Đến tận ngày thành thân của Tiêu Cận Sanh và Diệp Thủy Trần thì Tiêu Cận Sanh cũng không biết Diệp Thủy Trần đã làm những gì, nhưng nàng cũng không gặp lại Liễu Vân Tiên nữa.
Vào ngày thành thân, kinh thành giăng đèn kết hoa, phố lớn ngõ nhỏ vô cùng náo nhiệt.
Diệp Thủy Trần đưa Tiêu Cận Sanh từ Tiêu phủ đến Dạ Vương phủ.
Sau đó, chàng ở lại tiền viện cùng mọi người uống rượu chúc mừng, còn Tiêu Cận Sanh được đưa về phòng tân hôn ở hậu viện.
Mặc dù cảm giác chờ đợi vô cùng khô khan nhàm chán, nhưng bởi vì người được chờ đợi là Diệp Thủy Trần nên Tiêu Cận Sanh không cảm thấy sốt ruột một chút nào.
Thế nhưng, ngay lúc Tiêu Cận Sanh đang yên lặng ngồi đợi trong phòng thì đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.
Tiêu Cận Sanh lập tức cứng người, lúc này chắc hẳn Diệp Thủy Trần vẫn chưa về, vậy thì...
Khi tiếng bước chân tới gần Tiêu Cận Sanh, nàng lập tức vén khăn che mặt lên.
Sau khi nhìn rõ người vừa tới thì vẻ mặt nàng vô cùng kinh ngạc: “Liễu Vân Tiên?”
Liễu Vân Tiên nở nụ cười, trong nụ cười ẩn chứa bao nhiêu tâm tình, dường như trào phúng, dường như căm thù, lại dường như vô cùng hèn mọn.
“Cô cứ thế mà gả cho Diệp Thủy Trần, nói vậy chắc là không biết những chuyện đã xảy ra trước kia đúng không?” Liễu Vân Tiên cười xong thì hỏi.
“Chuyện gì?” Tiêu Vân Sanh thuận miệng hỏi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ làm thế nào gọi người tới đây.
Liễu Vân Tiên biến mất bao nhiêu lâu đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này, chắc chắn không phải tới để chúc phúc cho nàng.
Liễu Vân Tiên nói: “Quả nhiên là cô không biết gì, trước khi Diệp Thủy Trần thành thân với cô đã tới tìm ta, sau đó...!chàng nói thích ta.”
Tiêu Cận Sanh mờ mịt nhìn Liễu Vân Tiên: “Nếu vậy sao chàng không cưới cô?”
“Bởi vì chàng không thể làm trái thánh chỉ của hoàng thượng.
Nhưng sau đó chàng đã tới tìm ta, nói rằng sau khi tiếp xúc với ta thì chàng mới phát hiện người chàng yêu là ta chứ không phải Tiêu Cận Sanh cô.” Liễu Vân Tiên gằn từng chữ.
Tiêu Cận Sanh lập tức nghĩ tới nội dung cốt truyện ban đầu cũng là Diệp Thủy Trần thích Liễu Vân Tiên, sắc mặt nàng cũng hơi rối loạn.
“Rất bất ngờ phải không?” Liễu Vân Tiên cười nhạt: “Cô có biết tại sao thời gian này ta không xuất hiện trước mặt cô không? Bởi vì chàng luôn ở bên cạnh ta, chàng đến tận hôm nay cũng chưa gặp mặt cô, đúng không?”
“Phong tục trước khi thành thân là không gặp mặt nhau.” Tiêu Cận Sanh khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ: “Hôm nay là ngày thành thân của chúng ta, nếu cô tới để nói với ta những điều này thì ta đã biết mục đích của cô rồi, nhưng mà, cô sẽ không được như ý đâu.”
Liễu Vân Tiên dường như cũng đoán được Tiêu Cận Sanh sẽ không tin, nàng ta lôi ra một cây trâm ngọc: “Vật này chắc cô thấy quen chứ?”
Ánh mắt Tiêu Cận Sanh co rút lại, Liễu Vân Tiên tiếp tục cười nói: “Không sai, là chàng tặng cho ta, giống cây trâm của cô như đúc.”
Tiêu Cận Sanh không nói gì, Liễu Vân Tiên tiếp tục nói: “Cô phá hỏng chuyện của ta và Diệp Hoan, không ngờ thiên đạo luân hồi, Diệp Thủy Trần lại không thích cô.
Bây giờ cô đã cảm nhận được cảm giác lúc trước của ta chưa?”
“Ta không nhúng tay vào chuyện giữa cô và hoàng thượng, giữa ta và hoàng thượng cũng không có tình yêu nam nữ.” Tiêu Cận Sanh thản nhiên nói.
“Hừ, bây giờ cô có nói gì cũng không có tác dụng nữa.
Mục đích ta tới đây chính là nói cho cô biết chân tướng.” Vẻ mặt Liễu Vân Tiên vô cùng ác động: “Một chân tướng đẫm máu!”