Trẫm Mang Theo Mười Vạn Tử Sĩ Xuyên Trở Về

Những tri kỷ đến từ Nam Tấn đều hoàn mỹ đạt thành hiệp nghị, dù sao bọn họ đều biết mình là vì bệ hạ mà đi tới thế giới này, chính là thế giới này người người bình đẳng thì như thế nào? Nếu như không có bệ hạ, bọn họ cũng sẽ không tới nơi này.

Tần Uyên đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, lúc hắn ở Nam Tấn, người dưới tay có chút tranh quyền đoạt thế, nhưng đó cũng là chuyện bình thường, vô luận là trong cung hay là triều đình đều là các cổ thế lực trộn lẫn cùng một chỗ, không phải gió đông áp đảo gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông, thao tác hằng ngày mà thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tần Uyên tỉnh lại đại thái giám Nhạc Văn yêu dấu của hắn lại từ ngoài cửa đi vào, hắn đã cho phép Nhạc Văn có thể không gõ cửa ra vào phòng ngủ của hắn, bởi vậy Nhạc Văn cho rằng đây là vinh hạnh đặc biệt của hắn.

"Thần hầu hạ bệ hạ thay quần áo."

Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu trở về nghèo thì khó, Tần Uyên đứng ở nơi đó, tùy ý Nhạc Văn thay quần áo cho hắn, con ngươi ngăm đen nhìn như vực sâu, trên thực tế vẫn chưa tỉnh ngủ.

Lúc hắn ở Nam Tấn ban đầu chính là mỗi ngày bốn giờ đã phải lên triều, hơn nữa phải dậy sớm, bình thường hơn ba giờ đã dậy, quả thực là đem Tần Uyên trêu đùa ngồi ở trên long ỷ ngủ gà ngủ gật.

Sau khi Tần Uyên chấp chính, mới sửa lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của triều thần, thời gian lên triều biến thành tám giờ sáng, mới xem như thoải mái hơn rất nhiều.

"Giờ là giờ nào rồi?"

Mơ mơ màng màng hỏi thời gian, Tần Uyên trong lòng kỳ thật là muốn ngủ nướng, nhưng nghĩ đến bên ngoài Nhũ mẫu khẳng định đang chờ thì chỉ có thể đứng lên.

"Bẩm bệ hạ, đã hơn nửa giờ Mão rồi."

Giúp bệ hạ sửa sang lại áo sơ mi, cài nút áo, lại giúp bệ hạ chải tóc, Tần Nhạc Văn nhìn bệ hạ tựa hồ đã tỉnh lại, nhưng từ bộ dáng trì độn của bệ hạ biết được, bệ hạ sợ là còn chưa tỉnh táo, trong lòng không khỏi có chút buồn cười cùng đau lòng.

Nếu là những người bọn họ không ở nơi này, bệ hạ sợ là lúc này hẳn là đang ngủ nướng đi?

Chờ Tần Uyên rửa mặt đi ra, liền thấy được Vạn Quỳnh Lan cùng Chân Lan Sơ đã trang điểm chỉnh tề, mặt mày lại nhiều hơn vài phần ý cười.

"Bệ hạ vạn phúc kim an..."

Hai người cùng hành lễ, hai tay rơi vào bên người, quỳ gối ngồi xổm, xinh đẹp đoan trang giống như một bức tranh.


"Bắt đầu đi, các ngươi mới tới nơi này, có chỗ nào không quen không?"

Để hai người đứng lên, Tần Uyên hơi quan tâm.

"Bẩm bệ hạ, không có khó chịu, chỉ cần là bệ hạ chỗ ở, lão nô đã rất an tâm." Vạn Quỳnh Lan thản nhiên cười, nữ nhân 30 tuổi hoàng kim, phong vận vẫn còn mang theo vài phần ôn nhu.

"Thần cũng là như thế, chỉ cần có thể đi theo bên cạnh bệ hạ, thần sẽ không lo lắng nữa."

Chân Lan Sơ cũng mở miệng, thanh âm giòn như chuông bạc, làm cho người ta tâm tình thoải mái.

