Sau khi đi qua đến cuối cái ngách nhỏ hẹp kia thì tầm mắt bỗng nhiên rộng rãi, một căn phòng vô cùng trang nhã sang trọng chợt xuất hiện ngay trước mắt.
Căn phòng rất rộng và thoáng, lò sưởi âm tường thiêu suốt ngày đêm, cho nên dù thời tiết ngoài trời vẫn còn băng giá, nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn ấm áp thoải mái.
Trên chiếc giường to lớn, một thân ảnh mảnh mai trắng trẻo đang nằm quay lưng về phía hắn, cả người không mảnh vải che thân, xương bướm trên lưng hơi gồ lên, màu da trắng nõn đối lập với làn tóc đen huyền.
Trên eo người đó đắp hờ một tấm chăn bằng lụa mềm trắng muốt như tuyết.
Thứ lụa dùng để may chăn này vốn là lụa quý, nhưng vẫn nom thật khiêm nhường trước làn da non mịn trắng ngần của người kia.
Hai chân thon dài hơi cong lại, nơi cổ chân còn có một chiếc vòng nhỏ nối với sợi xích mỏng manh, lấp lánh ánh bạc.
Bàn chân y trắng trơn, ngón chân hơi điểm hồng, cứ lẳng lặng nằm đó.
Một mỹ nhân đẹp đẽ vô song bị hắn chiếm đoạt.
Một người...!
Nghê Liệt gạt đi những cảm xúc ngổn ngang rối bời trong óc, rũ mắt nhìn người kia một lúc lâu.
Dường như người ấy vẫn đang say ngủ, không thấy nhúc nhích.
Nghê Liệt cứ nhìn mãi, bần thần cả người.
Bên tai chợt vang lên tiếng lộc cộc, Nghê Liệt định thần lại, vươn tay kéo sợi dây thừng bên cạnh giường.
Chốc lát sau, vú già bưng hai chén bánh trôi nóng hổi rón rén đi vào.
Sau khi đặt chén lên chiếc bàn cạnh giường, bà ta lại rón rén rời đi.
Nghê Liệt hắng giọng một cái, nhưng người trên giường không hề có phản ứng gì, dường như vẫn còn đang say giấc.
Hắn có hơi ngượng ngùng một tẹo, bèn nghiêm mặt sải bước đến bên bàn, ngồi xuống một cách bệ vệ, bàn tay đặt lên đầu gối, ngón tay vô thức gõ nhịp.
Hắn cứ ngồi như vậy một lúc lâu, thấy hai chén bánh trôi kia sắp nguội rồi mới chịu xoa mặt, đứng lên, đi về phía giường nằm.
Hắn đứng bên mạn giường một lúc rồi ngồi xuống, mùi hương thanh nhã quen thuộc kia tràn vào khoang mũi.
Những lúc bình thường, hương thơm này trên người y khá nhạt, như có như không, chỉ ở nơi phòng the mới đượm nồng một chút, nhất là những khi động tình, cả người ướt nhẹp, mùi thơm cứ nồng nàn quanh quẩn mãi nơi cánh mũi, thiêu đốt lý trí.
Dường như hắn đã trúng độc của y mất rồi, cả người nóng cháy, váng vất.
Bèn vươn tay đặt lên vai y, lắc nhẹ, cất giọng lạnh lùng: "Này, dậy ăn một chút."
Hắn lập tức nhận ra y có gì đó không ổn, làn da trắng mịn nóng bừng, còn hơi run rẩy.
Trái tim Nghê Liệt căng thẳng, bèn luồn tay dưới cổ y rồi bế lên, ôm người ta vào lòng.
Hắn thấy mặt mũi y đỏ bừng bừng, đôi mắt lim dim, có vẻ như đang vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Nghê Liệt đanh lại, bèn kéo dây trước giường, hai vú già vội vàng bước vào.
.
truyện ngôn tình
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?!" Hắn quả thật giận dữ vô cùng: "Hôm qua còn đương khỏe mạnh, sao nay lại phát sốt? Các ngươi chăm sóc y như thế à?"
Hai vú già đồng loạt quỳ xuống, sợ đến tái cả mặt: "Chủ nhân thứ tội!"
Một người thưa rằng: "Mấy hôm nay điện hạ không thèm ăn, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, tối nay cũng không có gì bất thường..."
Vừa nói đến đây, bà ta bỗng nhiên ngần ngừ.
Nghê Liệt thấy vậy, quát: "Nói!"
Vú già vội đáp: "Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, trong phủ có đốt pháo hoa.
Điện hạ nghe thấy tiếng vang, bèn hỏi hôm nay là ngày nào...!Thuộc hạ trả lời xong thì người không nói tiếp nữa, từ lúc tối đến giờ thì bắt đầu mệt mỏi, mới sớm đi nằm."
Nghê Liệt nghe xong thì mặt mày tái xanh, đáy mắt lấp lóe, trầm mặc một hồi lâu mới ra lệnh: "Gọi lương y trong phủ đến đây...!Tìm kẻ nào biết giữ mồm giữ miệng một chút."
Hai người vú già nhận lệnh rời đi.
Nghê Liệt nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Một lúc sau mới lấy một chiếc chìa khóa nhỏ xíu từ trong lồng ngực, mở khóa chiếc vòng trên cổ chân y.
Trong lúc hành động, hắn vô tình đụng vào lòng bàn chân có hơi lạnh lẽo kia, thì chau mày, chần chờ một lúc rồi cầm bàn chân y, ủ trong tay một lúc cho ấm lên, sau đó vùi vào trong chăn.
Hắn lấy chăn quấn chặt người ta rồi bế ra ngoài phòng kín.
Chỉ tầm nửa nén hương, vú già đã dẫn đại phu cõng hòm thuốc tới nơi.
Lão thầy thuốc vừa vào phòng trong đã thấy Tham lĩnh đại nhân mặt mày hằm hằm như La Sát đang đứng cạnh giường, chắp tay ra sau lưng; giường thơm đã rủ trướng, quý nhân mà ông ta muốn khám ắt hẳn đang nằm bên trong, bèn quỳ xuống chào hỏi.
Nghê Liệt lạnh mặt khoát tay một cái: "Khám đi."
Đoạn liếc mắt về phía vú già ra hiệu, vú già hiểu ý, bèn nhanh chân vén một góc mành nhỏ, bà ta không để cho người khác nhìn thấy mặt mũi của người nằm trong, chỉ kéo một cánh tay ra cho thầy thuốc bắt mạch.
Vị lương y này có tiếng là cẩn thận khôn khéo, thấy tình hình như thế thì không dám hó hé gì, chỉ cụp mắt cúi đầu, đặt hai ngón tay lên cổ tay trắng bóc kia mà cẩn thận bắt mạch.
Một lúc sau, lương y đứng dậy, quay đầu về phía Nghê Liệt, khom người, bẩm: "Thưa đại nhân, bệnh tình của vị quý nhân này không đáng ngại."
Nghê Liệt nghe thế thì mặt mày giãn ra, nhưng rồi lại lạnh giọng chất vấn: "Nếu không có gì đáng ngại, thì sao tự nhiên đang yên đang lành lại phát sốt?"
Lương y cúi người thật thấp, đáp: "Thể chất của quý nhân không quá khỏe mạnh, có lẽ là...!Có lẽ là do ưu tư quá độ, buồn phiền chất chứa trong lòng suốt nhiều này, nên nay bệnh mới xổ ra.
Lão sẽ tạm thời kê hai bình thuốc an thần."
Thuốc là thứ yếu, hóa giải khúc mắc trong lòng mới là điều quan trọng —— Nhưng mà lương y nào dám mở miệng.
Nghê Liệt nghe xong, sắc mặt càng lạnh hơn, lồng ngực phập phồng.
Một hồi sau mới phất tay bảo: "Đi xuống đi."
Vú già bèn dẫn đại phu rón rén rời đi.
Nghê Liệt đứng yên tại chỗ trong chốc lát, nhưng rồi cũng đi tới trước giường, vén màn nhìn vào trong.
Người nằm trên giường vẫn còn đang mê man, chân mày hơi chau lại.
Hầu kết Nghê Liệt giật giật, chậm rãi ngồi bên giường, một lúc sau, chợt nghe thấy người kia rên khẽ, rồi co người vào trong chăn, dường như sợ lạnh.
Nghê Liệt nhướng mày, nghĩ bụng tuy phòng này có lò sưởi, nhưng nói cho cùng thì vẫn không ấm áp bằng phòng kín.
Y bị nhốt trong phòng kín đã lâu, thành ra chưa quen được với nhiệt độ ngoài này, trong lòng hắn lập tức hối hận, bèn ôm cả người cả chăn lên rồi vội vàng đi về phía phòng kín.
Vừa đặt người lên giường, đắp chăn cẩn thận, y vẫn còn run rẩy, đôi môi nhợt nhạt mấp máy,
"Lạnh quá..."
Nghê Liệt đen mặt, một lúc sau mới đặt tay lên thắt lưng của mình, chỉ trong thoáng chốc đã cởi sạch quần áo, hắn trần truồng chui vào chăn rồi ôm người vào lòng.
Người trong lòng cảm nhận được có nguồn nhiệt ở gần, bèn vô thức nhúc nhích, vùi sâu vào lồng ngực hắn mà cựa quậy.
"..."
Gần như ngay lập tức, Nghê Liệt có phản ứng.
Yêu tinh! Hắn mắng thầm trong lòng, nhưng cũng đành cắn răn hít vào thở ra, đè nén dục vọng của bản thân để mà tiếp tục sưởi ấm cho y.
Một lúc lâu sau, một bàn tay đột nhiên sờ lên mặt hắn.
Cả người Nghê Liệt run lên, rên rỉ thành tiếng.
Đương lúc định quay đầu né tránh, thì chợt bắt gặp một đôi mắt đang trợn tròn nhìn mình.
Nghê Liệt nghẹn lại, hắn đoán chừng phản ứng tiếp theo của người kia ắt hẳn là đau đớn thất vọng tràn trề.
Mỗi lần y tỏ ra như vậy đều khiến lòng hắn khó chịu, nóng nảy như có lửa thiêu.
Nhưng thật ngoài ý muốn, cặp mắt tròn xoe kia lại mềm mại quá chừng, nhìn hắn đầy uất ức.
Nghê Liệt nuốt nước bọt.
Hắn thở dài, để người nọ tựa đầu vào cổ mình, chẳng bao lâu sau, Nghê Liệt cảm thấy nơi cổ có hơi ướt át.
Người trong ngực dường như chịu phải oan ức rất lớn lao, chỉ biết ôm cổ hắn mà lặng lẽ rơi lệ, tựa như cánh lục bình tìm được nơi tụ hội, hay giống loài thú hoang tìm được kẻ đồng hành.
Y khát khao được 'hắn' an ủi.
Thế nhưng, y lầm rồi, hắn không phải là 'hắn'.
Nghê Liệt nhắm hai mắt lại, trái tim hắn bị một thứ cảm giác rất kỳ lạ đâm cho nát bươm..