Nghê Liệt rời khỏi viện, nắng sớm chiếu lên mặt hắn, nóng ấm vô cùng.
Nhưng trái tim hắn lại tiêu điều, lặng thinh, tựa như một vũng nước đọng.
Tiếng bước chân xoành xoạch vang lên, một người hầu cận vội chạy tới: "Khởi bẩm chủ soái, Tổng chưởng Quảng An Vương phủ mang hơn một trăm người vây ngoài cửa phủ, nói muốn gặp ngài."
Nghê Liệt hừ khẽ một tiếng, khóe môi cong lên thành nụ cười giễu cợt, "Không gặp."
"Chuyện này..." Tùy tùng do dự.
Khắp vùng Lĩnh Nam, ai ai cũng biết Nghê Tham lĩnh là người của Quảng An Vương phủ.
Tuy là hơn một trăm người này không đáng để Phủ Tham lĩnh dốc toàn lực đối phó, nhưng dù gì cũng là người của Quảng An Vương phủ, nếu như họ động thủ, cũng đồng nghĩa với việc từ nay Phủ Tham lĩnh và Quảng Anh Vương trở mặt với nhau.
Nghê Liệt liếc mắt nhìn tùy tùng, trong lòng hơi động, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: "Chỉ là một tên Tổng chưởng nhỏ nhoi, mà dám bao vây Phủ Tham lĩnh, bọn chúng nghĩ bản soái chết rồi ư?"
Binh sĩ nọ lập tức hiểu ý, nhận lệnh rời đi.
Nghê Liệt nhìn theo bóng lưng hắn rồi nhắm mắt lại.
Lĩnh Nam quá nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi hắn làm gì cũng vướng tay vướng chân.
Người thiếu niên mười tám tuổi kia có thể an phận nơi xó xỉnh, gìn giữ chở che một người, nhưng hắn thì không thể.
Nếu không có quyền thế binh mã nơi tay, thì ấy là số phận bị người chèn ép, vùi dập.
Đó là đạo lý mà chỉ có kẻ đã đi qua hai kiếp người như hắn mới hiểu được —— Muốn đạt được thứ mình yêu thích thì phải biết vùng lên cướp lấy, muốn hủy diệt kẻ ta căm ghét thì phải dùng bạo lực tiêu trừ.
Chỉ có quyền lực ngập trời mới có thể giúp người ta có được tất thảy.
Khát vọng quyền lực đã khắc sâu vào xương tủy hắn từ lâu.
Loạn thế đã gần kề, hắn cần phải nhanh chóng mở rộng lực lượng của mình, nắm giữ thật nhiều lợi thế.
Đại hoàng tử đã đẩy nước, vậy hắn cũng nên dong thuyền, huống chi...! Nếu đã muốn biệt ly, chi bằng cắt đứt cho triệt để.
Nghê Liệt siết chặt nắm đấm.
Nửa canh giờ sau, những phủ binh bao vây Phủ Tham lĩnh đều bị hàng phục.
Chu Đại Võ và mấy người Phó chưởng bị giam vào trong ngục của Phủ Tham lĩnh.
Đến gần giữa trưa, Nghê Anh mới thẫn thờ rời khỏi viện, nàng nhìn thấy người đàn ông đang đứng phía trước, quay lưng lại với mặt trời, thì bước chân có hơi thoáng chững lại, nhưng rồi nàng lại rảo bước mà đi, chẳng hề muốn ngó ngàng gì đến hắn.
Lúc vừa đi ngang qua chỗ người đàn ông cao lớn kia, thì đối phương chợt lạnh giọng gọi nàng lại.
Nghê Anh vẫn không dừng bước, làm như không nghe thấy.
Nàng vừa định đi thẳng ra ngoài cửa phủ thì bỗng có người nắm chặt lấy cẳng tay nàng, Nghê Anh ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hắn đầy giận dữ.
Nghê Liệt nhìn hai con mắt đỏ bừng của em gái, hầu kết giần giật, đoạn lấy ra một tấm thẻ bài từ trong ngực nhét vào lòng bàn tay của nàng, thản nhiên nói: "Vào ngục rồi dẫn mấy người Chu Đại Võ về đi."
"..."
Đây là lệnh bài của hắn, thấy vật như thấy người.
