( chưa beta)
Hỏi xong vấn đề kia, Chu Mộ Trạch cũng sửng sốt một chút.
Anh cũng không biết chính mình vì sao lại quan tâm cái này.
Xua tay, bưng lên một ly trà, " Rất bình thường, ở trường học nam nữ đều phải biết nhận thức một chút."
Chu Mộ Trạch đưa cho Hoắc Tiểu Lang một ly trà, nhớ tới Hoắc Tiểu Lang không thích uống trà, Hoắc Tiểu Lang thích ăn cái gì, Chu Mộ Trạch nghĩ, anh đúng là không biết.
Cái xưng người giám hộ,thật có chút không xứng.
Chu Mộ Trạch uống trà, Hoắc Tiểu Lang cũng an tĩnh, không mở TV, Hoắc Tiểu Lang ngồi xổm ngồi ở dưới thảm chơi đùa với cái li của Chu Mộ Trạch.
Đem cái ly xếp thành kim tự tháp, lại từng bước từng bước hủy đi, cũng không xếo cao, cứ như vậy lặp lại mấy lần, làm không biết mệt.
Chu Mộ Trạch nhâm nhi tách trà, Hoắc Tiểu Lang chơi trong chốc lát, mắt nhìn Chu Mộ Trạch.
Chu Mộ Trạch như không thấy cô, "Muốn nói cái gì?"
"Còn, còn rất lâu sao?" Hoắc Tiểu Lang nhỏ giọng hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Tôi có thể đi lên, nằm trong chốc lát không?"
Chu Mộ Trạch nhớ tới cái gì, "Em chưa hoàn thành bài tập?"
Hoắc Tiểu Lang cúi đầu, không nói chuyện.
"Đi lên đi."
Hoắc Tiểu Lang đem cái ly để vào vị trí cũ, chậm rãi đứng lên, lúc đứng lên có chút không vững, Chu Mộ Trạch cảm giác được sự khác lạ, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Hoắc Tiểu Lang dụi mắt.
Buổi tối Chu Mộ Trạch bơi ở bể một lúc, mặc xong quần áo vừa vặn Trần Hiểu Đình mang đồ tới, là Chu Mộ Trạch gọi cho cô một phần ăn khuya, Chu Mộ Trạch cầm bữa ăn khuya lên tầng, gọi Hoắc Tiểu Lang vài tiếng, Hoắc Tiểu Lang cũng chưa đáp.
Chu Mộ Trạch gõ cửa, "Ngủ rồi sao?"
Vẫn như cũ không có âm thanh.
Chu Mộ Trạch xoay người rời đi, lại có cảm giác không đúng, mở cửa nhìn Hoắc Tiểu Lang ngã ở mép giường, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Chu Mộ Trạch chạy nhanh vứt đồ ăn sang một bên, bế Hoắc Tiểu Lang đem cô đặt lên trên giường.
Cái trán Hoắc Tiểu Lang lúc này nóng bỏng,lúc ở trong lòng ngực Chu Mộ Mạch cô tựa hồ có tỉnh một chút, rồi lại nóng đến mơ mơ màng màng, "Chu Mộ Trạch......"
Thanh âm quá nhỏ, Chu Mộ Trạch không nghe rõ, "Ừ, được, em đều nói đúng."
Hoắc Tiểu Lang giật giật, Chu Mộ Trạch giúp cô đắp chăn lên, ngồi ở bên cạnh nhìn cô.
Hẳn là mắc mưa nên mới bệnh, trách không được thời điểm trở về thấy khuôn mặt nhỏ của cô hồng hồng, lúc ấy liền bắt đầu phát sốt, chịu đựng khó chịu cùng anh nói chuyện uống trà, cuối cùng thật sự kiên trì không được mới nói với Chu Mộ Trạch muốn lên tầng nằm một chút.
Kết quả còn chưa lên giường không thể chịu được, ngã vào mép giường.
Nếu Chu Mộ Trạch không thấy được, có lẽ cô sẽ nằm ở mép giường cả một đêm.
Chu Mộ Trạch thở dài, sờ Hoắc Tiểu Lang bởi vì bệnh mà đầu tóc rũ xuống, "Thật là không khiến người ta bớt lo......"
