Một đêm yên bình trôi qua.
Lý Nguyên Mẫn trở mình, mái tóc đen dày giống như thác đổ xõa tung trên gối tựa, mí mắt y rung động, mở hai mắt ra, ngơ ngác nhìn hoa văn tường vân trục nhật quen thuộc trên nóc giường.
Hôm qua uống nhiều rượu như vậy mà lại không hề đau đầu, chỉ là trán có hơi nặng nề.
Lý Nguyên Mẫn giơ tay xoa bóp huyệt thái dương một lúc rồi chống tay ngồi dậy.
Y theo thói quen mà vén rèm lụa nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên ngẩn ra, Nghê Liệt không có ở đây, ngay cả chiếc trường kỷ hằng ngày hắn nằm cũng biến mất.
Y khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, trước đây đều là do y sai người mang đi, sao hôm nay lại dọn sớm như vậy.
Còn Nghê Liệt nữa, bình thường nếu không phải mang binh ra ngoại thành huấn luyện, hắn sẽ luôn đứng chờ ngoài phòng cho đến khi y tỉnh dậy, vì cớ gì hôm nay lại không thấy đâu?
Y ngồi trên giường suy tư một lúc, sau đó mới mang giày, rời giường.
Vú già bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn rón rén tiến vào: "Điện hạ, nước nóng đã chuẩn bị xong, người có cần tắm rửa không?"
Lý Nguyên Mẫn sững sờ, bỗng hiểu ra đây là do Nghê Liệt phân công, hôm qua y uống nhiều rượu như vậy, chắc chắn là không đi tắm được rồi.
Con người Nghê Liệt nhìn ngoài có vẻ hờ hững, nhưng thật ra vô cùng tinh tế.
Trong lòng y ấm áp, bèn gật đầu đáp:
"Được, mang vào đây."
Người hầu nhấc bồn tắm, khăn lau vào, sau khi sắp xếp đâu vào đấy thì cùng lui ra.
Lý Nguyên Mẫn cởi áo lót và tiết khố trên người rồi bước vào bồn tắm nóng hổi.
Nước nóng dâng lên đến ngực, y thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nghĩ đến tối hôm qua vừa đấu đá với Phủ Tuần đài mấy hiệp, trái tim y cảm thấy chán ghét cực kỳ.
Tuy vậy, những năm tháng sinh tồn đã rèn luyện cho y một phong thái linh hoạt mà thong dong, những chuyện lá mặt lá trái như thế này không làm khó y được nữa.
Y nhận ra được Viên Sùng Sinh là kẻ hết sức khó chơi, chẳng qua tay cáo già này quá coi thường một hoàng tử nơi Lãnh cung như y.
Lão ta còn chưa có căn cơ, đã muốn đoạt lấy miếng thịt béo bở từ tay y, chẳng lẽ lão cho rằng công sức của y suốt bảy năm này đểu đổ sông đổ bể hết rồi ư?
Lý Nguyên Mẫn nhắm hai mắt lại, ngửa đầu tựa vào thành bồn tắm phía sau.
Hơi nước mỏng manh nhuộm đẫm làn da y, khiến thân thể y trông như một phiến ngọc bích trắng ngần, gương mặt trẻ trung của y càng thêm diễm lệ, khóe môi y cong lên rất khẽ —— Đến khi không mò ra được ba vạn hai ngân lượng để tiến cống, không biết họ Viên kia sẽ kinh sợ như thế nào đây?
Mãi đến khi nước ấm làm cho làn da vốn trắng như tuyết của y trở nên đỏ bừng, chóp mũi chảy mồ hôi, y mới chịu đứng dậy đổi một bộ thường phục khác.
Bức bình phong vừa được kéo đi, người hầu lại mang các loại dụng cụ rửa mặt vào trong, cùng với đó là một bát canh giải rượu nóng nổi, nói là do Nghê Tổng chưởng sai người chuẩn bị.
Lý Nguyên Mẫn mỉm cười hiểu ý, sau khi rửa mặt xong, y xõa tóc, ngồi bên cạnh bàn ung dung thưởng thức chén canh giải rượu kia.
Chén canh nhanh chóng thấy đáy, y vừa buông muỗng, liền có người đầy tớ đến báo rằng Hà tham lĩnh đã đích thân hộ tống nhóm người Nghê Anh về phủ.