Nghê Anh cầm chặt lệnh bài trong tay, trái tim vừa xa xót vừa bối rối, bèn tức giận trừng hắn một cái rồi chạy vội về phía ngục giam.
Nghê Liệt dõi theo bóng lưng của nàng một hồi lâu, đột nhiên nói: "Yên tâm, a huynh sẽ trả y lại cho em."
***
Màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi lất phất nơi đầu cành, lá cây cọ vào nhau, phát ra tiếng lao xao khe khẽ.
Bên trong phòng ngủ, lò sưởi âm tường đã nóng lên, hơi ấm lan tỏa khắp phòng.
Thể chất Nghê Liệt vốn thiên nhiệt, vừa vào phòng đã cởi áo khoác ném cho vú già đứng bên cạnh.
"Y thế nào rồi?"
Vú già cung kính đáp: "Chủ nhân hãy yên tâm, hôm nay điện hạ đã khỏe hơn rồi, hai chân cũng lại sức, lúc chạng vạng còn ăn một bát cháo thuốc."
Nghê Liệt thoáng nhẹ nhõm, đoạn phất tay bảo người hầu: "Đi xuống hết đi."
Các vú già nhận lệnh, rón rén rời phòng.
Nghê Liệt đứng tại chỗ một lúc rồi mới bước vào phòng trong.
Dưới ánh nến, người kia lẳng lặng ngồi bên bàn, y mặc một bộ áo lót mềm bằng lụa trắng, tóc đen ẩm ướt xõa sau lưng, rõ ràng người vừa tắm rửa xong, bây giờ đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ hắn.
Cổ họng Nghê Liệt động đậy, đi về phía trước, bế y lên rồi đặt y nằm ngang trên giường.
Thân thể vừa ngã vào đệm chăn mềm mại, người dưới thân lập tức nhắm nghiền hai mắt.
Ánh mắt Nghê Liệt sâu thẳm, cong ngón tay vỗ về hai má trắng trẻo non mềm của y, nhẹ giọng nói: "Ta muốn đôi ta được viên mãn, chứ không muốn ngươi bày ra cái thái độ như hồi còn ở trong phòng kín."
Lý Nguyên Mẫn nghe vậy, hàng mi đen dày run run, chậm rãi mở mắt ra, trên gương mặt của y vẫn còn chút bất an, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của hắn.
"Quyến rũ ta." Nghê Liệt không ngại ngần nói toạc ra ham muốn của mình, hơi thở nóng rực của hắn phả lên mặt y, "Dùng tất cả mọi thủ đoạn ngươi có, ta muốn, tất cả."
Hắn trắng trợn mà dò xét y, gương mặt tràn đầy dục vọng, nếu như ánh mắt hắn có thể hóa thành thực thể, e rằng kẻ dưới thân đã bị những lưỡi dao ấy cắn nát thành bột mịn.
Con ngươi Lý Nguyên Mẫn rung động, y nằm đó, lặng lẽ thở dốc một lúc, hồi lâu sau mới vươn tay kéo dây buộc áo lót, để lộ ra một tòa thiên nhiên mảnh mai trắng ngà.
Mặc dù hắn đã xem qua thân thể này biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi được chứng kiến, tiếng hít thở của Nghê Liệt lại càng nặng nề hơn.
Hắn nghĩ, y không cần sử dụng thủ đoạn, chỉ cần y đứng đó, thì không cần bất kỳ thủ đoạn nào nữa.
Quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, là sự diễm lệ chói lòa khiến người ta không sao dời mắt được.
Một con người như vậy, cho dù ở nơi đâu thì đều sẽ trở thành đối tượng mà những kẻ cầm quyền theo đuổi, săn bắt.
Y đến vùng Lĩnh Nam này đã tám năm.
Trong tám năm đó, từ một đứa trẻ mười ba tuổi, rồi trở thành phiên vương quyền thế một phương, ắt hẳn đã phải trải qua rất nhiều hiểm cảnh.
Nghê Liệt đột nhiên nhớ lại tấm khăn trắng trong ngực Tiết Tái Hưng, những năm này, giữa bầy sói rình quanh, trong nguy hiểm cận kề, y đã phải luồn lách tranh đấu như thế nào, rồi những khi thất bại, phải chăng y đã khuất nhục biết bao mà hạ mình hầu hạ những tuồng hôi tanh ấy?
—— Có lẽ cũng giống như hiện tại.
Trong một thoáng chớp mắt, trái tim Nghê Liệt như bị siết lại trong nỗi đau xót trước nay chưa từng có.
Hắn có phần lạ lẫm với thứ cảm giác kỳ quái vừa đột ngột xuất hiện này, hắn vì chúng mà cau mày, nôn nóng bất an.
Người trước mặt khuỵu gối, thở hổn hển, ngoan ngoãn rũ mắt, từ từ cúi người xuống.
Nghê Liệt nghiến răng, nhắm hai mắt lại, nhủ thầm, cơn cớ gì đến hắn đâu, chỉ là năm ngày mà thôi, ta hãy cứ chơi cho liễu chán hoa chê, hãy hưởng dụng y đến thỏa thuê mê mải, để giải mối khát khao khó nói trong lòng.
Năm ngày sau, hết thảy đều sẽ kết thúc.
Song, khi tấm lưng gầy gò trắng nõn của người nọ khom xuống, khi y hèn mọn vùi đầu vào nơi nghiệp chướng kia, hắn bỗng nhiên thịnh nộ vô cùng, lập tức ôm y dậy rồi đặt trên giường.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu như máu, thở hồng hộc, rồi cúi người, hung hăng ngậm lấy đôi môi mềm mại của y.
Trong giây phút đó, hắn đột nhiên hiểu ra, vì sao người thanh niên mười tám tuổi kia dù phải mạo hiểm nghìn trùng, cũng đành một tỉnh mười mê, tìm cách tiêu diệt Tiết Tái Hưng cho bằng được.
—— Hắn không cho phép người này trở nên như vậy, cũng không cho phép ai giày vò y như vậy.
Hắn nóng nảy cắn môi y, nhưng trái tim vẫn cứ cạn khô nứt nẻ.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tròng mắt sáng ngời, đúng rồi, hắn không cho phép y trở nên hèn mọn như vậy.
Cho nên, mãnh hổ kiêu ngạo đã cúi đầu, giấu đi răng nanh sắc nhọn, che đi móng vuốt cứng rắn, dịu dàng đối đãi với y, cẩn thận từng ly từng tí.
Lý Nguyên Mẫn cắn chặt môi, nhưng cuối cùng không chịu được nữa, cả người y nảy lên, lấy tay đẩy cái đầu kia ra, sau đó lùi sát vào góc giường, giọng nói nghẹn ngào như khóc như than: "Ngươi đừng như vậy."
Nhưng dù bị cự tuyệt, Nghê Liệt lại chẳng mảy may xấu hổ, hai cánh tay lực lưỡng của hắn chống lên giường, bò về phía trước như loài dã thú, sau đó chống hai tay hai bên người y, vây lấy người ấy trong một vùng trời chỉ của riêng mình, hắn áp trán mình lên vầng trán của y, thè lưỡi liếm đôi môi đã ướt nhẹp: "Đã nói rồi, trong năm ngày này, ta muốn như thế nào thì là thế ấy."
Vừa dứt lời, lại nhẹ nhàng hôn môi y một cái, thái độ bỗng chốc trở nên rất đỗi dịu êm: "Nghe lời ta, để cho ta được viên mãn."
Lý Nguyên Mẫn đã chẳng còn đường lui, dáng vẻ của người trước mắt làm y vừa ngẩn ngơ vừa sợ hãi, dáng vẻ ấy trùng lặp với bóng hình sâu đậm trong ký ức, khiến y bối rối không biết làm sao.
Hai chân y hãy còn yếu ớt, nhưng y vẫn gắng gượng quỳ lên, ôm lấy cổ hắn, môi chạm môi hắn, y muốn dụ cho hắn nổi điên, để hắn đừng làm ra dáng vẻ khiến y sợ sệt như vậy.
Nhưng y đã bị nắm thóp mất rồi, vòng eo bị người ta ôm ghì lấy, rồi lại bị đặt trên giường, đối phương ngẩng đầu, hôn rồi lại hôn, hắn càng dịu dàng, Lý Nguyên Mẫn lại càng sợ hãi.
Y đẩy hắn ra, nức nở khóc rằng: "Đừng như vậy...!Cầu xin ngươi đừng làm như vậy..."
Y bị dáng vẻ yêu chiều thương tiếc này của hắn làm cho sợ hãi quá chừng..