?” Diệp Hoan nhíu mày.

“Nhàm chán ra ngoài dạo một chút, không ngờ tới vậy mà lại tình cờ gặp hoàng thượng, đành phải đến hành lễ một chút.

” Tiêu Cận Sanh đúng mực trả lời.

Diệp Hoan nghe những lời đó thì dừng lại, sau đó đưa cho Tiêu Cận Sanh một cốc trà: “Trẫm ngày càng không hiểu nàng rồi, Sanh Nhi”.

Tay nhận trà của Tiêu Cận Sanh hơi ngừng lại, sau đó cúi đầu cười: “Hoàng thượng vẫn là đừng gọi dân nữ như vậy nữa, dễ khiến người khác hiểu lầm.


“Hiểu lầm?” Diệp Hoan thần sắc u ám, sau đó nói: “Nàng nên biết rằng ngay hiện tại trẫm tại đây nạp nàng làm phi cũng không một ai dám nói xằng bậy.


“Liễu tiểu thư dám.

” Tiêu Cận Sanh đáp, nàng bây giờ căn bản có thể xác định rằng bức thư đó chính là Liễu Vân Tiên gửi đến, chỉ là vẫn không biết dụng ý của nàng ta!.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận