Tiết Tái Hưng chậm rãi rời khỏi cổng chính của Quảng An Vương phủ, trên khóe môi hắn vẫn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Tùy tùng đã dắt ngựa đến chờ sẵn cạnh con sư tử đá, thấy chủ nhân nhà mình đi ra thì vội vàng kéo dây cương dắt ngựa tới.
"Đại nhân."
Gã quan sát xung quanh một chút rồi mới đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Đại điện hạ lại gửi mật lệnh đến, có cần phải đáp lại không ạ?"
"Không." Tiết Tái Hưng lắc đầu: "Chờ thêm một thời gian nữa đi."
Cơ hội lật đổ Vương Quý phi đã rành rành trước mắt, nhưng Đại điện hạ lại trở nên vô cùng nóng vội, nghi thần nghi quỷ, rồi bắt đầu kiêng kỵ vị mỹ nhân ở Lĩnh Nam xa xôi này.
Sau mười năm cầm quyền, tai mắt của hắn đã trải dài khắp dải đất Tây Nam.
Mỹ nhân kia không có dã tâm lớn như vậy, hơn nữa cũng không có sức mạnh và tài lực để lay động càn khôn.
Tuy vậy, y cũng không phải là một nhân vật dễ đối phó.
Nói đúng ra, trước đây hắn đã đánh giá thấp y.
Nghĩ đến cuộc đối đáp đầy hàm ý vừa nãy, Tiết Tái Hưng sờ mũi, trong khoang mũi vẫn còn thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.
Nhưng khi hắn đang muốn thưởng thức sâu hơn, thì mùi hương kia phút chốc đã biến mất không còn tăm hơi.
Nghe nói mẹ đẻ của y cũng mang thể chất sinh hương này, khiến cho bệ hạ mê đắm không rời, hàng đêm sênh ca...!Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.
Hắn nhìn lên tấm bảng nạm khắc bốn chữ sơn son thếp vàng trước cửa vương phủ, đôi mắt sắc bén nheo lại, lóe lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.
***
Lý Nguyên Mẫn nhìn theo cánh cửa phủ chậm rãi khép lại, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Y không tin rằng Tiết Tái Hưng chỉ đơn thuần là vừa mắt y, nhưng nghĩ đến việc mấy ngày nay hắn thường tới thăm thú rồi làm ra những hành động có phần suồng sã như vậy, y không thể không cảnh giác.
Y thầm nghĩ, có lẽ một phần là do Đại hoàng tử đã bắt đầu nghi ngờ y, dù gì đi nữa, y chỉ là một tên hoàng tử có địa vị thấp kém bị đày đến một nơi xa xôi khắc nghiệt.
Một kẻ thấp hèn sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy như thế mà lại có thể nắm được điểm yếu của Vương Triều Loan.
Lý Nguyên Càn trời sinh đa nghi, nên đương nhiên sẽ sinh lòng cảnh giác.
Từ lúc dâng lên bức thư trần tội kia, y đã đoán được ngày này sẽ đến.
Thế nhưng sự việc trên đời, có được thì phải có mất, so với việc hoàn toàn củng cố địa vị ở Lĩnh Nam, việc bị Đại hoàng tử nghi kị chỉ là một tổn thất rất nhỏ.
Nói cho cùng, y không có dã tâm to lớn đến vậy, cũng không hứng thú gì với ngai vàng.
Nếu có thể, y thà rằng cả đời làm một vương gia bình thường nhàn tản ở Lĩnh Nam, không cần về kinh nữa.
Đối với y, như vậy là đã đủ rồi.
Y nhẩm tính thời gian, qua năm sau, gã đàn ông mà y gọi là phụ hoàng sẽ băng hà.
Một khi lật đổ Vương Triều Loan, ngôi vị chí tôn kia sẽ nằm chắc trong lòng bàn tay Lý Nguyên Càn.
Cho dù bây giờ gã có nghi kị thì đã sao, rồi sẽ có cách giải quyết.