"Vậy là tốt rồi, đã như vậy trước tiên dùng cơm đi." Tần Uyên nghe xong lúc này mới gật đầu, bất quá ngẫm lại hai người nói cũng chỉ là rắm cầu vồng, ở Nam Tấn hai người đều là được người hầu hạ, hôm nay muốn chen chúc trong một căn phòng nhỏ, làm sao có thể thật sự thoải mái, chẳng qua là nói vài câu trấn an hắn mà thôi.

Chỉ là người Nam Tấn tạm thời đừng tới thêm nữa, nơi này của hắn không thể ở hết được.

Mang theo ba người đi tới bàn ăn bên này ngồi xuống, ba người đều đứng ở nơi đó, chuẩn bị hầu hạ bệ hạ dùng cơm.

"Bây giờ không giống ngày xưa, bên cạnh trẫm chỉ có các ngươi, không bằng cùng nhau dùng cơm?"

Sau khi ngồi xuống, Tần Uyên nghĩ tới đây là thế giới hiện đại, hắn lại sinh hoạt như hoàng đế cổ đại thì chút kỳ quái, liền đề nghị cùng nhau ăn.

Tức khắc, trước mắt ba người lập tức dùng hành động của mình chứng minh một việc -- bọn họ đối với Tần Uyên một lòng trung thành.

Vạn Quỳnh Lan quỳ xuống: "Bệ hạ, việc phạm thượng như thế, lão nô tuyệt đối không thể."

Tần Nhạc Văn quỳ xuống: "Bệ hạ, một ngày làm nô, cả đời làm nô, bệ hạ đối với thần một mảnh chân tình, thần lại dám ỷ sủng mà kiêu?"

Chân Lan Sơ quỳ xuống: "Bệ hạ, việc này tuyệt đối không thể, xin bệ hạ thu hồi mệnh."


Sinh ra ở thế giới chủ nghĩa quân quyền, bọn họ tôn Tần Uyên làm vua, tự nhiên là đem tôn ti khắc ở trong xương cốt, giờ này khắc này đương nhiên là đồng lòng nhất trí, tuyệt đối không đồng ý việc chính mình có thể cùng hoàng đế bệ hạ ăn trên một cái bàn.

Lúc trước Tần Uyên rốt cục có thể chưởng quản triều đình, Nhũ mẫu Vạn Quỳnh Lan này đắc thế, cũng coi như là nhất phi trùng thiên, ngay cả nhà chồng nhà mẹ đẻ nàng cũng được gà chó lên trời, nhưng Vạn Quỳnh Lan lại không có bất kỳ ngông cuồng nào, thậm chí khi Tần Uyên muốn Vạn Quỳnh Lan đổi tự xưng liền bị nàng cự tuyệt.

Nàng nói, thế nhân đều biết nàng là Nhũ mẫu đế vương, đương nhiên là muốn tìm mọi cách lấy lòng, nhưng nếu nàng cũng lấy ân sủng ỷ thế hiếp người, vậy đối với thanh danh Tần Uyên không tốt, bởi vậy mãi cho đến khi Vạn Quỳnh Lan qua đời, Vạn Quỳnh Lan ở trước mặt Tần Uyên vẫn đều tự xưng là lão nô.

Hai người khác thì không cần phải nói, cho dù là trọng thần trong triều, lúc yến tiệc Tần Uyên mời quần thần cũng chia bàn ăn, quân ở trên, thần ở dưới, nếu lễ của quân thần rối loạn, đó là tối kỵ.

Tần Uyên ngồi ở chỗ đó, nhìn ba người quỳ trên mặt đất hắn cũng biết trong thời gian ngắn nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Người Nam Tấn đều có ý nghĩ của mình, hắn nếu là một mực làm cho đối phương thay đổi, cũng là làm cho tất cả mọi người thống khổ, liền chỉ có thể mở miệng nói.

"Đứng lên đi, trẫm bất quá tùy ý nói một chút."

Hắn tất nhiên là không thích nổi giận, người bên cạnh không muốn sửa sẽ không sửa, dù sao nếu là ra ngoài, chỉ cần hắn không xấu hổ thì xấu hổ sẽ là người khác.

Làm đế vương gần trăm năm, Tần Uyên cũng không thèm để ý người chung quanh ánh mắt.

Vì thế ba người liếc nhau, lúc này mới đứng dậy.

Chân Lan Sơ tiến lên một bước, khom lưng hành lễ: "Bệ hạ, Mạnh Tử có lời, phụ tử có thân, quân thần có nghĩa, vợ chồng khác biệt, lớn nhỏ có thứ tự, bằng hữu có tín. Thần biết bệ hạ đối với đám người chúng thần đều là một mảnh thương tiếc, nhưng lễ pháp không thể phế, bệ hạ là quân, một ngày là quân của thần, chính là quân của thần cho dù là đời này, bệ hạ vẫn là quân chủ của đám người chúng thần.

Bọn họ những người này, bởi vì bệ hạ mà theo tới đời này, trong bóng đêm tối tăm có thể cảm giác được, bọn họ là vì đi theo bệ hạ mà đến, nếu chỉ bởi vì đời này người người đều bình đẳng, bọn họ liền từng người khi quân hạ thượng, đây là bất trung chi thần.

Kẻ bất trung - Giết!

Tần Nhạc Văn và Vạn Quỳnh Lan cũng nghĩ như vậy, chỉ có lúc này, bọn họ mới có thể đứng trên cùng một đường, vì bảo vệ tôn nghiêm đế vương.


Vả lại phía sau không biết có bao nhiêu người có thể sẽ bởi vì bệ hạ thương xót mà giáng lâm đời này, nếu nhuy bọn họ ngay từ đầu đã làm sai lầm, như vậy người sau đó chỉ sợ là phải học theo, khi đó bệ hạ lại nên như thế nào cho phải?

Tần Uyên ngước mắt, thấy ba người này thần sắc đều nhất trí, cũng mặc kệ.

"Trẫm biết được lòng trung thành của các ngươi, chỉ là đời này cùng Nam Tấn chung quy khác biệt, các ngươi nếu là muốn hết thảy như cũ, trẫm cũng sẽ không ngăn trở."

Đều là người bên cạnh làm bạn với mình nhiều năm, chỉ một ánh mắt, Tần Uyên có thể hiểu được suy nghĩ của mấy người bọn họ, chuyện này xem như kết thúc như vậy.

Sau đó Tần Uyên được Vạn Quỳnh Lan hầu hạ dùng xong bữa sáng, lại để lại cho ba người đầy đủ thời gian ăn cơm, chờ ba người ăn xong bữa sáng liền mang theo Vạn Quỳnh Lan các nàng ra ngoài.

Hiện tại trong nhà có thêm bốn người, chỉ có Nhạc Văn đã có chứng minh thân phận, ba người khác vẫn là hộ đen, Vương ngự trù tạm thời hẳn là không có nhiều vấn đề, Nhũ mẫu cùng Lan Sơ cũng muốn ra bên ngoài đi lại, bởi vậy Tần Uyên đem hai người mang tới cục công an.

Vẫn là cách nói của lão Lâm lúc trước, cộng thêm hơn vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ hai người lại là nữ tử yếu đuối, có Tần Uyên đảm bảo, rất nhanh đã có một chứng minh thân phận đơn giản, mặc dù là chứng minh thư tạm thời, cũng đã là so với hộ đen tốt hơn rất nhiều.

Mọi người bên cục công an đều biết Tần Uyên, biết đứa nhỏ này là một đứa trẻ ngoan, hơn nữa có quan hệ của Dư phó cục trưởng, hai tấm chứng minh thư tạm thời này lại nhanh chóng được làm xong, thậm chí cũng không thông báo cho Dư phó cục trưởng Dư Triều.

Sau khi cầm chứng minh thư tạm thời, Tần Uyên lại mang theo Nhũ mẫu và nữ quan nhà mình đi mua quần áo, dù sao con gái cũng không thể không thay quần áo, chỉ là hai người tạm thời không tiếp nhận được áo ngắn tay, cuối cùng vẫn tìm được một cửa hàng phong cách cổ ở phố buôn bán gần thành phố, mua vài bộ váy dài phong cách cổ mà con gái mặc vào mùa hè, lúc này mới xem như kết thúc hành trình mua quần áo.

Thời gian còn lại dĩ nhiên là cần để cho chính bọn họ dần dần tiếp nhận cái thế giới mới này, Tần Uyên cũng không ngăn cản bọn họ ra ngoài giao hữu, thậm chí còn mua cho Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ điện thoại di động, để cho các nàng có thể thông qua điện thoại di động nhanh chóng tiếp xúc cùng học tập về thế giới này.

Không thể không nói, hai nữ nhân này đều rất thông minh, Vạn Quỳnh Lan từ nhỏ đã học y, viết chữ đọc sách không thành vấn đề, đối với những chữ trong điện thoại di động thiếu tay thiếu chân ngược lại hoàn toàn không có áp lực, hơn nữa còn ở trên điện thoại download phần mềm học chữ, nếu không đây không phải là có thể kịp thời học tập rồi sao~~~

Chân Lan Sơ cũng giống như vậy, nàng tốt xấu gì cũng là ngự tiền nữ quan, từ nhỏ đến lớn cầm kỳ thư họa đều được bồi dưỡng ra, năng lực học tập là cấp bậc học bá, sau khi lấy được điện thoại di động liền bắt đầu nhanh chóng hiểu rõ thế giới này.

Thì ra đi theo bệ hạ tới thế giới mới là chuyện tốt đẹp như thế, nơi này già có chỗ nương tựa, trẻ có chỗ nuôi dưỡng, thậm chí nữ tử cũng có thể ra ngoài học tập công tác, chính mình cũng có thể lựa chọn người mình yêu mà thành gia lập nghiệp.

Điều này đối với hai nữ tử Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đến từ Nam Tấn mà nói, thật sự là một thế giới mới mẻ.

Hai người bắt đầu thông qua điện thoại di động, xem TV, còn có đi theo Vương Ngự Trù ra bên ngoài mua thức ăn dạo chợ hiểu rõ thế giới mới này, không đến mấy ngày, trong tiểu khu đã có rất nhiều người đều biết, Tần Uyên trong nhà có tới mấy cái thân thích, ngoại trừ một người đàn ông mập mạp thì ba người còn lại đều rất tuấn tú, trong đó một cái đứa bé nam còn nuôi tóc dài, so với nữ minh tinh bên ngoài còn đẹp mắt hơn...

Trong một tuần, hai người đã thành thói quen cuộc sống hiện đại, Tần Uyên nhìn hai người thích ứng tốt như vậy, tâm tình cũng rất vui vẻ, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ nghe được một ít vấn đề kỳ quái.


Ví dụ như tại sao trên đời này mọi người lại theo đuổi con hát như vậy.

Ví dụ như tại sao trong lịch sử thế giới này không có ghi chép về Nam Tấn.

Về việc này, Tần Uyên cũng không ngoài ý muốn, dù sao trước khi hắn xuyên qua thời điểm học lịch sử cũng không có Nam Tấn, hắn nghĩ đó có lẽ là một triều đại không có thực, cho nên không có ở trong lịch sử thế giới này.

Nhìn Vạn Quỳnh Lan cùng Chân Lan Sơ bắt đầu thích ứng cuộc sống hiện đại, Tần Uyên cũng muốn bắt đầu người làm công cuộc sống, bởi vì, chụp ảnh cùng quay phim tuyên truyền đã bắt đầu quay chụp...

______

•Giờ Tý là từ 23h -> 1h.

•Giờ Sửu là từ 1h -> 3h.

•Giờ Dần là từ 3h -> 5h.

•Giờ Mão là từ 5h -> 7h.

•Giờ Thìn là từ 7h -> 9h.

•Giờ Tỵ là từ 9h -> 11h.

•Giờ Ngọ là từ 11h -> 13h.

•Giờ Mùi là từ 13h -> 15h.

•Giờ Thân là từ 15h -> 17h.

•Giờ Dậu là từ 17h -> 19h.

•Giờ Tuất là từ 19h -> 21h.

•Giờ Hợi là từ 21h -> 23h.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận