Lẽ dĩ nhiên, tin đại thắng từ phía Bắc đã làm cho uy vọng của Tân đế nâng cao thêm một bậc.
Sau khi chiếm đóng ba thành Lương Châu, Túc Ninh, Thiểm Bắc, tám mươi vạn thiết kỵ hùng mạnh của bộ tộc Ngõa Lạt, Thát Đát lấy thế như chẻ tre mà tiến về kinh thành.
Thế nhưng, chỉ trong vòng ba tháng, đội quân hùng mạnh là thế lại bị Định Viễn quân dẹp yên, đánh đuổi.
Đây quả thật là kỳ tích, khắp chốn mừng vui, câu chuyện Triều Nguyên đế là Quan Thế Âm tái thế lại càng lan truyền mạnh mẽ.
Đêm khuya.
Trấn Bắc Hầu phủ.
Người hầu kẻ hạ trong phòng nghị sự đã bị đuổi đi hết, thậm chí cả những cận vệ tâm phúc đều bị cho lui ra, bên ngoài canh gác nghiêm mật, không cho phép ai lại gần.
Trong phòng vang lên tiếng chén cốc vỡ vụn, thị vệ hai mặt nhìn nhau, nhưng Trấn Bắc Hầu đã có lệnh rằng dù cho có bất cứ chuyện gì cũng không được lại gần, cho nên mọi người vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không ai dám manh động.
Trong phòng nghị sự, sắc mặt Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ vừa kinh vừa giận, lồng ngực phập phồng, lão hãy còn bán tín bán nghi, bèn trầm giọng hỏi: "Dục Nhi, chuyện này rất trọng yếu, con nhất định không được lộng ngôn."
Mặt mày Tư Mã Dục trắng bệch như tờ giấy, gã bèn kể hết mọi chuyện lạ đời đã xảy ra với mình.
Tư Mã Kỵ càng nghe càng kinh hãi, người như lão vốn không dễ dàng tin tưởng những chuyện mê tín hoang đường như thế, song, lão hiểu rõ đứa con trai duy nhất của mình, nó sẽ không nói bậy.
Huống chi, những chuyện nó nói ra, từng chuyện một, đã giải đáp rất nhiều khúc mắc trong bụng lão.
—— Tên Lương Cáp Đa kia là nhân vật lừng lẫy bực nào? Gã là Đại tướng xuất chúng nhất của tộc Ngõa Lạt, chưa hề bại trận bao giờ.
Dù cho con mãnh thú kia có thiên phú dị bẩm, sức lực trời sinh, nếu không biết trước tiên cơ, thì không thể giành chiến thắng chóng vánh trước tám mươi vạn thiết kỵ hùng mạnh như vậy.
Cho dù là hạng lọc lõi như Tư Mã Kỵ, cứ nghĩ đến căn nguyên sâu xa của việc này cũng không khỏi tái mặt.
"Triều Nguyên đế thì sao?" Tư Mã Kỵ hỏi: "Có phải y cũng có kỳ ngộ như thế?"
Tư Mã Dục gian nan đáp: "Y cũng...!Sống lại!"
Tư Mã Kỵ nhất thời giận cực, dang tay tát một cái thật mạnh lên mặt Tư Mã Dục, khiến gã lảo đảo ngã nhào vào bàn trà bên cạnh.
"Con ơi, mày quá hồ đồ!" Tư Mã Kỵ chỉ tiếc mài sắt không nên kim, lão đột nhiên sải bước, túm lấy vạt áo đứa con trai: "Sao mày không nói sớm? Tại sao?!"
Tư Mã Dục thống khổ nhắm mắt lại, hiểu con không ai bằng cha, Tư Mã Kỵ chỉ cần ngẫm một chút là đoán ra được ý đồ của gã, lão ta quả thật giận không kìm được: "Vô dụng! Vô dụng!"
Lão tức giận mắng: "Thói đời này, ba cái trò yêu đương tình ái vớ vẩn đó thì được cái gì.
Chỉ cần thiên hạ nằm trong tay chúng ta, mày muốn cái gì mà không được!"
Chỉ cần Triều Nguyên đế mang thai nòi giống nhà Tư Mã, đợi đến khi thai rồng giáng sinh, cứ giết mẹ giữ con, thì thiên hạ này chắc chắn về tay nhà Tư Mã rồi! Lão chỉ uất một chuyện, đứa con trai này của lão cái gì cũng tốt, nhưng lại phải thói đa tình —— Nó lại đi phải lòng một con bé nhà cửa bình dân, không quyền không thế.
Tư Mã Kỵ vốn định vin vào tay Triều Nguyên đế giết quách con nhóc họ Lâm ấy.
Làm như vậy, một là cắt đứt tơ tình của nó; hai là, không cho nó nảy sinh tình cảm với vị Triều Nguyên đế xinh đẹp hơn người kia.
Nào ngờ, lão còn chưa xuống tay, nhà họ Lâm đã loan tin rằng con gái trong nhà rơi xuống nước chết đuối.
Lão cứ tưởng đâu là ông trời cũng giúp Tư Mã gia, nhưng nay lại càng ngẫm càng sợ, lão nhớ đến những chuyện hết sức trùng hợp ấy, nghĩ bụng, chuyện mê tín ly kỳ thế này, lão không tin không được.
Tên nô lệ Dịch U Đình nọ chắc chắn là đã trùng sinh, ngay cả cái ngữ con cháu cơ nữ ti tiện kia cũng sống lại, như vậy ắt hẳn bọn chúng đã sớm câu kết một giuộc với nhau rồi, lão nhất định phải tìm cách tính toán, chuẩn bị!
Huống hồ, cứ cho rằng con hung thú kia không trùng sinh, nhưng kẻ này quá nổi bật.
Triều đình của họ Tư Mã nhà lão nhất quyết không dung thứ một kẻ như vậy tồn tại.
Lão nhớ tới năm xưa, tên cha ruột của con hung thú này đã từng vinh quy hiển hách là thế, nhưng cuối cùng cũng chết trong tay lão đấy thôi.
Bây giờ, mặc dù hắn biết trước tiên cơ thì đã sao, chẳng qua chỉ là một thằng oắt vắt mũi chưa sạch, căn cơ nông cạn, sợ chi cái ngữ ấy.
Tư Mã Kỵ nhanh chóng trấn định lại, lão nheo mắt: "Chưa nói đến những việc khác, bây giờ cha hỏi con, con giấu đứa con gái họ Lâm đó ở đâu rồi?"
Tư Mã Dục rơi lệ đầy mặt, gã không dám dối gạt thêm, lập tức quỳ sụp xuống khai ra tất cả.
Tư Mã Kỵ siết chặt nắm đấm: "Tốt lắm, vậy mới là con ngoan của nhà Tư Mã chúng ta."
Lão dường như nghĩ tới một chuyện nữa, đôi mắt sắc bén nheo lại: "Còn Triều Nguyên đế..."
Tâm trạng Tư Mã Dục loạn cả lên, gã bỗng nhớ tới ánh mắt nhạt nhẽo của người nọ.
Luẩn quẩn trong mớ cảm xúc ngổn ngang, gã lại bắt đầu sợ hãi, nhưng sợ hãi điều gì thì gã cũng không rõ.
Đành nặng nề cúi đầu: "Thưa cha, con biết phải làm thế nào."
***
Trên đường vào cung, bao nhiêu tâm tư ùa vào lòng Tư Mã Dục, lúc thì là cảnh tượng gặp gỡ trong kiếp trước, lúc thì là khoảnh khắc hội ngộ ở kiếp này, trái tim gã khi thì như bay bổng trên không trung, khi thì bỗng trầm mình trong sông băng lạnh lẽo, không sao yên ổn được.
Sau khi nội thị ngự tiền vào thông báo, Tư Mã Dục chỉnh đốn mặt mũi, dằn xuống những hỗn độn trong lòng, vội vàng đi vào điện.
Đèn lồng sáng ngời, lư hương chạm đầu rồng tỏa khói hương nghi ngút, mọi thứ rất mực an hòa.
Tân đế ngồi bên án, đang cầm bút viết gì đó, trông rất là nghiêm túc.
Cổ họng Tư Mã Dục giần giật, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười hiền lành, tiến lên cúi đầu: "Thần Tư Mã Dục, bái kiến bệ hạ."
Lý Nguyên Mẫn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn gã, cười khẽ, "Ra là Sùng Mặc, đợi chút."
Y lấy bút dặm thêm chút mực, đoạn thảo thêm mấy chữ, bấy giờ mới buông bút, lại đọc thoáng qua một lúc, tỏ vẻ hài lòng.
"Ngươi đến rất đúng lúc, đang muốn gọi ngươi đến xem qua."
Y thoáng run nhẹ thánh chỉ vừa viết, để cho nét mực khô hơn, mới đưa cho nội thị đang yên lặng chầu bên cạnh.
Nội thị nghiêm trang nhận lấy rồi nhanh nhẹn đi xuống dâng cho Tư Mã Dục.
Ban đầu Tư Mã Dục không rõ vì sao, gã đọc lướt qua mấy lần, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, vội vã ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Lý Nguyên Mẫn.
Đây là một tờ thánh chỉ thừa lệnh, chỉ định võ tướng Lâm Tiên - hiện giữ chức Ủy Thự Kiêu Kỵ Úy, hàm Bát phẩm, thăng lên làm Thông Chính Sử Phó Sứ, hàm Ngũ phẩm.
Lý Nguyên Mẫn mỉm cười, giải thích: "Vốn định thăng hẳn lên Nhị phẩm, nhưng sợ mấy lão già cổ hủ trong triều can gián, cuồng ngôn, nên thôi trước mắt cứ như vậy đã.
Sau này có cơ hội sẽ cân nhắc thêm.
Ngươi yên tâm, trẫm sẽ ghi nhớ việc này, nhất định sẽ không để cho thân phận của hai người các ngươi quá mức xa cách."
Tư Mã Dục sững sờ nhìn y, thấy trong mắt đối phương không có bất kỳ cảm xúc gì khác, cứ bình tĩnh đạm nhạt như vậy.
Lâm Tiên, cha của Lâm Vũ Xu, kiếp trước, gã và nàng yêu nhau, lại bị Hầu phụ Tư Mã Kỵ mượn tay người trước mặt rẽ thúy chia uyên.
Kiếp này, mặc dù tình cảm đã phôi pha, nhưng rốt cuộc tâm tham, không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối nào, vì vậy cho nên sau khi sống lại, chuyện thứ nhất gã làm là tìm kế giấu nàng đi —— gã tưởng đâu rằng việc này mình làm kín kẽ đến mức quỷ thần không hay.
Hầu kết Tư Mã Dục giật giật, đuôi mắt hơi đỏ lên, "Làm sao ngươi biết?"
Gã hoàn hồn lại, vội vàng giải thích: "Ta với nàng ấy không như ngươi nghĩ đâu, chẳng qua là cũng từng có nghĩa có tình, ta không đành lòng thấy nàng chịu kết cục như thế.
A Mẫn...!ngươi phải tin ta."
Lý Nguyên Mẫn rũ mắt, khóe miệng ngậm ý cười, y đứng dậy, chậm rãi đi xuống dưới đài, bước từng bước một.
Y mặc một bộ thường phục, dáng người cao gầy mảnh khảnh, chỉ là bụng dưới hơi phình lên một chút, rung nhè nhẹ theo từng bước chân y.
Con ngươi của Tư Mã Dục đột nhiên co lại, gã thảng thốt nhìn cái bụng dưới đột nhiên nhô lên của người này.
"Sao lại thế này..."
Chợt gã hiểu ra điều gì, đầu óc nổ uỳnh một tiếng, nhìn chằm chặp vào bụng dưới của y, há miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh nào.
Gã chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng như hiện tại, tuy cố gắng tỉnh táo lại, nhưng giọng nói đã bắt đầu phát run: "Là của Xích Hổ Vương ư?"