Thời điểm bàn tay Chu Mộ Trạch chạm vào Hoắc Tiểu Lang, cô cọ cọ vào bàn tay anh, giống như mèo con, đôi mắt Chu Mộ Trạch đều ôn hoà, "Tiểu cô nương."
"Nini khát......"
Chu Mộ Trạch cúi người nghe, "Cái gì?"
Hoắc Tiểu Lang chậm rãi mở mắt ra, "Nini khát, Nini muốn, uống nước."
Giọng nói cô quá nhỏ, Chu Mộ Trạch phải ghé sát lỗ tai vào, cứ như vậy hơi thở của cô phả vào bên tai Chu Mộ Trạch.
Hơi thở của cô rất nóng, mềm mại, Chu Mộ Trạch khẽ run lên, đứng thẳng thân mình.
Hoắc Tiểu Lang rất ít khi yếu thế, hiện tại cô giống như một con cừu con, dịu dàng ngoan ngoãn, vô hại, không hề giả tạo.
Trong lòng đột nhiên có chút chua xót, Chu Mộ Trạch nhớ tới chính anh khi còn nhỏ, có một lần cũng bị nóng thành như vậy.
Khi đó mới vừa đi theo bố Chu Hoài Chương đến Hongkong không lâu, Chu Hoài Chương chỉ là lính quèn của Mạnh gia, đến cái tên còn ít ai biết, khi đó Mạnh gia cũng không giống hiện tại hiển hách như vậy, Chu Hoài Chương trên người không có tiền, chỉ có thể mang theo Chu Mộ Trạch ở tầng hầm của biệt thự nhà họ Mạnh.
Tầng hầm hàng năm không thấy ánh mặt trời, ẩm ướt lạnh lẽo, Chu Mộ Trạch khi đó sức khỏe chưa tốt, không cẩn thận một cái liền bị cảm lạnh.
Chu Hoài Chương cả ngày vội đến không thấy bóng người, Chu Mộ Trạch lúc ấy học xong tự về nhà,tiếp thêm nước, tìm thuốc, cuối cùng nằm đến trên giường,cả người đầy mồ hôi.
Khi bị bệnh không có người ở bên sẽ cảm thấy đau lòng, nếu thời gian dài không tốt, khó chịu chỉ có thể là chính mình.
Nhìn đến Hoắc Tiểu Lang, Chu Mộ Trạch có thể nhớ tới chính mình khi còn nhỏ.
Có lẽ đây là lí do lúc trước anh đồng ý giúp Hoắc Miện nuôi dưỡng Hoắc Tiểu Lang.
Chu Mộ Trạch ôn nhu nhìn Hoắc Tiểu Lang, "Được, tôi lấy nước cho em."
Chu Mộ Trạch từ mép giường của Hoắc Tiểu Lang đứng lên, vừa muốn đi,bị một lực nhẹ kéo lại, quay đầu, là bàn tay nhỏ bé, gắt gao mà nắm lấy góc áo anh.
Cái loại cảm giác này, thật giống như có một con mèo con nhẹ nhàng mà trèo lên người bạn, móng vuốt dừng ở trên người cũng không có bao nhiêu lực, nhưng chính là luyến tiếc không rời.
Chu Mộ Trạch không có tránh ra, mà nhẹ nhàng cầm tay Hoắc Tiểu Lang tay,giọng nói chính anh không thể tưởng tượng được lại ôn nhu như vây, "Ngoan, tôi đi lấy nước cho em."
Hoắc Tiểu Lang còn có một chút ý thức, chậm rãi buông ra tay.
Chu Mộ Trạch lấy nước cho Hoắc Tiểu Lang liền quay lại, Hoắc Tiểu Lang đã nặng nề ngủ, Chu Mộ Trạch đem nước đặt ở trên tủ đầu giường, ngồi ở Hoắc Tiểu Lang mép giường.
Hoắc Tiểu Lang ngủ trong chốc lát,tự mình quấn lại đây, ôm lấy cánh tay Chu Mộ Trạch, đặt ở trong lòng ngực, khuôn mặt nhỏ nóng bỏng dán vào khuỷa tay anh.
