Hóa ra là như vậy!
Cả mười ngón tay của Tào Cương bấu chặt vào lớp cỏ dại dưới đất.
Y đã sinh nghi từ lâu, nên luôn cẩn thận quan sát hành động của hai người này.
Người khác có khi chưa chắc nhìn ra được đầu mối, nhưng Tào Cương thì khác.
Cho dù những biến cố trong đời có thay đổi, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Trong kiếp trước, y và Nghê Liệt kề vai sát cánh giành giật thiên hạ suốt mười năm, cho nên không ai có thể hiểu rõ phản ứng của Xích Hổ Vương trong những lúc tâm tình hắn dao động, chập chờn hơn y.
Y lo lắng vô cùng, vừa thấy hai người nọ giục ngựa rời khỏi doanh trại thì cũng âm thầm theo sau.
Y lần theo vết tích móng ngựa, khó khăn lắm mới đuổi kịp, vậy mà cuối cùng ông trời lại để y chứng kiến một cảnh như thế này!
Trong lòng y nóng như lửa đốt.
Y là con người đoan chính, thanh bạch, chưa bao giờ là hạng háo sắc dâm loàn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, y vẫn không thể không rung động, thầm nghĩ chẳng trách con người này khiến Xích Hổ Vương say mê đắm đuối như thế, đến nỗi chẳng còn tâm trí phản kháng, chỉ biết khăng khăng một mực với y.
Nếu là dáng vẻ đoan trang thanh khiết lúc ban ngày thì cũng thôi, không ngờ lại có một mặt quyến rũ yêu kiều như thế.
Cứ nhìn vẻ si mê cuồng nhiệt đến thất hồn lạc phách của Xích Hổ Vương lúc này, e rằng dù bây giờ người kia bảo hắn đi chết, hắn cũng không từ chối!
Vì một nụ cười của Bao Tự, Chu U Vương đã ngu ngốc đến nỗi phóng hỏa đùa giỡn chư hầu.
Một khi người đàn ông dính đến hai chữ 'tình ái', ai nấy đều hoa mắt ù tai!
Tào Cương tức giận vô cùng, lại quay đầu nhìn lại, trong lòng 'thịch' một cái —— quả thực không dám nhìn thẳng rồi!
Vị vương giả bễ nghễ thiên hạ kia dường như bị bỏ bùa, chỉ biết vùi đầu vào nơi dơ bẩn kia, đỏ mặt tía tai mà xâm phạm, suồng sã, giống hệt như một con chó tham ăn.
Kẻ dưới thân hắn không ngừng nức nở nghẹn ngào.
Trái tim Tào Cương như nổi bão, y quay mặt đi, cuống quýt rời khỏi đó.
Y rón ra rón rén quay lưng chạy thật xa.
Mãi một lúc lâu sau, đến khi những âm thanh dâm loạn kia không còn văng vẳng bên tai nữa, y mới dám thả lỏng.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, tay siết lại thành nắm đấm —— điều y lo lắng nhất đã xảy ra.
Xích Hổ Vương đã sinh ra chấp niệm với một người, hơn nữa, kẻ đó lại là một vong hồn từ kiếp trước, mưu toan lợi dụng thân thể và sắc đẹp để giam cầm hắn.
Chỉ là y không rõ, căn nguyên của cớ sự này là do dục vọng chi phối, hay là do...!chữ Tình.
Nếu là vế sau...!Tào Cương không khỏi lo lắng mà hít một hơi sâu.
Kiếp trước, y tưởng rằng Xích Hổ Vương vốn vô tình, thế nhưng sau khi công phá hoàng thành, hắn có thể vì một nàng cung nữ từng cứu giúp mình mà làm đến mức độ như thế, chớ nói chi là người khác.
Nhớ đến dáng vẻ cuồng nộ khiến người ta sợ hãi trong kiếp trước, Tào Cương cảm thấy vô cùng đau đầu.
Phải làm sao đây!
***
Mây tan mưa ngớt.
Cách đó không xa, hai con ngựa thỉnh thoảng lại dậm chân, thở phì phì, rồi lại nhàn nhã cúi đầu ăn cỏ.
Dưới ánh trăng, vạn vật an bình.
Lý Nguyên Mẫn nằm nhoài trên lồng ngực ẩm ướt mồ hôi của Nghê Liệt, đắp một chiếc áo lót trên lưng.
Mái tóc đen dài của y xõa tung, được vén qua một bên, để lộ tấm lưng trắng trơn ngọc ngà.
Nghê Liệt vươn tay vỗ về y, thỉnh thoảng cầm một lọn tóc đen của y đưa đến bên mũi ngửi.
Gương mặt Lý Nguyên Mẫn ửng hồng, khóe mắt vẫn còn vương vấn dư vị của trận ái ân vừa rồi, y rên khẽ một tiếng, lại vươn tay chạm vào những vệt râu li ti xanh xanh dưới cằm hắn.
Mấy thứ này mọc lên rất nhanh, chỉ cần một ngày không cạo là sẽ mọc thành những sợi dày cứng, những lúc chung chạ âu yếm, chỉ cần hắn hôn mạnh một chút, sẽ khiến làn da y vừa đau vừa ngứa, hôm nay hẳn là đã cẩn thận xử lý trước.
Trong lòng cảm thấy mềm mại, bèn ngẩng đầu lên, hôn lên chiếc cằm trơn tru kia.
Nghê Liệt cũng cúi đầu ngậm lấy môi y, hai người không ngừng hôn nhau, hết sức dịu dàng thắm thiết, Nghê Liệt lại trở mình đè y dưới thân, để nụ hôn này càng thêm sâu sắc.
Hai cánh môi vừa rời ra, Nghê Liệt bèn vươn người, với tay đến chỗ quần áo rơi rải rác bên cạnh mà lục lọi phút chốc, đoạn cầm lấy một khối màu trắng xếp vuông vức.
Lý Nguyên Mẫn nhỏm người tới: "Cái gì đó?"
Vừa thấy tấm áo lót quen thuộc kia, khuôn mặt Lý Nguyên Mẫn đã đỏ lại càng đỏ hơn, "Trả cho ta..."
Y vội vàng cầm lấy mảnh áo nhét vào sau lưng.
Nghê Liệt mỉm cười, một lúc sau lại nói: "Hôm ấy thuộc hạ chỉ hỏi xin một tấm khăn."
Hơi thở của Lý Nguyên Mẫn nóng lên, nhưng vẫn cắn môi hỏi ngược lại: "Lẽ nào ngươi không thích ư?"
Người trước mắt không đáp, chỉ nhìn y đăm đăm, ánh nhìn của hắn làm cả người Lý Nguyên Mẫn như sôi trào, y ngượng ngùng đẩy hắn một cái, hắn mới chịu khàn giọng đáp: "Sao lại không thích."
Hắn dựa gần hơn, vuốt ve mái tóc y, hơi thở của hắn phả vào mặt Lý Nguyên Mẫn, lưu luyến nói: "Ở nơi biên cảnh này...!Điện hạ có biết mỗi ngày ta làm gì không?"
Lý Nguyên Mẫn quá đỗi thẹn thùng, không thèm đáp lại hắn, những chuyện hạ lưu vô sỉ này, y nào có dám nói nên lời, phải biết rằng, ban nãy giao hoan, y bị hắn giày vò đến rã rời, cái đầu to như vậy mà lại cứ đòi chui vào mà hít ngửi, liếm mút, làm y vừa nóng vừa đau.
Thế nhưng không biết vì sao, trái tim y vẫn tràn ngập yêu thương: "Lẽ ra ta nên đến sớm một chút."
Hai tay y víu lên vai hắn, rồi ngẩng đầu, trán áp trán hắn.
Hầu kết Nghê Liệt giật giật, đột nhiên nghiêng người nằm vật ra bãi cỏ, cánh tay vắt ngang đôi mắt.
Một lúc sau, mới hậm hực lên tiếng: "Ta không chịu nổi."
Trong lòng Lý Nguyên Mẫn đau xót, chỉ đành giả vờ không hiểu, gượng cười an ủi, "Đứa ngốc này, bây giờ chúng ta cũng đang rất tốt, không phải sao?"
Y ôm lấy eo hắn, đôi mắt long lanh: "Nhìn nè, người ta đang ôm ngươi đấy."
Nghê Liệt bỏ tay ra khỏi mắt rồi nhìn y, trong ánh mắt hắn dâng lên thứ cảm xúc khó hiểu, sau đó bỗng nhiên trở mình đè y dưới thân, người kia hơi nhíu mày một chút, nhưng rồi lại ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, như quả ngọt mặc người đến thu hái.
Nhìn dáng vẻ dung túng nhường nhịn này của y, trái tim Nghê Liệt như thắt lại vì đau đớn.
Rõ ràng là đã bị hắn sỗ sàng đến cực hạn, nhưng vẫn không tiếc hết thảy mà nuông chiều hắn, dâng hiến tất cả cho hắn.
Trên đời này, không còn ai yêu thương hắn như thế nữa.
Nhịp thở của Nghê Liệt gấp gáp, cảm giác ê ẩm xót xa tràn ngập trái tim hắn, hắn cúi người xuống, luồn cánh tay màu lúa mạch qua eo người kia rồi ôm chặt thân thể trong trắng ấy vào trong ngực, vùi đầu vào cần cổ của y.
Khóe mắt Lý Nguyên Mẫn ửng hồng, trong mũi nghèn nghẹn, nhưng chỉ có thể kìm lại, ve vuốt mái đầu hắn: "Sau này ta sẽ tìm cách đến thăm thường xuyên hơn."
Hai người họ không cách nào quang minh chính đại mà ở bên nhau dưới con mắt người đời.
Những tình ý khắc cốt ghi tâm này sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng, mãi mãi là như vậy —— Sao y có thể không oán cơ chứ, nhưng nỗi đau khổ này biết tỏ bày cùng ai, nên chỉ đành đè nén trong lòng, lấy thân thể mình an ủi người kia: "Ngày mai chúng ta lại tìm cách ra ngoài, ngươi muốn như thế nào cũng được, có được không?"
Là y thay đổi vận mệnh của hắn, rồi dụ dỗ hắn rơi vào một mối tình ngang trái đa đoan, nhưng y không hối hận.
Với đứa trẻ mà y tự tay nuôi lớn này, mọi thứ y có được, chỉ cần y có thể cho, y đều sẽ trao cho hắn.
Người thanh niên vẫn im lặng nằm úp sấp trên người y, hắn hơi nhỏm dậy, tiếp tục vùi đầu thật sâu vào cần cổ thơm tho của y, lặng lẽ thưởng thức mùi hương dịu dàng.
Trời đã về khuya, nhưng chẳng ai muốn trở về, cả hai đều khao khát những trắng trợn ái ân, thỏa thuê ôm ấp lúc này, nhưng cuối cùng, họ vẫn không thể không trở về với hiện thực đáng buồn.
Lý Nguyên Mẫn nhìn người thanh niên đang buồn bã đi đằng trước, trái tim như muốn vỡ tan.
***
Buổi sớm, đống lửa trại cháy một đêm giờ chỉ còn lại lớp tro than còn vương hơi ấm, làn khói trắng bốc lên, mông lung phơ phất rồi tan biến trong cơn gió lạnh đầu ngày.
Tiếng tù và vang lên, quân doanh dần náo nhiệt.
Nghê Anh mặc một thân nam trang, đứng ngoài cửa trướng kêu to: "Điện hạ ơi."
Một lúc sau, người trong lều mới lên tiếng: "A Anh đấy à? Vào đi."
Nghê Anh vén màn đi vào, phát hiện hôm nay điện hạ mới thay bộ đồ mới, không mặc bộ đồ hôm qua chuẩn bị trước khi tắm nữa, cổ áo bị kéo cao, buộc rất chặt, giống như sợ lạnh.
Nghê Anh đến gần, phát hiện hình như trên cổ y có mấy vết đỏ, bèn chau mày hỏi:
"Điện hạ bị muỗi cắn ư?"
Lý Nguyên Mẫn vô thức giơ tay, kéo chặt cổ áo hơn nữa: "Chắc là vậy."
"Muỗi ở Lĩnh Nam độc thật đấy, trời đã lạnh như thế rồi!" Nghê Anh vừa nhỏ giọng mắng thầm, vừa liếc nhìn Lý Nguyên Mẫn, chợt phát hiện hôm nay gương mặt y như tỏa ra hào quang nhàn nhạt, đôi môi đỏ tươi, hai gò má trắng như tuyết nay điểm thêm hồng, giống như thoa phấn vậy.
Nghê Anh thấy thế thì hâm mộ vô cùng.
"Nhưng chắc chắn là hôm qua điện hạ ca ca vẫn ngủ rất ngon, sắc mặt người thật tốt."
Gương mặt Lý Nguyên Mẫn hãy còn nóng bừng, y khéo léo đổi đề tài, hỏi thăm sinh hoạt ngày thường của Nghê Anh.
Nghê Anh không có gì bất mãn, thậm chí còn như cá gặp nước.
Nàng líu ríu kể hết chuyện này đến chuyện khác cho Lý Nguyên Mẫn.
Từ khi Thủ quân đến đóng quân ở biên cảnh, đồng thời ra quân tiêu diệt các sào huyệt, giặc Oa đã không còn dám lân la quấy nhiễu dân lành.
Vùng Lĩnh Nam trở về với yên bình như xưa.