Lý Nguyên Mẫn nhìn bụng dưới đã hơi to ra của mình, bàn tay trắng nõn vuốt ve nó ra chiều động viên, khóe môi hiện lên ý cười: "Nếu như muốn sống, nhất định phải trả giá điều gì đó."
Y nhìn Tư Mã Dục, khóe môi cong lên, cười nhạt: "Đây là điều mà Tiểu Hầu gia đã dạy ta, không phải sao?"
Ánh mắt Tư Mã Dục đỏ chót, gã không thèm để ý gì đến tôn ti thể diện mà rít lên: "Người đâu! Gọi ngự y!"
"Gọi ngự y! Ngay lập tức!"
Hạ Vân Dật xách hòm thuốc vội vàng chạy tới Tiền Điện, đầu tiên là lo lắng nhìn về phía Lý Nguyên Mẫn, quan sát một lúc, thấy y không có gì đáng ngại, bấy giờ mới hơi thở phào một tiếng, nhưng chưa kịp nhẹ nhõm được bao lâu đã vội quýnh lên.
—— Sao y lại để lộ dáng vẻ mang thai của mình ra trước mặt người ngoài? Nhất là ngay mặt Tư Mã Dục - con trai Nhiếp Chính Vương chứ?
Lý Nguyên Mẫn cười nhẹ với hắn, tỏ vẻ trấn an: "Hạ Thái y, ngươi tới đây bắt mạch cho trẫm, có gì cứ nói thật hết với Tiểu Hầu gia, hiểu chưa?"
Lông mày Hạ Vân Dật hơi cau lại, nhưng thấy vẻ mặt Lý Nguyên Mẫn vẫn thản nhiên, chẳng mảy may bối rối, cổ họng hắn giần giật, cuối cùng cất bước tiến lên bắt mạch cho y.
Còn chưa được nửa nén hương, Tư Mã Dục đã cuống quýt hỏi: "Bao lâu rồi?"
Hạ Vân Dật nhìn Lý Nguyên Mẫn, thấy y đã khép mắt lại, như đang dưỡng thần, đành cúi đầu đáp: "Đã có hơn sáu tháng."
Hô hấp của Tư Mã Dục lập tức nặng nề, gã đi đi lại lại như kiến bò chảo nóng, sau đó đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt quắc lên, cực kỳ nanh ác: "Phá đi!"
Hạ Vân Dật nhất thời cả kinh, nói: "Không thể!"
Có lẽ cũng nhận ra mình đang thất thố, Hạ Vân Dật thoáng bình ổn hô hấp, cúi đầu lạy một cái, khẩn thiết mà rằng: "Bẩm Tiểu Hầu gia, thai nhi trong bụng bệ hạ đã chừng ấy tháng rồi, sớm đã thành hình, nếu bây giờ uống thuốc đọa thai, e rằng rất khó.
Với lại thân thể bệ hạ gầy yếu, nếu dùng thứ thuốc như lang như hổ này, chỉ sợ..."
Hắn nuốt nước bọt, giọng nói hơi run run: "Rong huyết mà chết."
Cả người Tư Mã Dục lảo đảo, gã nhắm hai mắt lại, rất lâu sau đó mới hít một hơi sâu, mở choàng mắt ra, hàm răng nghiến chặt: "Sinh lão bệnh tử, vốn là do trời định...!Huống chi, bệ hạ phúc phận sâu dày, chỉ là một bát thuốc đọa thai mà thôi, sao có thể tổn thương long thể, ngươi mau kê ra!"
Hạ Vân Dật quả thật không thể tin vào tai mình, vội la lên: "Không thể! Là chuyện liên quan đến mạng người, bệ hạ còn là vua một nước, sao Tiểu Hầu gia có thể võ đoán như vậy!"
Tư Mã Dục thấy tên ngự y này vốn được cô ruột mình là Thái Hậu coi trọng, nhưng nay lại cả gan làm trái ý mình thì giận lắm, "Lớn mật! Ngươi chỉ là một tên thái y, lại dám làm trái ý ta! Không sợ ta tru di cả họ nhà ngươi à!"
Một tiếng cười khẽ phá vỡ thế giằng co của hai người, Lý Nguyên Mẫn vốn lặng thinh từ nãy giờ bỗng lên tiếng, nụ cười của y vẫn hiền hòa ấm áp như vậy, cứ như thể đối tượng mà hai người họ nói đến chẳng phải mình.
Y nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén sang bên cạnh: "Sùng Mặc nổi giận như vậy làm gì, hở ra một chút là đòi đánh đòi giết, sao xứng với thanh danh 'Đan dương học sĩ'."
Y đứng lên, phất tay áo: "Về trước đi, việc này rồi sẽ bàn sau."
Tư Mã Dục không cách nào bình tĩnh được, cái bụng phồng lên của y như kim đâm vào mắt gã.
Trong khoảnh khắc đó, gã chẳng còn nghĩ tới nào là vận mệnh gia tộc, nào là quyền thế thiên hạ, gã chỉ biết có một chuyện, gã nhất định phải trừ khử thứ nghiệp chướng trong bụng y.
Người này chỉ có thể mang thai con của mình —— Bụng của y sao có thể chứa chấp con cái của kẻ khác!
"Người đâu! Người đâu!"
Gã điên cuồng gào thét, chẳng mấy chốc, mấy chục Ngự lâm vệ vội vàng tiến vào.
Ánh mắt Tư Mã Dục đã đỏ như máu, nom hết sức ghê người: "Bệ hạ cần phải nghỉ ngơi, trước mắt đưa người đi Hậu Điện, không được để người ra cửa điện dù chỉ một bước."
Nhưng Ngự lâm vệ lại chẳng mảy may nhúc nhích, Lý Nguyên Mẫn ngồi trên đài vươn tay xoa ấn thái dương, dường như có phần uể oải.
Hồi lâu sau, Tham lĩnh cầm đầu Ngự lâm vệ mới đi về phía Tư Mã Dục, sắc mặt nghiêm nghị:
"Tiểu Hầu gia, ngự tiền là nơi trọng yếu, không được ồn ào như vậy, mời ngài ra ngoài cho."
Cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân khiến cả người Tư Mã Dục phát lạnh, gã nhìn tên Tham lĩnh kia, rõ ràng kẻ này vốn nghe lệnh của Tư Mã gia, nhưng sao nay lại trở mặt như vậy.
Xích Hổ Vương rốt cuộc đã để lại bao nhiêu tay chân? Có bao nhiêu thân tín của bọn họ đã bị con mãnh thú kia khống chế?
Gã nhìn con người vẫn thờ ơ trên bục, cảm giác sợ hãi đột ngột tràn vào đáy mắt, lồng ngực gã phập phồng kịch liệt, không sao bình tĩnh được nữa, vội vàng chạy ra khỏi điện.
Hạ Vân Dật thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện lớp áo sau lưng mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Hắn lau đi mồ hôi trên trán, định bất chấp quy củ mà hỏi Lý Nguyên Mẫn mấy lời, chợt thấy cặp mắt ôn hòa của người nọ đã nhìn về phía mình.
"Tri Hạc, không cần lo lắng."
Lý Nguyên Mẫn cười nhẹ, nói như vậy, thành ra cho dù Hạ Vân Dật có muôn vàn thắc mắc, nhưng trong ánh mắt dịu êm ấy, cũng dần thôi bối rối, tò mò, hắn cũng mỉm cười đáp lại: "Được, vậy ta về đây."
Lý Nguyên Mẫn gật đầu.
Bên ngoài điện, mây đen từ đâu bay đến, che khuất bầu trời hãy còn đương sáng sủa ban nãy, như ấp ủ một hồi giông tố.
***
Đầu tháng bảy, Định Viễn quân khải hoàn về triều.
Triều đình cử hành nghi thức khao quân hết sức long trọng ngay tại Tuyên Võ Môn, Triều Nguyên đế đích thân bước lên đài cao khen ngợi, ban thưởng cho hàng vạn tướng sĩ Định Viễn quân đã chiến đấu vì Bắc An.
Bách tính trong kinh thành ùa xuống đường, dưới chân Tuyên Võ Đài cao vút trong mây là biển người tấp nập, hôm nay con dân Bắc An đã được diện kiến gương mặt đẹp đẽ như Bồ Tát của Triều Nguyên đế, rất nhiều dân chúng tự động quỳ xuống, đồng thanh hô vạn tuế.
Tiếng hô như rung chuyển đất trời, âm vang còn vọng mãi.
Đại quân đóng ở vùng ngoại thành, cấp bậc Phó tướng trở lên được thu xếp ăn ở trong kinh.
Trước lúc Định Viễn quân xuất chinh, Triều Nguyên đế đã ban cho Chủ soái của Định Viễn quân là Nghê Liệt một tòa Phủ Tướng quân rộng lớn nguy nga, song, khi màn đêm buông xuống, vị Định Viễn Đại Tướng quân vừa mới đại thắng trở về này lại khước từ đủ loại mời mọc tiệc tùng, để rồi lặng lẽ xuất hiện ngay trong cung cấm.
Vị chủ soái uy danh hiển hách, hiệu triệu thiên quân vạn mã trên chiến trường, nay lại quỳ một chân trên đất, không khác gì hạng nô bộc, tự tay hầu hạ bệ hạ rửa chân.
"Bệ hạ..."
Vị đại tướng cao lớn oai hùng nắm chặt cái chân trắng tuyết ngọc ngà của người ấy trong lòng bàn tay: "Thần đã hết lòng vì giang sơn xã tắc của người, mà bỏ lỡ chung thân."
Đôi mắt sắc bén của hắn rực cháy: "Bệ hạ nên trả thần một mối nhân duyên."
—— Hắn không muốn yêu đương vụng trộm nữa, hắn muốn quang minh chính đại có được người này.
Từ lúc nhìn thấy y trên đại lễ khao quân, hắn đã cầm lòng không đặng mà tính toán như vậy.
Y là thần linh trong lòng ngàn vạn con dân Bắc An, nhưng hắn ích kỷ, hắn muốn giữ chặt lấy y cho riêng mình!
Con người xinh đẹp vô song trước mắt lại nhẹ nhàng co chân lại, giật chân ra khỏi lòng bàn tay hắn, bàn chân với những ngón trong trắng lộ hồng kia nâng lên, chạm đến hầu kết của hắn, rồi nhẹ nhàng ấn một cái.
Vành mắt Nghê Liệt đỏ như máu, hắn nuốt ực một tiếng, hầu hết hơi động, đôi mắt hắn đối diện với đôi mắt sóng sánh đa tình của người kia, hắn thở hổn hển, nắm chặt cẳng chân trắng tuyết của y rồi đưa lên miệng cắn một cái.
Lý Nguyên Mẫn rên khẽ một tiếng, người đàn ông đột nhiên nhào lên người y như một con báo.
Giường vàng vang lên một tiếng ầm vang, mành giường bị xé toạc ra, suýt nữa rách làm hai, khuôn mặt Lý Nguyên Mẫn đỏ bừng, y cũng bị dáng vẻ như hổ như sói này của hắn làm cho hết hồn.
"Hài nhi...!Cẩn thận hài nhi..."
Nghê Liệt áp lên trán y, vừa hấp tấp cởi quần áo y, vừa đỏ mắt mà oán trách: "Quá khổ! Ba tháng ở Bắc Cương, thật sự quá khổ!"
Hơi thở phì phò của hắn phả lên mặt người thương: "Kiều kiều, đều tại ngươi cả!"
Lý Nguyên Mẫn nghe vậy, cõi lòng tan nát, nơi đáy mắt dợn dợn ánh nước, y choàng tay ra sau gáy hắn, dịu dàng ôm đầu hắn vào lòng như an ủi, lại ngốc nghếch nhận lỗi về mình: "Ta sai rồi, nay ta bồi thường cho chàng có được không?"
Y dịu dàng hôn hắn một chốc, rồi vác bụng lớn ngồi lên thân người tình.
Tóc huyền buông xõa, hương thanh dập dìu.
Đương thời, không còn gì quan trọng hơn việc động viên con thú hoang đương nóng nảy khát khao này của y..