Trầm Mê Làm Loạn


Chiếc Audi giản dị chở Hứa Tứ Nguyệt hướng về phía đường Mân Giang, lúc còn hai con phố nữa là đến nơi, cô bắt đầu có ý định bảo tại xế dừng xe xa một chút, cô tình nguyện đi bộ đoạn đường còn lại.

Cũng không phải là cô làm mình làm mẩy ghét bỏ xe không tốt, chỉ là không muốn bị Hứa Anh chế giễu, phải chặn miệng cô ta trước cái đã.

Cô ta hẹn ngày gặp mặt như vậy ai biết là có ý đồ gì.

Hứa Tứ Nguyệt đang định lên tiếng thì tài xế không nhịn được, đột nhiên nói: “Phu nhân, xin ngài đừng vì chiếc xe này mà khó chịu với Cố tổng, tôi muốn nói thật thế này, chiếc xe này tuy không đắt, không so được với mấy loại giá hơn trăm vạn, nhưng ý nghĩa thì lại không giống nhau đâu.”
“...!Ý nghĩa?”
Tài xế đào tim đào phổi gật đầu: “Tôi làm việc cho Cố tổng ba năm, chiếc Audi này là chiếc xe đầu tiên anh ấy mua, anh ấy đặc biệt để ý, đến tận bây giờ vẫn hay hỏi tình trạng của nó ra sao, bình thường cũng không lấy ra đi, không phải vì ngại nó kém mà là vì luyến tiếc.”
Hứa Tứ Nguyệt suýt nữa thì buột miệng thốt ra “Một chiếc Audi thì có gì mà luyến tiếc chứ”, nhưng đột nhiên lại nhớ đến một chuyện cũ nào đó, cuối cùng nuốt lời nói trở vào.

Thời gian cô và Cố Tuyết Trầm yêu đương kia, ở phương diện tiền bạc anh không được gia đình hỗ trợ chút nào, hoàn toàn là dựa vào học bổng cùng năng lực của bản thân, nhưng anh chẳng bao giờ tính toán với cô cái gì, phàm là những thứ trong khả năng của mình thì anh đều sẽ cho cô hết.

Có lần đi dạo ven bờ sông, lúc về cô cảm thấy mệt mỏi, khi đó phần mềm đặt xe vẫn chưa phổ biến, chỉ có thể ở ven đường chờ gọi xe, nhưng vị trí chỗ đó lại hẻo lánh, căn bản là không đợi được, cô không nhịn nổi bộc phát tính tình đại tiểu thư, tỏ vẻ khó chịu với anh.

“Không có xe thì đến nơi này làm cái gì chứ! Anh không biết đi nhiều thì em sẽ đau chân à?”
Lúc đó cô đã muốn chia tay nên cũng không thèm quan tâm tới cảm giác của anh, nói chuyện như đâm vào tim gan người khác.

Đôi mày đen nhánh của Cố Tuyết Trầm dưới ánh đèn đường trông vừa đẹp đẽ lại vừa cô đơn, trầm mặc nhìn cô.

Cô bị nhìn đến mức chột dạ, thuận tay chỉ vào một chiếc Audi màu trắng: “Em cũng chẳng cần anh mua mấy loại xe quý giá gì đó đâu, cái này thì được chứ hả?”
Năm 18 tuổi quả thật cô đã được chiều đến hết thuốc chữa, như một lẽ đương nhiên mà cho rằng nhà ai cũng cho con cái dư dả tiền bạc, chỉ là anh sĩ diện nên mới không xin cha mẹ thôi, cuối cùng lại làm liên lụy đến cô.

Cô tức giận định gọi bạn bè mình đến đón, Cố Tuyết Trầm đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng rất thấp nói: “Lên đi.”
Hai chữ trong trí nhớ như văng vẳng bên tai cô, Hứa Tứ Nguyệt ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trái tim bất giác co thắt lại.

Cô vốn không thể quên được cảnh tượng ngày đó, tấm lưng mảnh khảnh thẳng tắp của Cố Tuyết Trầm hướng về phía cô, mà cô cũng như bị ma xui quỷ khiến trèo lên lưng anh, ôm lấy bờ vai anh, ngửi thấy hương bồ kết sảng khoái dễ chịu trên người anh cũng không tiếp tục làm mình làm mẩy nữa.

Cố Tuyết Trầm cõng cô, từ bờ sông đến con phố sầm uất, đi qua vô số những ngọn đèn đường chỗ tối chỗ sáng, ước chừng phải đến 3-4 km.

“Phu nhân? Ngài có đang nghe không ạ? Nếu ngài thực sự không thích, tôi có thể dừng xe cách xa một chút.”
Hứa Tứ Nguyệt lấy lại tinh thần: “...!Không cần, cứ dừng ở cửa là được.”
Cô cố gắng xua đi cảm giác chua xót nơi khoang mũi, tâm địa cứng rắn nghĩ quả nhiên Cố Tuyết Trầm cố ý sắp xếp chiếc Audi này là có mục đích, muốn nhắc nhở cô trước đây khốn nạn thế nào thì giờ phải chịu lại từng đó.

Quán cà phê Ngô Đồng ở cuối đường Mân Giang, trước khi Hứa Tứ Nguyệt xuống xe, tài xế nói: “Phu nhân, nếu có chuyện gì thì ngài hãy gọi tôi!”
Hứa Tứ Nguyệt lạnh nhạt xuy một tiếng, đeo lên một chiếc kính râm to bản: “Mấy loại chuyện này thì tôi vẫn có thể xử lý được.”
Tiếng nhạc trong quán cà phê êm dịu, Hứa Tứ Nguyệt đứng ở cửa nhìn lướt qua một vòng nhưng không thấy bóng dáng Hứa Anh đâu, cô đang định lên tầng hai thì có một người phục vụ ân cần tiến lại gần: “Ngài là tiểu thư Hứa Tứ Nguyệt phải không ạ?”
Hứa Tứ Nguyệt dừng chân: “Phải, Hứa Anh ngồi ở bàn nào vậy?”
Người phục vụ dẫn cô tới quầy bar: “Cô ấy không ở đây, chỉ gửi cho ngài một rương hành lý, nói là phải giao tận tay cho ngài.”
Hứa Tứ Nguyệt nhíu mày đi qua đó, người phục vụ đẩy ra một cái rương cỡ 34 inch, tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng…
Cô lạnh nhạt hỏi: “Vậy mà các anh cũng dám nhận hả? Không sợ là hàng cấm hay bom hẹn giờ gì đó sao?”
Người phục vụ hoảng sợ: “Không thể nào chứ! Đồ vật của một tuyệt thế mỹ nhân và một tiểu mỹ nhân nhà bên thì sao có thể là cái gì nguy hiểm được!”
Hứa Tứ Nguyệt: “Hả?”
“Đại mỹ nhân!” Người phục vụ thành khẩn nhìn cô, “Nếu ngài không yên tâm thì có thể mở ra ngay tại chỗ, tôi sẽ chuẩn bị thiết bị phòng cháy chữa cháy thật tốt!”
Hứa Tứ Nguyệt có chút hài lòng, kiên nhẫn mở rương hành lý kia ra, bên trong lộn xộn đủ thứ, nhét lung tung các loại túi hàng hiệu và trang sức mà cô mua trước đây, còn có một tấm thẻ in máy: “Cũng giống ngọc lục bảo lần trước, đều là đồ cũ cả rồi, trong nhà không còn chỗ để nên trả lại chị đó, ba sẽ mua cái mới cho tôi.”
Tài xế vốn dĩ đang chờ trong xe mệt rã rời, di động bỗng chốc vang lên, phu nhân lúc xuống xe vẫn còn cao lãnh tinh tế, giờ phút này lại như thể muốn xé nát người ta ngay tại chỗ: “Vào đây dọn đồ giúp tôi đi!”
Bên ngoài quán cà phê có một khoảng sân nhỏ để ngắm cảnh, có không ít cây cối xanh tốt.

Phía sau một cây thông nhỏ ở góc tòa nhà, có một bóng người nho nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhìn ra ngoài qua khe hở.

“A, chị ấy đến rồi! Không biết chị sẽ phản ứng thế nào nữa, em hồi hộp quá!”
“Vẫn chưa ra nữa… Sao chưa ra nhỉ… A a a ra rồi ra rồi! Nhưng mà sao… hình như chị ấy đang tức giận thì phải…”
“Em, để em đi gặp mặt hỏi một chút!”
Cô đang định đứng lên thì có một bàn tay từ phía sau lập tức đè lại, ôn nhu nói: “Tính tình Tứ Nguyệt là vậy đó, rất khó chiều, chị đã nói với em từ trước rồi mà em còn không tin.”
Hứa Anh quay đầu lại, tự trách nhìn về phía Lương Yên: “Có phải em gói túi và trang sức của chị ấy chưa đủ kỹ không? Mỗi cái túi em đều bọc lại bằng túi chống bụi, xếp cẩn thận vào bên trong, hay là do không có hộp nên chị ấy không vui? Hoặc là do em viết thiệp nội dung quá cứng nhắc… ‘Chị, em sẽ không lấy đồ của chị, em trả chúng về với chủ cũ đây’, có phải là quá thẳng thắn rồi không?”
Ánh mắt Lương Yên hơi lóe lên, kiên nhẫn cười cười: “Không phải do em đâu, chị đã nói với em rồi mà, nếu hôm nay em trực tiếp gặp mặt cô ấy nói những lời này thì cô ấy sẽ còn tức giận hơn, cảm thấy em đang nhục nhã cô ấy.

Kết quả hiện tại đã là tốt lắm rồi, tương lai còn dài mà.”
Hứa Anh ủ rũ ôm đầu gối: “Thân phận của em vốn đã là kẻ có tội rồi, em không có tư cách lại gần chị ấy…”
Lương Yên hỏi: “Hứa Anh, hiện tại em là con gái của chú Hứa, sao còn nhất định phải liên hệ với Tứ Nguyệt chứ? Không sợ cô ấy mắng em sao?”
“Đó là ba em mù mắt!” Mắt Hứa Anh đỏ ửng, “Sao em có thể so được với chị ấy chứ! Em dựa vào cái gì mà có thể dùng đồ đạc của chị ấy! Phòng ngủ trước kia của chị ấy em cũng không dám đi vào, chỉ sợ sẽ làm bẩn nó, chị ấy có mắng em đánh em thì cũng là chuyện thường, ai bảo em là con gái của tiểu tam chứ, chị ấy hận em cũng đáng thôi.”
Trên mặt Lương Yên lóe qua một tia tức giận khó hiểu, mềm giọng lên tiếng: “Chị là bạn thân nhất của cô ấy, em cứ nghe chị đi không sai đâu, Tứ Nguyệt không thích nhất là kiểu như này, nếu em quá ân cần thì ngược lại cô ấy sẽ nghĩ em không có ý tốt.”
Hứa Anh nhịn không được nghẹn ngào một tiếng: “Em hiểu… Chị Lương Yên, hôm nay may mà chị đi ngang qua đây nhìn thấy em nên em mới không phạm phải sai lầm lớn, còn giúp em mang cái rương vào bên trong nữa.”
“Chị cũng muốn tốt cho Tứ Nguyệt thôi,” Lương Yên vỗ vỗ cô, “Thật ra nếu em muốn thân thiết hơn với cậu ấy thì không bằng giúp cậu ấy giải quyết vài vấn đề thực tế đi.”
Hứa Anh ngẩng đầu: “Chị ấy gặp phiền phức sao?!”
Lương Yên thở dài, bày ra vẻ đau lòng: “Phiền phức lớn nhất của Tứ Nguyệt chính là Cố Tuyết Trầm đó… Anh ta cưới chị em không phải vì tình yêu mà chỉ vì muốn trả thù thôi, đừng nhìn bề ngoại đẹp đẽ vậy, thực tế cô ấy chịu không ít khổ sở đâu, huống chi cậu ấy còn yêu người khác, là bạn trai mới hẹn hò trước khi về nước, cuối cùng…”
Thấy Hứa Anh mãi vẫn không nói chuyện, cô ta hít hít chóp mũi đỏ ửng, khổ sở hỏi: “Hứa Anh, Tứ Nguyệt đáng thương như vậy, hẳn là em sẽ nguyện ý ra mặt giúp cô ấy chứ?”
-
Suốt đường về mặt Hứa Tứ Nguyệt vẫn lạnh băng, về đến Cẩn Viên cũng không giảm bớt, ném rương hành lý ở cửa, đá giày cao gót ra rồi đi vào nhà, mơ hồ cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn xuống, ngừng lại trên người cô.

Cô ngẩng đầu, quả nhiên Cố Tuyết Trầm đang đứng ở lầu hai, trầm tĩnh không một gợn sóng mà nhìn cô: “Giá thị trường, tiền thuê là 200.”
Trong nháy mắt, số câu mắng chửi tàn nhẫn bật ra trong đầu Hứa Tứ Nguyệt nhiều đến mức có thể viết thành một cuốn sách, nhưng tên đàn ông khốn kiếp kia căn bản không dừng lại lâu, an an tĩnh tĩnh đi vào thư phòng, vừa nhìn đã biết không muốn nói nhiều với cô.

Mở miệng ngậm miệng đều là tiền, là do Kỹ thuật Khoa học Thâm Lam sắp phá sản đến nơi hay gì!
Hứa Tứ Nguyệt căm tức nhìn rương hành lý, định ném nó ra ngoài để trút giận, nhưng tay vừa chạm vào thì cô lại dừng lại, cắn môi khiến mình bình tĩnh lại.

Nửa phút sau, cô gọi điện thoại cho Trình Hi: “Người chị em, mấy thứ đồ xa xỉ second-hand thì có thể bán ở chỗ nào vậy?”
Trình Hi wow một tiếng: “Cậu muốn bán bao nhiêu món?”
“...!Một rương đồ.”
Mẹ nó, tức giận cái gì mà tức giận, bây giờ phải kiếm tiền cái đã.

Hứa Tứ Nguyệt khó khăn kéo rương hành lý lên tầng, mệt gần chết cũng không gọi Cố Tuyết Trầm một tiếng, lên được đến phòng thì chân cô cũng mềm nhũn, A Thập nhanh chóng bật đèn và di chuyển đến chỗ cô, vươn cánh tay máy móc giúp cô đẩy cái rương kia.

“Cái nhà này cũng chỉ có A Thập còn có chút giống người.”
A Thập một bên âm thầm mở liên lạc với Đại ma vương, một bên ngọt ngào trả lời: “Vì chủ nhân phục vụ và ý nghĩa tồn tại của em mà.”
Trong thư phòng cách đó không xa, Cố Tuyết Trầm cầm thiết bị điều khiển, rũ mắt nhìn vào, thông qua A Thập nói: “Chủ nhân, chị muốn làm gì? Em có thể giúp chị.”
Vì thế tay Hứa Tứ Nguyệt được rảnh rỗi, mở app mà Trình Hi giới thiệu, để A Thập chụp ảnh từng thứ một rồi tải lên, định giá không thấp hơn giá gốc là bao rồi đăng tải lên theo thứ tự.

Đều là những mẫu hiếm cả, rất nhiều món hiện tại không còn sản xuất không thể mua được, nếu không phải do bị Hứa Anh khiêu khích thì cô cũng sẽ tiếc nuối không muốn bán.

Nhưng cô cũng biết, một khi một khi đã lên giá rồi thì những người phụ nữ đang điên cuồng tìm kiếm sản phẩm giới hạn nhất định sẽ không bỏ qua.

Cố Tuyết Trầm ngồi trước máy tính ở thư phòng, ngón trỏ thon dài nhẹ chạm lên con chuột, dùng quyền quản lý app tối cao để khoanh vùng từng chiếc túi và trang sức mà Hứa Tứ Nguyệt đăng bản, sau đó hạn chế tin nhắn, hạn chế xem, hạn chế mua sắm.

Đồ Hứa Tứ Nguyệt thích thì không thể bán được.

Hứa Tứ Nguyệt tâm trạng không yên ngồi đợi cả ngày, khiếp sợ phát hiện nhân khí của cô đúng là con số 0.

Cô không tin chuyện ma quỷ, nghiến răng điều chỉnh giá thấp xuống, lại chờ thêm một ngày nhưng vẫn như cũ không có ai hỏi đến.

Hứa Tứ Nguyệt đau xót mở nhóm chat hai người mang tên “Chị em phá sản”, nhanh chóng gõ chữ: “Tớ xong đời rồi, tớ thực sự không có chút thiên phú kinh doanh nào, một món đồ cũng không bán nổi, khóc chết mất thôi.”
Vài giây sau Trình Hi trả lời: “Nếu không bán được thì cậu cứ giữ đi, là do không có ai mua, đâu phải do cậu muốn giữ lại.”
Hứa Tứ Nguyệt được an ủi, đứng dậy sắp xếp đồ vào trong tủ quần áo, việc Hứa Anh ném đến và việc cô không bán được nên giữ lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bỗng nhiên thấy cũng không còn ghê tởm như vậy.

Cô tiếp tục đánh chữ: “Nhưng tớ cũng cần phải kiếm tiền nữa, gấp lắm, không ra khỏi nhà thì có thể làm cái gì bây giờ? Beauty blogger?”
Trình Hi ngăn cản: “Để ý Đại ma vương nhà cậu nữa…”
Hứa Tứ Nguyệt cười lạnh: “Là do anh ta ép tớ mà.”
Cô nhanh chóng hành động, từ trong phòng ngủ chọn ra một phông nền đẹp đẽ, chuẩn bị đầy đủ các loại vật dụng và dụng cụ, nhưng thử điều chỉnh điện thoại qua vài góc độ đều cảm thấy không thích hợp, cuối cùng cô nhìn A Thập.