Người đầy tớ tức giận kể rằng: "Nô tài chưa từng thấy tiểu thư chật vật như vậy, cả người lôi thôi như ăn mày.
Nghe nói ngục giam kia dơ dáy ẩm ướt, lại đầy chuột gián, không biết cả đêm qua làm sao mà tiểu thư chịu nổi —— Phủ Tuần đài kia thật đáng ghét."
Cá tính Nghê Anh hào phóng, từ trước đến nay không để tâm đến những tôn ti quy củ, cho nên khắp vương phủ ai ai cũng đều yêu quý cô thiếu nữ trong sáng hoạt bát này.
Đầy tớ cũng biết Quảng An Vương rất thương nàng, mới không kìm được mà nhanh nhảu kể lể, giọng nói vừa tức giận vừa xót xa, lại khàn giọng bẩm:
"Thưa điện hạ, bây giờ tiểu thư đang đứng ngoài sân xin được gặp người đấy."
Lý Nguyên Mẫn thậm chí không thèm chớp mắt, chỉ cầm trà thơm súc miệng rồi mới thản nhiên nói: "Không cho gặp, nghe lệnh bản vương, nhốt nàng vào thư viện, phạt sao chép sách 'Lễ Từ' mười lần, khi nào chép xong mới được ăn cơm."
Y nhìn người đầy tớ đang sững sờ bên cạnh, "Nếu ai dám lén lút mang cơm cho nàng, vậy thì cùng nhau chịu phạt đi."
Người đầy tớ nghe vậy thì căng thẳng, không dám nhiều lời nữa.
Người này hiểu rõ, tuy chủ nhân của mình không phải kẻ tàn nhẫn lãnh khốc, nhưng một khi đã đưa ra quyết định thì nhất định không cho phép ai ngăn cản.
Bèn lập tức cẩn thận bưng bát rồi đi ra ngoài truyền lệnh.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lý Nguyên Mẫn một mình đến thư phòng xử lý hết công việc còn tồn đọng từ hai ngày trước.
Mãi cho đến khi người hầu đưa cơm trưa vào, y vẫn không thấy Nghê Liệt trở về, hỏi cận vệ thì được báo rằng hắn đã mang binh ra ngoại ô huấn luyện từ sáng sớm.
Lý Nguyên Mẫn lắc đầu cười, mấy ngày thao luyện liên tục như vậy, không biết những phủ binh đó có dám oán giận hay không đây.
Khi mặt trời vừa lặn, người đầy tớ lúc sáng quay lại bẩm báo, nói là Nghê Anh đã sao chép Lễ Từ xong, bây giờ đang đứng bên ngoài.
Lý Nguyên Mẫn đặt ly qua một bên, cho phép nàng đi vào.
Chỉ mới không gặp chưa đến một ngày, Nghê Anh đã tiều tụy đi rất nhiều, tóc tai rối bời, nước da màu lúa mạch dính đầy vết bùn tro, đôi mắt vốn luôn linh động lúc này đang ửng hồng.
Nàng mím môi, vô cùng oan ức mà nhìn y.
Lý Nguyên Mẫn vốn đang nghiêm mặt, nhưng thấy nàng đáng thương như vậy thì lập tức mềm lòng, y thở dài, vẫy tay gọi nàng tới: "Lại đây."
Nghê Anh vốn định chất vấn một phen, nhưng thấy đôi mắt dịu dàng kia đang xót xa nhìn mình thì nước mắt lập tức trào ra, nàng nhào vào trên đầu gối Lý Nguyên Mẫn rồi òa lên khóc nức nở.
Lý Nguyên Mẫn xoa đầu nàng, trong lòng thổn thức, sao y lại không biết cô bé này đang ấm ức biết bao.
Thật ra ngày hôm qua Viên Sùng Sinh đã ngỏ ý thả người về phủ, nhưng Lý Nguyên Mẫn muốn đám nhỏ này nếm chút vị đắng cho nhớ, cho nên từ chối.
Có điều hôm nay thấy Nghê Anh thảm thương như vậy, trong lòng y cũng hơi hối hận, nhưng vẫn phải ra vẻ nghiêm khắc mà dạy bảo nàng.
"Em biết lỗi chưa?"
Thiếu nữ vùi mặt vào đầu gối y mà khóc thút thít, hai vai run rẩy, cũng không đáp lời, Lý Nguyên Mẫn biết tính tình nàng bướng bỉnh, sao có thể dễ dàng nhận sai.
