Mái tóc được làm cẩn thận của Dương Du ướt đẫm, rượu chảy xuống dưới mặt, làm nhòe đi phấn mắt và phấn má.
Cô ta hét lên, tức muốn hộc máu đẩy Hứa Tứ Nguyệt một cái, ngón tay mảnh khảnh của Hứa Tứ Nguyệt không chút buông lỏng, ngược lại kiên quyết kéo cô ta đến trước mặt mình.
Hứa Tứ Nguyệt vốn dĩ có dáng vẻ diễm lệ lộng lẫy, đẹp đến mức mang đến cảm giác công kích, lúc này mang theo lửa giận, càng có vẻ hùng hổ dọa người, cô nghiêng đầu đánh giá Dương Du: "Bốn năm không thấy, bản lĩnh lớn nhỉ?"
Từ sâu trong lòng Dương Du vẫn thấy sợ cô, giãy giụa hô lớn: “Bảo an! Không thấy có kẻ điên ở đây à!”
Động tĩnh quá lớn, phòng tiếp khách rơi vào yên tĩnh, tầm mắt từ bốn phương tám hướng tập trung lại đây, giọng nói nhỏ cũng dần lớn hơn.
“Ai mà ương ngạnh thế, hôm nay ai cũng tiết chế lại vì sợ phạm phải sai lầm, vậy mà cô ta lại dám hất rượu lên người khác?”
“Còn là ai được nữa, là vị thiên kim nhà họ Hứa đó, mấy năm không thấy mặt tính tình vẫn thế, còn không nhìn lại xem tình thế hiện nay ra sao.”
“Nhà họ Hứa? Là nhà họ Hứa… sắp phá sản đến mức muốn bán con gái kia sao?”
“Đúng vậy, đã thành trò cười trong giới rồi, truyền thành đủ loại tin tức.
Đối phương hoặc là lớn tuổi, hoặc là một một gã con nhà giàu mê gái đáng khinh nào đó, dù sao thì cũng chỉ có thể làm đồ chơi cho kẻ khác thôi, làm gì có khả năng cưới cô ta thật chứ.
Không biết giờ còn tỏ vẻ kiên cường cái gì.”
“Nếu là tôi thì tuyệt đối không có mặt mũi ra ngoài rêu rao thế đâu ——”
Mấy tên bảo an mặc đồng phục vội vàng chạy tới bên này, Lương Yên kịp thời nâng váy chạy tới, vội vàng bắt lấy tay Hứa Tứ Nguyệt: “Tứ Nguyệt! Đừng như vậy! Buông cậu ta ra trước đã!”
Cô ta trừng mắt nhìn Dương Du: “Có phải các người lại nói bậy nói bạ không? Khó khăn lắm Tứ Nguyệt mới trở về, các người không thể chiếu cố một chút sao?”
Trong mắt Hứa Tứ Nguyệt bừng lên lửa giận, Lương Yên chạy nhanh đến sát bên tai cô khuyên: “Đừng xúc động, bảo an đều lại đây cả rồi, nếu bọn họ không cho cậu vào trong thì bức tranh phải làm sao bây giờ!”
Câu cuối cùng đã chọc vào chỗ đau của Hứa Tứ Nguyệt, lông mi cô run lên, chậm rãi buông tay.
Dương Du bị mất mặt, tức đến phát điên, chỉ vào cô nói: “Hứa Tứ Nguyệt, thời thế thay đổi rồi, mày nghĩ mày là ai mà dám ở trước mặt tao tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn? Mày chờ xem, hôm nay tao sẽ cho mày đẹp mặt!”
Vừa nói xong, hội trường có một tiếng búa vang lên, báo hiệu buổi đấu giá lập tức sẽ bắt đầu.
Lương Yên vội đẩy Hứa Tứ Nguyệt vào trong: “Chúng ta vào trước! Vị trí hôm nay tốt lắm, ở phía bên trong.”
Móng tay Hứa Tứ Nguyệt ghim vào lòng bàn tay, khàn giọng hỏi: “Lương Yên, cậu đã biết bức tranh kia là do Dương Du mua rồi sao?”
Vẻ mặt Lương Yên kinh ngạc: “Cái gì… Là Dương Du mua à?! Vậy hôm nay bức tranh này xuất hiện trong buổi đấu giá cũng là cậu ta cố ý nhằm vào cậu hả?! Bình thường tớ không tiếp xúc nhiều với cô ta, không biết cô ta lại trở thành như vậy!”
Hứa Tứ Nguyệt nhắm mắt, cố gắng đè xuống cơn giận như đang chuẩn bị nổ tung trong lồng ngực.
Cô không thể nhìn gà hóa cuốc gặp ai cũng nghi ngờ như thế được, hẳn là Lương Yên không biết rõ, nếu không thì đã sớm cùng một phe với hội Dương Du rồi.
Hứa Tứ Nguyệt gần như suy sụp: “Cậu ta cố ý đấy.”
Hơn nữa, có thể sẽ không dễ dàng để cô lấy được bức tranh, thừa lúc vẫn còn thời gian, cô nên nghĩ cách chuẩn bị thêm tiền.
Sau khi Lương Yên kéo Hứa Tứ Nguyệt vào chỗ ngồi, quay đầu nhìn xung quanh, kỳ quái nói: “Hầu hết mọi người đều vào chỗ rồi, sao phía trước chúng ta vẫn còn trống vậy?”
Hàng phía trước hai người là tiêu điểm của toàn bộ hội trường, hiện tại hai bên trái phải đều là các ông tai to mặt lớn cùng các phu nhân, một chỗ ngồi còn trống như thế trở nên đặc biệt rõ ràng.
Hứa Tứ Nguyệt không có tâm trạng để ý đến, cô cúi đầu nhìn di động, 7 giờ 55 phút, còn 5 phút nữa là bắt đầu.
Không có bao nhiêu người trong danh sách Wechat của cô, những người chỉ quen biết sơ sơ thì đã xóa từ lâu rồi, còn quan hệ tốt thì… Sau chuyện ầm ĩ vừa rồi với Dương Du, cô cũng bắt đầu đề phòng.
Lúc Hứa Tư Nguyệt đang cắn môi rối rắm không biết liên hệ ai, ánh đèn hội trường bỗng nhiên tụ lên trên đài, người chủ trì xuất hiện, màn hình với độ nét cao sáng lên, xe đẩy chứa vật phẩm đấu giá cũng được đưa lên.
“Không phải còn năm phút nữa sao?!”
Lương Yên bảo cô nhìn đồng hồ trên tường, vừa lúc điểm 8 giờ: “Có lẽ đồng hồ ở hội trường chạy nhanh hơn một chút.”
Người chủ trì trên đài nói xong, những vật phẩm đấu giá đêm nay liền được công bố.
Hứa Tứ Nguyệt ngồi thẳng, đôi tay căng đến trắng bệch.
Chính là bức tranh kia, trên bức tranh vẽ cô lúc sinh nhật mười tuổi, mặc váy hoa nhí, ngây thơ non nớt.
“...Đây là tác phẩm trân quý nhất của nữ sĩ Trình Huyễn lúc sinh thời, vẽ tặng cho Tiểu Nguyệt Lượng con gái bà nhân ngày sinh nhật, trước nay vẫn luôn là độc nhất vô nhị..”
Mắt Hứa Tứ Nguyệt nóng lên, nắm chặt lấy tấm biển đấu giá, chuẩn bị giơ lên.
Nhưng người chủ trì vừa tuyên bố giá khởi điểm 20 vạn cùng với quy tắc xong, có người đã nhanh hơn cô, lên tiếng hô 40 vạn.
Hứa Tứ Nguyệt vừa cầm tấm biển vừa lạnh lùng nhìn qua, quả nhiên là đám Dương Du đang tràn đầy đắc ý nhìn cô.
Chỉ trong vài chục giây, trong tình trạng bị ác ý cạnh tranh này, Hứa Tứ Nguyệt không thể không tăng giá lên 80 vạn, đã sắp đến cực hạn của cô rồi.
Giọng cô đã có chút không ổn, thấp giọng hỏi Lương Yên bên cạnh: “Tất cả đồ của tớ đều cho cậu, nếu cậu ngại phiền phức thì sau khi tớ bán đi sẽ đưa tiền mặt cho cậu, giờ cậu cho tớ mượn thêm tiền trước được không?”
Quy tắc trận đấu giá này là trả tiền lấy ngay vật phẩm, không có chuyện chờ đợi.
Lương Yên bất lực lắc đầu: “Tứ Nguyệt à xin lỗi nhé, tớ không nghĩ sẽ thế này, trong tay tớ cũng không có nhiều tiền, không giúp được cậu rồi…”
Đám Dương Du tiếp tục chầm rì rì lên tiếng: “100 vạn.”