“A Thập, em có khả năng ghi hình không?”
Mắt A Thập lóe lên: “Xác định bắt đầu ghi hình?”
“Bắt đầu!”
A Thập ngoan ngoãn nghe lời, vẻ mặt trong sáng bật camera lên, sau đó không ngừng truyền hình ảnh đến thiết bị điều khiển của Đại ma vương.

Cố Tuyết Trầm tháo chiếc kính gọng vàng xuống, nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình thiết bị điều khiển.

Hứa Tứ Nguyệt vừa rửa mặt xong, khuôn mặt thanh thuần, đeo một chiếc băng đô hình con thỏ, tóc dài được vén ra sau tai.

Cô đang nghiên cứu A Thập, không hề phòng bị mà tới gần, mặt gần như dán luôn vào.

Lông mi nhỏ dài, đầu mũi nhỏ, đôi môi đỏ mọng, dường như gần trong gang tấc.

Cố Tuyết Trầm nhìn cô chằm chằm, yết hầu hơi lên xuống, mã hóa toàn bộ đoạn video rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào máy tính, lúc Hứa Tứ Nguyệt đang chuẩn bị đăng tải lên thì cắt đứt internet.

Hứa Tứ Nguyệt thử vài lần liền không nhịn nổi nữa: “A Thập, mạng bị hỏng rồi!”
A Thập dùng cánh tay bằng máy che lại cái đầu tròn vo: “Giao diện internet ở trong thư phòng của Đại ma vương, A Thập không dám vào đâu.”
Hứa Tứ Nguyệt không trông cậy được vào nó đành mím môi, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Sắc trời đã sớm tối sầm, đèn ở phòng khách tầng một và hành lang đã được bật lên.

Cô hít sâu vài cái, âm thầm cầu nguyện Cố Tuyết Trầm không ở trong thư phòng.

Hứa Tứ Nguyệt cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, tay đặt lên nắm cửa thư phòng nhẹ ấn xuống.

Cũng may, không khóa.

Cô nín thở đẩy cửa ra một chút, thấy trên bàn làm việc không có ánh đèn, máy tính cũng đã đóng lại, chỉ có đèn ở góc tường bật sáng nhưng không có âm thanh nào, dường như không có người ở trong đó, hẳn chỉ là đèn dự phòng thôi.

Hứa Tứ Nguyệt cuối cùng cũng thả lỏng, đứng thẳng người, mở toàn bộ cửa ra.

Giây tiếp theo, cả người cô như rơi vào một cái kho đông lạnh, cứng đờ đứng tại chỗ.

Dưới ánh sáng của chiếc đèn đặt nơi góc tường, người đàn ông kia chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen, nửa người trên để trần, trên tay là chiếc sơ mi trắng mà anh vừa cởi ra.

Anh thờ ơ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt rực lửa của Hứa Tứ Nguyệt.

Nhịp tim Hứa Tứ Nguyệt liên tục tăng lên.

Phản ứng sinh lý! Chỉ đơn thuần là phản ứng sinh lý thôi! Nhưng…
Cố Tuyết Trầm đứng dưới ánh đèn, đôi chân thon dài thẳng tắp, phần trên thắt lưng để lộ toàn bộ trước mắt cô, làn da trắng lạnh như ngọc, vòng eo săn chắc đẹp đẽ, hõm eo nông, sống lưng hướng về trước, xương bả vai hơi nhô lên, bên trên là những vết sẹo cũ đã mờ nhạt.

Hứa Tứ Nguyệt hơi hơi hé miệng, cổ họng có chút khô khốc.

Cố Tuyết Trầm mặt mày vô cảm mặc lại áo sơ mi, nhưng vẫn không kịp cài hết khuy áo.

Nửa che nửa lộ như thế lại càng lộ rõ vẻ săn chắc của ngực và bụng, xương quai xanh của anh hướng sang hai bên, sắc bén như một thanh đao giết người không chớp mắt.

Cuối cùng Hứa Tứ Nguyệt nhìn về phía gương mặt anh, đã lộ thành như vậy mà vẫn cấm dục lạnh lùng, có thể so với đại thiên sứ cao khiết đẹp đẽ nhất trong giáo đường.