Hôm nay khóc lóc trước mặt y như vậy, đã là hiếm có rồi.
Y lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục xoa đầu nàng, rồi gọi người bưng nước nóng vào, tự mình vắt khăn rồi nâng mặt nàng, lau đi những vết bẩn còn dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Nghê Anh thút thít: "Rõ ràng...!Rõ ràng là do tên cẩu quan kia ỷ thế hiếp người..."
Nàng nghẹn ngào mà kể lại sự việc ngày hôm qua.
Hóa ra, hôm qua bọn họ đi chơi lễ, vừa lúc đụng phải kiệu của Viên Sùng Sinh đi ngang qua.
Gã binh lính mở đường giục ngựa quá nhanh, nên không cẩn thận mà dẫm nát quầy hàng của một bà lão.
Tên lính hầu kia không những không áy náy, mà còn lớn tiếng quở trách cụ bà.
Nghê Anh thấy thế thì giận lắm, bèn tiến lên mắng cho thằng lính kia một trận.
Không ngờ rằng sự việc càng lúc càng hỗn loạn, hai phe bắt đầu lao vào nhau.
Tuy đám người Nghê Anh đều là thiếu niên, nhưng được Nghê Liệt huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ nên ai nấy đều mạnh mẽ.
Đương lúc bọn họ sắp giành chiến thắng thì Viên Sùng Sinh lại bất ngờ gọi nhóm thủ quân trông coi trật tự đến.
Trong tình thế như vậy, dẫu có tài giỏi đến mấy cũng khó thoát, hàng trăm binh sĩ vây quanh bọn họ, bắt gọn cả đám vào ngục giam.
Nghê Anh khóc đến nỗi chóp mũi đỏ bừng: "Điện hạ ca ca, người nói xem, ta sai chỗ nào rồi!"
Lý Nguyên Mẫn thở dài, "Nào, lau mặt đi."
Dĩ nhiên là nàng không sai, nhưng trên đời này, có những việc mà dù đúng hay sai cũng không giải quyết được gì.
Đầu tiên, Viên Sùng Sinh cho người phóng xe chạy cẩu thả trên phố lớn; thứ hai, lão tự ý cầu viện thủ quân; thứ ba, lão bất kính với phiên vương.
Ba tội này dù có ngụy biện như thế nào thì cũng đều là tội lớn cả.
Viên Sùng Sinh đương nhiên không phải loại ngu xuẩn tìm đường chết, nếu lão dám làm như vậy, chứng tỏ lão có chỗ dựa vững chắc trong triều, cho nên không thèm lo lắng một kẻ phiên vương trên danh nghĩa như y sẽ dâng sớ vạch tội.
Y lau đi vệt bẩn cuối cùng trên mặt nàng, cũng không đáp lời mà chỉ nâng nàng dậy, để nàng nằm nhoài trên đầu gối của mình, thỏa thích trút ra những ấm ức trong lòng.
Đã nhiều năm rồi Nghê Anh chưa từng khóc nhiều như thế, nàng vừa uất ức vừa giận dữ, hận không thể lập tức lên ngựa cầm đao mà vọt thẳng vào Phủ Tuần đài đâm lão cẩu quan kia một cái cho thỏa.
Nàng khóc đến nỗi mắt mũi tèm nhem, nước mắt nàng làm ướt cả vạt áo của Lý Nguyên Mẫn, song, người kia chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, giống như đang an ủi một đứa trẻ.
Những ký ức trong tám năm đầu đời đã quá đỗi xa xôi, xa xôi đến nỗi dường như đó chỉ là một cơn ác mộng mơ hồ.
Từ lúc đến Lĩnh Nam, nàng chính là hòn ngọc quý của Quảng An Vương phủ, điện hạ thương nàng, ca ca chiều chuộng nàng, không một ai dám làm nàng uất ức.
Vậy mà không ngờ rằng, lúc nàng bị bắt nạt thê thảm, chỉ mong sớm trở về để được mọi người an ủi, mọi người lại nhẫn tâm như vậy.
Lúc sáng sớm, a huynh có ghé qua nhà giam, thấy nàng vẫn khỏe mạnh thì chẳng thèm nói năng gì, chỉ lạnh lùng rời đi; ngay cả điện hạ ca ca lúc nào cũng thương nàng, nay lại phạt nàng chép sách cả ngày.