Chu Mộ Trạch nhìn người bên cạnh, thở dài, dùng một cái tay khác đem đôi tay bướng bỉnh tách ra,cẩn thận đặt vào trong chăn.
Hoắc Tiểu Lang không biết mình ngủ bao lâu, cô hãy còn nhớ rõ cô là bị Chu Mộ Trạch nhẹ nhàng đánh thức.
"Ngồi lên, uống thuốc." Chu Mộ Trạch lấy cốc nước tới.
Hoắc Tiểu Lang mở mắt ra, mê mang một chút, lúc ngồi dậy trời đất quay cuồng, phản ứng còn chậm chạp, "Hả?"
Chu Mộ Trạch ôm lấy bả vai cô đỡ cô lên, "Uống thuốc rồi ngủ."
Hoắc Tiểu Lang đã tỉnh một chút, "À." Nhìn mắt viên thuốc trong tay Chu Mộ Trạch nhíu mày, "Viên nang nuốt không đi xuống......"
Hoắc Tiểu Lang cũng không biết đây là cái tật xấu gì, khi uống thuốc, đặc biệt là loại viên nang bào chế, mặc kệ uống nhiều nước nhưng cũng không thể trôi xuống, vẫn luôn đọng ở cổ họng thật lâu mới có thể đi xuống.
Chu Mộ Trạch nhớ tới: "Trong nhà hình như có thuốc cảm pha nước uống."
Dì Hồng làm việc rất cẩn thận,thuốc trong nhà có rất đầy đủ, Chu Mộ Trạch từ hòm thuốc tìm được thuốc cảm pha nước uống, có chút bất đắc dĩ, "Là của trẻ em, tôi cho em uống lượng lớn một chút đi."
Hoắc Tiểu Lang gật đầu.
Chu Mộ Trạch: "Vị cam hay vị xoài?"
Hoắc Tiểu Lang suy nghĩ một chút, "Vị cam đi."
Chu Mộ Trạch: "Được."
Vừa muốn bưng ly nước đi ra ngoài, Hoắc Tiểu Lang nói: "Ai chờ một chút vị xoài đi, vị xoài."
Hoắc Tiểu Lang cười rộ lên: "Tôi muốn nếm vị xoài, là hương vị gì."
Chu Mộ Trạch pha thuốc với nước đưa cho cô, Hoắc Tiểu Lang uống thuốc xong liền đi ngủ, giấc này ngủ luôn đến khi bình minh, sáng sớm tỉnh lại cảm giác cả người đều nhẹ nhàng, hiu hiu.
Chu Mộ Trạch có thói quen dậy sớm, khi Hoắc Tiểu Lang xuống lầu cơm sáng đã làm xong.
"Khá hơn chút nào không?" Bữa sáng vẫn như cũ đơn giản là trứng chiên, cùng một ly sữa bò, Chu Mộ Trạch dặt hai ly sữa bò lên bàn.
"Đã tốt." Hoắc Tiểu Lang đi qua,bàn tay Chu Mộ Trạch sờ lên trán Hoắc Tiểu Lang, Hoắc Tiểu Lang không có phản ứng, liền thu tay trở về.
"Vẫn có chút nóng, chốc lát lại uống một lần thuốc."
Trứng chiên, vốn dĩ Hoắc Tiểu Lang bị bệnh, trong miệng rất đắng, ăn trứng này càng khó nuốt hơn, Chu Mộ Trạch ở đối diện nhìn biểu cảm khuôn mặt Hoắc Tiểu Lang, nhịn không được cười rộ lên, "Đây là làm gì? Hiện trường biểu diễn biểu tình sao?"
Giọng nói Hoắc Tiểu Lang còn có chút khàn khàn, "Nếu không, lần sau tôi sẽ nấu cơm đi......"
Chu Mộ Trạch nhướng mày, "Em còn sẽ nấu cơm?"