Y không phải kẻ hay buồn lo vô cớ, mặc dù phải luôn cảnh giác, nhưng điều đó không có nghĩa là cả ngày lo xa rồi trông trước trông sau.
Cuộc sống như vậy mất nhiều hơn được.
Nếu đã vậy, thì đến đâu hay đến đó, thấy chiêu thì phá chiêu thôi.
Trong lòng bình ổn lại, bèn gấp gáp chạy đến thư phòng.
Trái tim y đã sớm nôn nóng đến cào tâm cào phổi, vừa tiễn ông thần kia khỏi cửa, bèn nhanh chân chạy đi.
Vừa chạy hồng hộc về đến thư phòng, đã thấy một tấm thư quen thuộc đặt ngay ngắn trên bàn, Lý Nguyên Mẫn vội vàng cầm lên, nom y nhảy nhót vui vẻ như một chú chim nhỏ vậy.
Y định thần lại một chút rồi mới bóc lớp sáp bên ngoài, rút thư ra khỏi bao, sau đó cẩn thận giở ra.
Vốn tưởng rằng vẫn là những lời lẽ quen thuộc như trước, nhưng vừa đọc thoáng qua, gương mặt y bỗng nhiên đỏ bừng, lập tức giận dỗi mà ném thư qua một bên.
Trong lòng hết sức thẹn thùng, thầm nghĩ, thật là càng ngày càng không đứng đắn, vậy mà lại đưa ra một yêu cầu vô lại như thế.
Rốt cuộc hắn muốn lấy...!vật kia làm gì!
Thật là một yêu cầu vô lễ! Xằng bậy! Càn rỡ! Có khác chi tuồng mèo mả gà đồng, trên Bộc trong dâu không cơ chứ!
Lý Nguyên Mẫn xấu hổ mà nghĩ, ta nhất định không đưa cho hắn, để hắn sốt ruột chết đi thôi.
Y ngồi xuống, cầm lấy ly trà đã nguội trên bàn mà uống ừng ực một hơi, khóe mắt vô tình liếc về phía gương đồng chạm trổ hoa văn bên cạnh, thấy trong gương phản chiếu một gương mặt đỏ bừng, y càng xem càng xấu hổ, nghĩ thầm, đều tại hắn!
Y hầm hừ mà nghĩ, nếu như bây giờ hắn đứng trước mặt y, y nhất định phải bắt hắn cúi đầu nhận lỗi, cho dù hắn có luống cuống xin lỗi thế nào đi nữa, cũng nhất quyết không cho hắn chạm vào y!
Y sờ soạng khuôn mặt nóng bỏng của mình, đôi mắt lại vô thức nhìn về phía phong thư trên bàn; không biết có phải là do trùng hợp hay không, mà đập vào mắt y là bốn chữ "Thấy vật nhớ người" được viết bằng nét bút cứng cáp mạnh mẽ, in hằn lên trang giấy đã ổ vàng.
Những con chữ kia như có linh hồn, nhảy nhót trên trang giấy, rồi bay đến bên tai y, tựa như tiếng thì thầm khiến lòng người rung động.
Lý Nguyên Mẫn lập tức nhặt lấy bức thư, ra vẻ hung hăng mà đọc lại một lần, trong lòng hờn giận, nghĩ thầm, hắn là người chất phác như thế, mình phải nhắc vài câu mới chịu viết ra hai chữ "Nhớ ngươi", sao chỉ mới không gặp có hai tháng thôi mà đã hư hỏng thế này?
Y cứ ngồi tại chỗ hậm hực hồi lâu, uống sạch nước trà trên bàn rồi mà vẫn chưa nguôi giận.
Có người đầy tớ từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, phu trạm của Thủ quân đang chờ bên ngoài, điện hạ có thư từ hay ủy thác gì không?"
"Không có!"
Người hầu thấy y nổi giận như vậy thì giật mình, lắp bắp cúi chào một cái rồi lui ra ngoài.
Thế nhưng còn chưa kịp khép cửa, đã nghe thấy tiếng nói khàn khàn từ trong phòng vang lên: "Chờ một chút."
Tôi tớ vâng một tiếng, chờ ở ngoài cửa.