Ban sáng còn có một bà lão bên thôn láng giềng mang ít bầu tươi đến cho doanh trại, tuy binh sĩ hậu cần đã từ chối nhưng vẫn nhất quyết không chịu mang về.
Nghê Anh còn bị người ta tưởng nhầm là một binh sĩ Thủ quân, bị bà lão kia kéo lại mà cảm ơn hết lời này đến lời khác, khiến nàng cũng vui lây.
"Đúng rồi." Nghê Anh phấn khởi nói: "Trong quân ta có thêm một vị làm công văn nữa đấy, lợi hại hơn phu tử trước đây nhiều."
"Vậy ư?" Lý Nguyên Mẫn thuận miệng đáp.
"Vâng ạ, là người từ kinh thành đến, tên gì nhỉ...!hình như là Tào Cương?"
Nghê Anh ngẫm nghĩ một chút, rồi vỗ tay đồm độp: "Đúng rồi, đúng là Tào Cương, vốn là Học sĩ Thái Học viện, nghe đâu ngày trước vì đắc tội với người ta mà bị biếm thành thường dân, lần này a huynh vớt được món hời rồi."
Nàng lại than rằng, "Không ngờ rằng giữa một đám đàn ông thô kệch tục tằng trong quân, vậy mà cũng có một vị Trạng Nguyên cơ đấy!"
Đương lúc đắc ý, nàng bỗng thấy Lý Nguyên Mẫn ngồi sững ở nơi đó, cả người run rẩy.
"Điện hạ ca ca, người làm sao vậy?"
Lý Nguyên Mẫn định thần lại, mỉm cười rồi xoa đầu nàng: "Không có gì đâu."
"Ta hơi đói bụng một chút." Y nói: "Em đi xem giúp ta, đồ ăn sáng đã xong chưa?"
Nghê Anh nhanh chân chạy đi.
Tia sáng trong lều tối sầm lại, Lý Nguyên Mẫn lui về sau mấy bước, chậm rãi ngồi xuống giường.
Tào Cương, quân sư của Xích Hổ quân, được người đời ca ngợi là thông tuệ như Phụng Sồ, tài trí như Gia Cát, là một trọng thần dưới trướng Xích Hổ Vương trong kiếp trước.
Hai người họ tựa như song kiếm hợp bích, hợp mưu công phá kinh đô, lật đổ thiên hạ.
Nhưng tại sao trong kiếp này, bọn họ lại gặp nhau lần nữa?
Lý Nguyên Mẫn cảm thấy bất an, nghĩ đến cái gọi là số mệnh khó đoán, cõi lòng lại càng thêm lo lắng.
Năm xưa, y cũng từng được Tào Cương dạy dỗ.
Những năm tháng ở Thái Học viện, khi y bị người ta ức hiếp, Tào Cương cũng từng âm thầm trông nom, chăm sóc, khiến y cảm kích vô cùng.
Nhưng sau này, người trợ giúp Xích Hổ Vương công thành đoạt đất cũng là ông ta.
Cho nên, cảm xúc của Lý Nguyên Mẫn đối với vị ân sư không quá quen thuộc này cũng khá phức tạp.
Tại sao ông ta lại xuất hiện ở Lĩnh Nam? Tại sao lại quy phục dưới trướng A Liệt? Hệt như nhận chủ vậy.
Y suy nghĩ một lúc, đoạn, hít sâu một hơi, dằn xuống những bất an trong lòng —— Kiếp này, A Liệt đã không còn là Xích Hổ Vương tàn bạo nữa, trái tim hắn đã biết kính nể, thân thể kiên cường to lớn của hắn sẽ bảo vệ bình yên cho bách tính Lĩnh Nam, hắn sẽ không bao giờ vung đao tàn sát người vô tội giống như trong kiếp trước.
Nghĩ như vậy, tâm trạng y mới bình tĩnh hơn, y xoa mày, đứng lên, bước ra ngoài trướng.
Mới vừa bước ra khỏi trại, một người trung niên gầy gò đã đứng hầu sẵn ở nơi đó, trên tay nâng một quyển sách tranh.
Vừa thấy Lý Nguyên Mẫn, người kia lập tức cung kính cúi đầu.
"Điện hạ, đây là bản đồ địa hình biên cảnh mà hôm qua ngài yêu cầu."
Ông ta ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Nguyên Mẫn, "Thần dâng lên muộn, mong điện hạ chớ trách phạt."
Lý Nguyên Mẫn hơi mím môi, một lúc sau mới vươn tay nhận lấy địa đồ từ tay ông ta.
"Học sĩ, đã nhiều năm không gặp rồi."
Lý Nguyên Mẫn nhẹ nhàng nói..