Hoắc Tiểu Lang sống lưng thẳng lên, "Đâu chỉ sẽ! Còn biết! Trước kia ba tôi yêu nhất đồ ăn tôi làm"
Theo thói quen Hoắc Tiểu Lang tính gõ muỗng vào thành bát,ánh mắt Chu Mộ Trạch xẹt qua, Hoắc Tiểu Lang lập tức buông cái muỗng, đoan chính ngồi, "Nhưng là ba tôi nấu ăn......"
Hoắc Tiểu Lang không nói thêm gì nữa, tuy cô không nói, Chu Mộ Trạch cũng có thể đoán được cô muốn nói gì.
" Ba em nấu ăn, so với tôi làm còn khó ăn hơn?" Chu Mộ Trạch hỏi.
"Không, không anh làm khó ăn."
Chu Mộ Trạch: "......"
Hôm nay Chu Mộ Trạch nhìn rất hiền lành, Hoắc Tiểu Lang ăn liền đã quên quy củ, chân nhỏ đem dép lê vung ra, trực tiếp dẫm chân lên ghế, "Trước kia ba tôi đưa, tôi đã làm cá, cái kia hương vị thật sự......"
"Chân bỏ xuống đi." Chu Mộ Trạch uống một ngụm sữa bò, nhíu mày nói.
"À," Hoắc Tiểu Lang ngồi xong, "Cái kia hương vị tương đương, khó quên."
"Tanh sao?"
Lần này bữa sáng ăn thực sự vui vẻ, Hoắc Tiểu Lang bệnh mới khá hơn một chút,nhưng nói rất nhiều, Chu Mộ Trạch đôi khi phụ họa hai câu.
Trước kia Chu Mộ Trạch ở một mình, cũng không phải thói quen tốt, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, chẳng qua là không có người cùng anh nói chuyện mà thôi.
Phòng Chu Mộ Trạch ở rất lớn, cũng rất trống trải, anh mua rất nhiều đồ trang trí, tranh họa, các đồ cổ vật đặt ở trong nhà, vẫn không thể làm vơi bớt đi sự trống trải đó.
Cơm nước xong, Hoắc Tiểu Lang chủ động gánh vác khởi nghĩa vụ rửa chén Chu Mộ Trạch lấy laptop ra không biết đang xem cái gì.
"Chu tiên sinh," Hoắc Tiểu Lang vừa cầm chén bê vào bếp vừa nói, "Nếu không, anh tự cho mình một cái danh đi, tôi kêu anh chu, Chu tiên sinh có chút khó xử."
Chu Mộ Trạch "Ừ" một tiếng.
"Hơn nữa tôi gọi dễ dàng, thuận miệng hơn......"
"Em nói cái gì?" Chu Mộ Trạch hỏi lại.
Hoắc Tiểu Lang đáp: "Tôi nói...... Anh lợi hại."
Chu Mộ Trạch khinh miệt "Hừ" một tiếng: "Số lượng từ không giống nhau."
Hoắc Tiểu Lang đương nhiên nói: "Tôi, tôi, tôi nói lắp."
Chu Mộ Trạch: "......"
Một lát sau Chu Mộ Trạch mở miệng, "Kêu tôi chú đi, Hoắc Miện so với tôi lớn hơn một chút."
Hoắc Tiểu Lang nghĩ, cầm chén đặt ở bồn rửa tay, vặn vòi nước ra, "Như vậy có hơi già hay không, chú?"
Đôi mắt Chu Mộ Trạch từ trên màn hình máy tính dời đi, nhìn vào phòng bếp cô gái đang đứng rửa bát.
Hình ảnh này rất đẹp, vừa lúc ánh nắng sáng vừa lên, từ cửa sổ lớn rọi xuống,bao phủ một nửa gian bếp,gió thổi nhẹ rèm cửa, trong phòng ấm áp hòa hợp.
Ánh mắt cũng không muốn trở lại máy tính, cứ như vậy nhìn bóng dáng gầy gầy của cô, nhẹ nhàng cười nói.
"Tôi trẻ tuổi như vậy sao?"
"Thực sự đã già, nếu gọi như vậy, có vẻ, càng già hơn." Hoắc Tiểu Lang không quay đầu lại,đem bát rửa sạch sẽ rồi cất vào chạm tủ.