Nàng ấm ức không thôi, khóc đến nỗi lem luốc mặt mày, nhưng rồi trong từng cái vuốt ve dịu dàng kia, từ từ bình tĩnh lại.
Nàng vốn không cha không mẹ, nhưng lại có được thứ tình thương tương tự như thế từ con người trước mắt này.
Nàng dần ngừng gào khóc, chỉ tựa đầu trên đầu gối ướt nhẹp đó mà sụt sịt.
Một lúc lâu, bên tai nàng vang lên tiếng thở dài của Lý Nguyên Mẫn.
"A Anh, trên đời này, không phải lúc nào chính nghĩa cũng chiến thắng, em còn nhỏ, sau này sẽ hiểu."
Nghê Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt còn vương nước mắt kia quật cường nhìn y.
"Chẳng lẽ về sau, chúng ta chỉ có thể làm trái với lương tâm, mặc cho kẻ ác làm xằng làm bậy?"
"Dĩ nhiên không phải," Lý Nguyên Mẫn đỡ nàng đứng dậy, kéo một chiếc ghế lại gần để nàng có thể ngồi bên cạnh y, lại tiện tay giắt những lọn tóc rối còn rơi trên má lên vành tai nàng.
"Ta biết A Anh của chúng ta là cô nương dũng cảm tốt bụng, sẽ đấu tranh đến cùng với cái ác.
Thế nhưng, trên đời này, có đôi khi kẻ ác còn đáng sợ hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng, đáng sợ đến nỗi chúng ta chẳng còn sức lực để đấu tranh.
Chẳng lẽ khi ấy chúng ta lại muốn xông lên chiến đấu một cách vô ích, không những không không thay đổi được gì, mà còn thiệt thòi cho chính bản thân ư?"
"Nhưng ta không phục!" Nghê Anh cắn môi, nàng không biết phản bác ra sao, chỉ cảm thấy không cam lòng.
"Cho nên, chúng ta phải trở nên mạnh mẽ, khi đã đủ mạnh mẽ rồi, chúng ta mới có khả năng bảo vệ những người ta mà ta muốn bảo vệ." Lý Nguyên Mẫn ngừng lời một lúc, rồi mới nói tiếp: "Điện hạ ca ca hứa với em, ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, để A Anh của chúng ta không phải chịu những uất ức như thế này nữa."
"Hừ!" Nghê Anh rất vui trong bụng, nàng lau nước mắt, nhưng vẫn ra vẻ oan ức mà rằng: "Vậy tại sao người còn bắt ta chép 'Lễ Từ'? Tay ta đau nhức đến nỗi không cử động nổi luôn rồi!"
Nàng xòe hai bàn tay ra, bên trên dính đầy vết mực đen xì, không biết có phải là do vừa chép sách vừa đập bàn hay không.
Lý Nguyên Mẫn yên lặng, y rất muốn cười, nhưng nhịn được, "Bắt chép để mà nhớ, sau này gặp chuyện như vậy phải biết suy nghĩ, biết bảo vệ mình, đừng bất cẩn mà xông lên đằng trước như thế nữa!"
Nhìn dáng vẻ cắn môi bướng bỉnh của nàng, Lý Nguyên Mẫn biết nàng hiểu được điều này, bèn nói sang việc khác: "Đã đói bụng chưa?"
Nghê Anh xoa nắn ngón tay của mình một lúc lâu, sau đó giương mắt nhìn Lý Nguyên Mẫn, rồi lại cúi đầu, ra vẻ hờn dỗi: "Đói từ nãy giờ luôn rồi!"
Lý Nguyên Mẫn cười to, nặn nặn hai má nàng: "Mau đi tắm đi, lôi thôi thế này không giống hòn ngọc quý của vương phủ chúng ta gì cả."
Khóe mắt y hiện lên nét đùa cợt: "Ta đã bảo nhà bếp nấu món bồ câu nướng mật ong mà A Anh thích nhất rồi đấy, bây giờ chắc đang nướng, thơm ngon vô cùng."
Nghê Anh ngắm nhìn gương mặt dịu dàng đang mỉm cười kia, thầm nghĩ, nàng cũng phải trở nên mạnh mẽ, để cùng anh trai bảo vệ điện hạ ca ca..