Thậm chí, như để khoe khoang với cô như thế nào gọi là có tiền muốn làm gì thì làm, bọn chúng kẻ xướng người họa, nâng giá lên đến 160 vạn.
Một con số mà cô có làm cách nào cũng không thể có được.
Máu toàn thân Hứa Tứ Nguyệt như đã đóng băng, ngón tay gần như bị tấm biển đấu giá bên cạnh cọ rách.
Bầu không khí rõ ràng không đúng, cộng thêm xung đột lúc trước khiến hội trường bắt đầu nổi lên tiếng xì xào.
“Hóa ra người trong bức tranh là cô ta à?”
“Bức tranh vẽ chính mình, di tác của mẹ cũng không lấy về nổi, rốt cuộc đến làm cái gì.”
“Hơn 100 vạn mà cũng không có? Thà đừng xuất hiện cho rồi, trốn đi không tốt sao, đỡ phải bị nhục nhã công khai thế này.”
“Xem ra làm đồ chơi cho mấy lão già cũng chả được lợi lộc gì hết——”
Dương Du bị hắt rượu hồi nãy đã được xử lý, lúc này lại ngạo mạn như trước, cố ý không to không nhỏ nói với người bên cạnh: “Thực ra bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chủ yếu là chơi đùa náo nhiệt chút thôi, lát nữa lấy bức tranh về xé cho mọi người xem vui vẻ.”
Kiêu ngạo cùng thể diện của Hứa Tứ Nguyệt đều bị vứt hết, tựa như đang đi chân trần đứng trên mũi đao, đau đến mức tưởng chừng lục phủ ngũ tạng đang lộn nhào, trong tai chỉ còn tiếng ù ù.
“160 vạn lần đầu.”
Hứa Tứ Nguyệt đột nhiên đứng lên, nhưng không nói được câu nào, đáy mắt đỏ au.
“160 vạn lần hai.”
Hứa Tứ Nguyệt nếm được mùi máu tươi nơi đầu lưỡi, tiếng bàn luận trong hội trường càng lớn.
Người chủ trì sắp nói đến lần ba, cánh cửa lớn được chạm khắc phía sau đột nhiên bị đẩy ra, hiện trường lập tức yên tĩnh, cả trai lẫn gái không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Ánh đèn sáng rọi khắp bốn phương tám hướng, ngược lại làm lóa cả khuôn mặt ưu tú của người đàn ông.
Người Hứa Tứ Nguyệt hoàn toàn cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng người bất ngờ xuất hiện kia.
Người đàn ông vẫn chưa vội vào chỗ ngồi của mình, trầm tĩnh đĩnh bạt đứng ở cửa, giọng nói từ tính mà lạnh lẽo, giống như núi băng va chạm.
“300 vạn.”
Hô hấp của Hứa Tứ Nguyệt có chút khó khăn, không biết thế nào lại nhìn về phía đồng hồ ở hội trường, 8 giờ 5 phút…
Vậy thời gian chính xác, chính là 8 giờ đúng.
Ngày hôm qua ở Trích Tinh Uyển, câu nói của Cố Tuyết Trầm trước khi đi văng vẳng trở lại bên tai: “8 giờ tối mai, tôi tới đón cô.” Một phút cũng không kém…
Những người trên ghế lần lượt đứng dậy, ban tổ chức chạy đến bên cạnh Cố Tuyết Trầm, cúi người chỉ vị trí ở hàng ghế phía trước Hứa Tứ Nguyệt để dẫn đường cho anh.
Cố Tuyết Trầm im lặng nghe theo, cũng không liếc mắt nhìn Hứa Tứ Nguyệt một cái, chỉ thờ ơ lặp lại: “300 vạn.”
Giá cả đưa ra gần như gấp đôi.
Sau khi con số này được đưa ra, ai cũng hiểu Cố Tuyết Trầm có ý gì.
Anh muốn bức tranh này, dù cho có người dám tranh, anh cũng sẽ lập tức đưa ra cái giá cao hơn.
Người chủ trì như vừa tỉnh lại từ trong mộng, vội tiếp tục chương trình.
Đám người Dương Du đã choáng váng.
Không chỉ kinh động vì sự xuất hiện của Cố Tuyết Trầm, mà bọn họ cũng không có nhiều tiền đến vậy, càng không có dũng khí nâng giá để đoạt đồ với anh.
Một lát sau, tiếng búa gõ vang lên: “300 vạn, thành giao.”
Trái tim Hứa Tứ Nguyệt như thể bị một bàn tay vô hình hung hăng nắm lấy.
Cố Tuyết Trầm mặt mày tĩnh lặng, không có bất kỳ một gợn sóng dư thừa nào, hắn dựa theo trình tự đấu giá đi lên trên đài, rũ mắt xuống kí lên đơn hàng, đưa tay vuốt lên khung tranh gỗ.
Hứa Tứ Nguyệt không kịp nghĩ gì nhiều, chỉ có nhịp tim cuồng bạo đang liều mạng đập.
Tay Lương Yên lạnh lẽo không ngừng kéo váy cô: “Tứ Nguyệt, anh ấy đến làm gì, sao anh ấy có thể đến nơi này chứ, từ trước tới nay anh ấy ——”
Chưa đợi cô ta nói xong, người chủ trì đã theo thông lệ cầm microphone phỏng vấn: “Tôi tin rằng đêm nay các vị ngồi đây đều vô cùng tò mò vì sao Cố tổng lại phá lệ đến buổi đấu giá lần này, hơn nữa mục tiêu rõ ràng là ra giá cao để mang về bức tranh này, có phải có ý nghĩa đặc biệt nào không?”
Lúc cô ấy đặt câu hỏi liền nhân cơ hội nhìn Cố Tuyết Trầm với đôi mắt ngập tràn mùa xuân.
Cô ta thường xuyên chủ trì các buổi đấu giá lớn nhỏ, giới giải trí hay những kẻ quyền quý cũng đều đã gặp nhiều, loại khí chất này của anh đúng là rất độc đáo.
Rõ ràng là đang bước trên con đường danh lợi phù hoa, nhưng anh đứng ở nơi này, lại có cái khí chất thanh khiết đạm mạc, không dính chút mùi khói lửa nhân gian nào, giống như một vị thần đẹp đẽ được khắc họa trong tranh cổ.
Anh cũng không hành xử khác người, mặc một bộ lễ phục màu đen đơn giản, cổ áo sơ mi cài đến khuy cao nhất, vấn đề là so với người khác lại có cảm giác thanh lãnh cấm dục, tùy ý nhấc mắt một cái cũng làm lòng người hoảng loạn, sợ sẽ xúc phạm đến anh.
Hội trường không có ai tùy tiện nói chuyện, tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Cố Tuyết Trầm từ chối nhân viên định trang họa giúp anh, nâng một tay lên, ánh mắt từ cô gái nhỏ ngây ngô trên bức tranh chuyển rời, chậm rãi dừng ở phía Hứa Tứ Nguyệt còn đang đứng đờ người dưới đài.
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại rõ ràng: “Bức tranh này là quà tôi tặng cho vợ mới cưới của mình.”
Hội trường như đông cứng lại, ngay sau đó tràn ngập tiếng xôn xao.
Nhịp tim Hứa Tứ Nguyệt ngay lập tức bùng nổ, cảm giác đầu tiên là tai họa ngập đầu.
Anh ta có ý gì chứ… Có phải lại định làm cái gì không!
Lương Yên kéo tay cô lại, khắp nơi là tiếng hít khí không thể tin nổi cùng những cái nhướng mày.
Mặc dù Cố Tuyết Trầm không có gia thể, chỉ có chính mình tự lực, thì cũng là một người bạn trai, một người con rể đáng mơ ước của rất nhiều kẻ ở hiện trường hôm nay.
Những lời vừa nói ra không khác gì sét đánh ngang tai.
Người chủ trì kinh ngạc đến mức không kịp trở tay, dại ra hỏi: “Cố… phu nhân… thích bức tranh của Trình Huyễn nữ sĩ sao?”
Cố Tuyết Trầm trả lời lần nữa, cầm theo khung ảnh lồng kính, bình tĩnh đi xuống từng bậc thang.
Hứa Tứ Nguyệt không dám nháy mắt, nín thở nhìn chằm anh từng bước đi về phía mình, mỗi một tiếng bước chân với cô như một hồi chuông báo tử.
Anh ta đến đây…
Mẹ nó, anh ta thật sự còn trơ trẽn mà đến đây!
Lúc đến hàng ghế của cô, Cố Tuyết Trầm dừng lại, nghiêng đầu, con người màu đen phản chiếu bóng dáng cô, nốt ruồi lệ của anh ở dưới ánh đèn nhìn mê hồn đến lạ.
Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói hơi lạnh: “Cố phu nhân, đã chơi đủ chưa? Về nhà thôi.”.