Lý Nguyên Mẫn thò tay vào hộc bàn lấy ra chiếc hộp tử đàn kia, y cầm hết thư ra khỏi hộp rồi cất lại vào trong hộc bạn, sau đó do dự một lúc, mới lấy ra một chiếc khăn từ trong tay áo.
Y hờn dỗi nghĩ thầm, cần gì phải tức giận vì thằng nhóc ấy, nếu hắn ưng thì cứ cho hắn, đằng nào thì mình cũng không thể thấy hắn lấy thứ này để làm trò hạ lưu gì.
Y đặt khăn vào trong hộp, cắn môi, ngắm nhìn đường thêu hoa lan màu trắng trên chiếc khăn, bỗng nhiên nghĩ ra một kế, y nhất định phải trả thù, ai bảo hắn làm y tức đến nổ phổi cơ chứ.
Người hầu chờ một lúc lâu mới thấy cửa mở, Quảng An Vương đưa một chiếc hộp tử đàn được khóa kỹ cho nó.
"Đưa cái này cho Nghê Tham lĩnh, không được chậm trễ."
Không biết có phải là do ảo giác hay không, nó chợt cảm thấy hôm nay điện hạ có gì đó là lạ, ngay cả giọng nói cũng có phần ngập ngừng, nhưng nó cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhận lấy chiếc hộp rồi vội vàng chạy ra ngoài.
***
Nắng chiều rực rỡ một góc trời, là một phong cảnh thường thấy nơi đây.
Trong một thung lũng bằng phẳng, có vô số lều trại lớn nhỏ, màn đêm buông xuống, lửa trại bùng lên.
Nghê Liệt xoay người xuống ngựa.
Con ngựa thở phì phì, hắn vuốt ve chiếc bờm mượt mà của nó, sau đó đưa dây cương cho thuộc hạ, tiện tay cầm lấy túi da trâu do thuộc hạ đưa lên, rồi cứ cởi trần như vậy mà đi vào doanh trướng.
Hắn mở nút buộc của túi da trâu rồi đưa lên miệng mà nốc ừng ực, nhưng dường như vẫn chưa đủ, lại đổ sạch số nước còn lại lên đầu rồi lau rửa một hồi, mới cảm thấy mát mẻ hơn đôi chút.
Bên ngoài có tiếng người thông báo: "Tham lĩnh đại nhân, có thư từ đô thành tới."
Vẻ mặt Nghê Liệt rung động, lập tức xốc màn, sải bước đến chỗ phu trạm, phu trạm cung kính dâng lên một chiếc hộp màu tím cho hắn.
"Là Quảng An Vương lệnh cho ty chức đưa vật này cho đại nhân."
Hơi thở Nghê Liệt có phần nặng nề, hắn nhận lấy rồi đi thẳng vào trong lều.
Hắn nhìn chiếc khóa con bằng sắt trên hộp, dùng mũi dao cạy nhẹ một chút, đồng thời cũng cạy ra những tâm tư bí ẩn của Lý Nguyên Mẫn.
Nhìn thấy thứ bên trong hộp, con ngươi Nghê Liệt đột nhiên co rút lại, hầu kết lên xuống; hắn vươn tay cầm vật ấy lên, từ từ mở ra.
Là áo lót của y.
Hắn lấy tay vò nắm lớp vải mỏng manh của chiếc áo lót, tưởng tượng đầu ngón tay mình đang chạm lên lớp da thịt trắng trẻo thơm tho kia.
Sau đó, hắn lại đưa áo lót lên mũi, hít sâu một hơi, hương thơm thanh nhã quen thuộc tràn ngập xoang mũi hắn, làm cho trái tim hắn rung động không thôi, ký ức hắn phảng phất trở về với vô số những đêm ngọt ngào ngày trước.
Đôi môi mím chặt, mồ hôi đầm đìa, tóc đen ướt đẫm, gương mặt đầy nước mắt.
"Điện hạ..." Nghê Liệt nhắm mắt, níu chặt lấy hương thơm trên tay..