“Nhìn đủ rồi chứ?”
Giọng Hứa Tứ Nguyệt hơi khàn khàn: “Cũng tạm, tôi qua đây là muốn nói với anh cái này, mạng bị hỏng rồi, nhớ sửa đi nhé.”
Cô men theo tường đi ra ngoài, trong chớp mắt bỗng có chút hối hận, từ sau khi về Minh Thành cô vẫn phân chia phòng ngủ với Cố Tuyết Trầm, bỏ qua mất nhiều cảnh đẹp ý vui như vậy.

Hứa Tứ Nguyệt trở lại phòng ngủ, xem lại video trang điểm của chính mình, không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán.

So ra thì cái video này của cô rõ ràng không đủ thu hút, không nổi tiếng, không kiếm được tiền.

Di động bỗng nhiên “ong” một tiếng, trong nhóm chat chị em phá sản, Trình Hi vừa chia sẻ một đường liên kết cho cô.

“Tứ Nguyệt, bình tĩnh nha, chị đây cho cậu xem cái này để hạ hỏa, cho cậu mượn tài khoản thành viên luôn đó, cậu xem một chút đi.”
Trực giác Hứa Tứ Nguyệt cảm thấy có gì đó không đúng, click mở, ập vào trước mắt cô là một web truyện tranh, lướt xuống một chút nữa thì chỉ toàn là mấy mấy bức tranh 18+ lộ dạ lộ thịt.

Lý trí cô nói bản thân nên tắt đi, nhưng thân thể lại rất thành thật mà mở ra truyện phổ biến nhất, trong một phút tiêu không biết bao nhiêu đồng vàng.

… Phong cách vẽ xấu, nhân vật chính xấu, dáng người cũng chẳng ra làm sao, vậy mà còn dám bán lấy tiền, đem ra so sánh với Cố Tuyết Trầm cô vừa nhìn thấy thì căn bản là ——
Ngón tay đang lướt trên màn hình của Hứa Tứ Nguyệt ngừng lại.

Qua một lúc lâu, cô nhảy xuống giường, từ chỗ sâu nhất trong cái rương của mình lôi ra một chiếc tablet cũ kỹ, kết nối với máy tính, cài đặt phần mềm cần thiết, lúc cầm bút lên tay còn hơi run run.

Đây là sự phấn khích đã mất từ lâu.

Cô mím chặt môi, di chuyển đầu ngón tay, mới đầu vẫn còn có vẻ chưa thành thạo lắm, nhưng rất nhanh đã tìm được nhịp điệu, đến nửa đêm, cô vẽ ra một bản thảo mang đầy tính sắc dục.

Người đàn ông trong bức tranh hơi nghiêng đầu, khuôn mặt mê hồn đoạt phách, khăn tắm buông lỏng quấn quanh eo để lộ ra nửa người trên, giống hệt như vị tổng tài đẹp trai trong thư phòng kia.

Sau khi quét mắt một lượt, A Thập kinh ngạc:
“Chủ nhân! Chị ——”
“A Thập, có Đại ma vương làm nguyên mẫu, nếu chị đây tiếp tục vẽ bộ này, thêm cả mấy tình tiết, hành động giới hạn độ tuổi thì chắc chắn sẽ nổi tiếng cho mà xem,” hai mắt Hứa Tứ Nguyệt sáng ngời nhìn nó, “Em nói xem chị nên lấy bút danh gì bây giờ?”
Trong biệt thự lúc nửa đêm, Cố Tuyết Trầm đứng ở ngoài cửa phòng Hứa Tứ Nguyệt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hình ảnh trên thiết bị điều khiển được A Thập truyền tới, ngón tay khẽ siết chặt, trên vầng trán trắng nõn nổi lên gân xanh.

Sau đó, giọng nói mang ý cười của Hứa Tứ Nguyệt theo cửa truyền ra, cùng lúc những dòng chữ trên thiết bị được thay đổi trước mắt anh.

—— “Gọi là, Đại Hoàng Ngư đi.”
Cố Tuyết Trầm kiên nhẫn gõ từng chữ một để A Thập hỏi: “Tại sao?”
Hứa Tứ Nguyệt rất tự giác, trả lời anh một cách vừa buồn bã vừa đáng yêu.

“Bởi vì chị thật sự…”
“Vừa vàng, vừa ăn tạp, lại còn thừa thãi.” (*)
(*) Ở đây tác giả chơi chữ.

Bên Trung Quốc màu vàng ám chỉ các sản phẩm 18+.

Hứa Tứ Nguyệt đang tự nhận mình háo sắc đó =))))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui