Trầm Mê Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

*Chưa Beta.

Vào những ngày mây đen che khuất ánh trăng, không khí tối tăm, cơn gió gào thét, cảm giác như có điều gì đó kỳ lạ sắp xuất hiện.

Ở lối vào của một khu dân cư cao cấp, vài người mặc đồng phục đang tranh cãi với bảo vệ, họ đều cầm một chiếc máy giống như máy dò trên tay, trên màn hình có thể mơ hồ nhìn thấy một hình báo động hình tam giác.

Chú mặc đồng phục bảo vệ thái độ kiên quyết: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chủ khu chúng tôi phải cho phép ngươi mới có thể vào!”

"Chúng tôi đã nói nhiều lần rồi, chúng tôi đến từ cơ quan chính phủ, chúng tôi có nhiệm vụ đặc biệt ở đây!" Người thanh niên cao lớn đeo mặt nạ, trên mặt viết đầy chữ "khó chịu", "Ahhh, khu dân cư này thật sự phiền phức."

Một nhân viên bảo vệ khác nheo mắt: "Quả nhiên anh là phóng viên cải trang phải không! Có những người nổi tiếng sống trong khu dân cư của chúng tôi. Nếu anh vào, chúng tôi sẽ mất việc. Mau đi đi."Vào những ngày mây đen che khuất ánh trăng, không khí tối tăm, cơn gió gào thét, cảm giác như có điều gì đó kỳ lạ sắp xuất hiện.

Ở lối vào của một khu dân cư cao cấp, vài người mặc đồng phục đang tranh cãi với bảo vệ, họ đều cầm một chiếc máy giống như máy dò trên tay, trên màn hình có thể mơ hồ nhìn thấy một hình báo động hình tam giác.

Chú mặc đồng phục bảo vệ thái độ kiên quyết: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chủ khu chúng tôi phải cho phép ngươi mới có thể vào!”

"Chúng tôi đã nói nhiều lần rồi, chúng tôi đến từ cơ quan chính phủ, chúng tôi có nhiệm vụ đặc biệt ở đây!" Người thanh niên cao lớn đeo mặt nạ, trên mặt viết đầy chữ "khó chịu", "Ahhh, khu dân cư này thật sự phiền phức."

Một nhân viên bảo vệ khác nheo mắt: "Quả nhiên anh là phóng viên cải trang phải không! Có những người nổi tiếng sống trong khu dân cư của chúng tôi. Nếu anh vào, chúng tôi sẽ mất việc. Mau đi đi."

"Nếu ông không cho chúng tôi vào, chúng tôi sẽ mất chứng chỉ thực tập!"

Văn Ánh từ phòng tắm đi ra, toàn thân đều là hơi nước, mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã từ phía cổng khu dân cư truyền đến, cậu cau mày, hai ba bước đi tới đóng cửa sổ lại.

Hôm nay, bây giờ, vào thời khắc quan trọng này, tuyệt đối không được làm phiền!

Vừa rồi cậu đi quá nhanh, chiếc khăn tắm duy nhất quấn quanh người suýt rơi ra, Văn Ánh kéo khăn tắm, thở một hơi dài, đưa tay kéo lại.

"Tôi đi tắm, rửa tay, lau mặt, rửa ốp điện thoại, lau màn hình điện thoại bằng cồn..."


Sắc mặt của chàng trai trẻ hồng hào, tức giận vì vừa mới tắm xong, nhưng môi vẫn không có chút máu, người bình thường nhìn thoáng qua cũng có thể biết sức khỏe của người thanh niên này không tốt.

- --Chỉ có một đôi mắt là sáng vô cùng

Văn Ánh ngồi ở bàn làm việc, hai tay ôm chặt điện thoại, mở trang trò chơi ra, trò chơi chậm rãi tải về, nhịp tim của Ôn Anh càng lúc càng dồn dập, nhịp tim như đánh trống.

Trò chơi đã tải xong, đúng lúc ánh trăng xuyên qua đám mây đen, xuyên qua cửa sổ, để lại một vệt bạc trên bàn, Văn Ánh cảm thấy ông trời đang giúp đỡ mình nên lập tức ấn nút!

Tiếng nhạc vui tươi, vẻ mặt Văn Ánh dần thay đổi, mười giây sau, nụ cười ngốc nghếch vui vẻ đông cứng lại, khuôn mặt méo mó, biểu tình dữ tợn, Văn Ánh tức giận đập bàn.

"Aaa khốn nạn... Một trăm lẻ một UR, mẹ nó thật sự một trăm thẻ UR, những cái còn lại là R và SR. Aaa."

"Rút một trăm lần đều không ra SSR... Ta chỉ muốn một phiên bản Q mới của thẻ ác ma SSR. Ta rất muốn chửi thề. Tức chết ta."

"Muốn... Ác ma?"

Một giọng nói vốn không phải của chính mình đột nhiên xuất hiện, là một giọng điệu xa lạ, vui tươi, Văn Ánh tức giận đến muốn bốc khói đột nhiên ngừng la hét giận dữ, lòng bàn chân cảm thấy ớn lạnh. Từ chân lên thẳng đỉnh đầu, Văn Ánh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa sổ đóng kín, có một khuôn mặt đen đúa dán trên kính.

Khuôn mặt đen có nét mặt người, nhưng tỷ lệ rất kỳ lạ, thỉnh thoảng nó lại được chồng lên trên khuôn mặt của một con mèo.

Thật sự rất đáng sợ, cảm giác đã nhìn thấy ma vào ban đêm.

Văn Ánh vẻ mặt đờ đẫn, lùi về phía sau cho đến khi lưng dựa vào cửa, sau khi tỉnh dậy, Văn Ánh sờ vào cổ họng mình, cổ họng giống như sau khi chạy 800 mét, khó thở và khó phát ra âm thanh.

Nhìn vật thể không biết ngoài cửa sổ, chậm rãi xuyên qua kính, khi hoàn toàn xuyên qua kính đi vào, có thứ gì đó rơi xuống, Văn Ánh mơ hồ cảm giác được đó là thi thể của con mèo.

Hiện tại không phải lúc nghĩ đến chuyện này, lưng Văn Ánh gần như hoàn toàn áp vào cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đen tối của người đi vào, tay chân run rẩy.

“Cơn giận của ngươi ngon quá, nhưng ta lại thích ăn sợ hãi hơn, ha ha, ngươi muốn Ác ma à?”


Văn Ánh lắc đầu điên cuồng, nuốt nước bọt run rẩy nói. " Ngươi nghe lầm rồi, thứ ta muốn chính là thẻ bài Ác ma."

"Ta nghe nói, ngươi muốn ác ma ——!" Khuôn mặt mang theo khí đen kịch liệt rào thét, lập tức biến lớn, khuôn mặt hung ác quái dị phóng to đến hai mét, đánh sâu vào thị giác khiến Văn Ánh suýt chút nữa phải quỳ xuống, tên khốn này có phải là bị điếc không?.

Một con búp bê từ trong tủ bên cạnh rơi xuống, tên mặt khí đen lập tức chui vào.

Văn Ánh nhìn thấy rõ ràng hình dáng của con búp bê, nỗi đau tròng lòng đã lấn át nỗi sợ hãi, lao ra đưa tay về phía con búp bê. " Con chó ba đầu phiên bản giới hạn của ta..."

Đã quá muộn, Văn Ánh trượt chân quỳ xuống trước mặt con búp bê thì khí đen đã chui vào, trên khuôn mặt búp bê dễ thương của chó ba đầu phiên bản giới hạn xuất hiện một nụ cười quỷ dị. " Hì hì~~."

Bàn tay đi nhặt búp bê của Văn Ánh run rẩy, tác động cảm xúc giận dữ, sợ hãi, đau lòng và các cảm xúc khác khiến đầu cậu chút choáng váng.

" Ta thích nhất nỗi sợ của con người~ Hahaha." Con búp lên bay lên không trung. " Cho ta thêm nữa——."

Sương mù dày đặc lập tức bao phủ Văn Ánh

Không biết có phải vì trên mạng thường nói rằng khi cái chết đến gần, con người sẽ bùng nổ với sức mạnh cực lớn, nói một cách khoa học thì đó là lượng adrenaline tiết ra tăng lên, Văn Ánh cảm thấy toàn thân lúc này tràn đầy sức lực, và cậu thậm chí còn tràn đầy năng lượng hơn bình thường.

Chân cậu không còn yếu nữa, Văn Ánh đứng dậy, tức giận tát mạnh vào con búp bê, khiến búp bê ngã xuống đất.

Sau khi thực sự tát nhẹ thứ đó xuống, Văn Ánh nhìn vào tay mình rồi lại nhìn con búp bê trên mặt đất, trong mắt tràn đầy ma lực.

"Mẹ kiếp, có người dám đánh ta... Không đúng, làm sao có thể đánh ta?" Chó ba đầu búp bê ngồi trên mặt đất, so với Văn Ánh còn kinh hãi hơn.

Nó lại tức giận bay lên, Văn Ánh cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn thấy trong miệng búp bê có lửa, liền ấp úng nói: "Ừ, chú lính cứu hỏa nói không thể đùa với lửa..."

Một quả cầu lửa có kích thước bằng quả bóng rổ được phun ra, lao thẳng về phía Văn Ánh, thân hình Văn Ánh nhanh hơn não, né sang một bên.


Văn Ánh suýt bị lửa thiêu chết, hắn bàng hoàng, mũi ngửi thấy mùi khét, quay người lại thì thấy toàn bộ tủ búp bê Ác ma mà hắn thu thập được đang bốc cháy.

Trong đầu dường như có thứ gì đó vỡ vụn, đôi mắt Văn Ánh bị bao phủ bởi một tầng sương muối.

"Thật là có mùi tức giận... Hả?" Yêu quái cấp thấp chú ý tới ma khí đang nhanh chóng hội tụ, nó run rẩy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có yêu quái cấp cao nào giáng lâm nơi này không?

Quay đầu nhìn lại, con người phát sáng vừa rồi biến thành một tấm gương hình bầu dục, ở mép ngoài màu trắng bạc của tấm gương có những hoa văn ma thuật phức tạp màu xám bạc, chảy ra ánh sáng, đó là ma lực.

Chuyện gì đã xảy ra thế? Con quỷ cấp thấp sững sờ tại chỗ, bản năng bảo nó phải quỳ xuống ngay bây giờ, nhưng trong giây tiếp theo, một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ phát ra từ chiếc gương trắng bạc khổng lồ, trực tiếp đánh tan con quỷ cấp thấp và đánh bay nó, tan biến tại chỗ.

Con chó búp bê ba đầu phiên bản giới hạn rơi thẳng xuống đất, con ác ma cấp thấp bị tan biến, biến thành một đám sương mù ma thuật màu đen, bị tấm gương nuốt chửng, bao gồm cả đám sương đen trong phòng.

Ngọn lửa do ma thuật tạo ra tự nhiên biến mất, nhưng dấu vết của ngọn lửa trong phòng không biến mất, và những con búp bê đều bị cháy nặng.

Văn Ánh biến trở lại, quỳ trên sàn, ánh mắt trống rỗng.

Vừa rồi hình như có chuyện gì lạ xảy ra? cậu có phải ăn gì lạ không?

Tay cậu dường như chạm vào thứ gì đó, Văn Ánh cúi đầu, một tấm thẻ vô hình được ấn xuống dưới tay cậu.

"Sao ồn ào thế nhỉ..."

Văn Ánh quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt ba mình lộ ra vẻ kinh hãi, mũi ngửi thấy mùi khét, Văn Ánh đột nhiên quay đầu nhìn về phía ngọn lửa đã thiêu rụi nơi đó, hoảng sợ nói: “Ba, ba, Hãy nghe con giải thích. Con không đùa với lửa! Nghiêm túc mà nói, ba ơi, ba không tin con vừa nhìn thấy ma đâu, đó là ma trơi thôi!"

Vẻ mặt của ba cậu lẽ ra là tức giận, nhưng trông ông như sắp ngất đi, cậu mới là người mới gặp quỷ, trong lòng Văn Ánh xuất hiện cảm giác kỳ lạ.

"Quỷ, quỷ, quỷ..."Ba của Văn Ánh vẻ mặt khó thở, sắc mặt không còn chút máu, vẻ hoảng sợ trong mắt sắp thành hiện thực.

Văn Ánh vui vẻ gật đầu, ba cậu vẫn rất lý trí, biết rõ mình sẽ không phóng hỏa, là quỷ làm.

Vừa rồi thật sự rất đáng sợ, nghĩ đến bộ dạng dữ tợn của con quỷ, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền đến đỉnh đầu, Văn Ánh tiến lên một bước, muốn nhào vào trong ngực của ba mình để xoa dịu nỗi kinh hoàng. Văn Ánh vừa bước một bước về phía ba mình, mọi người trong tòa nhà đều có thể nghe thấy một giọng nam cao xuyên thấu bầu trời.

“Ahhhhhh——!!!”

Văn Ánh gần như điếc đi, ngơ ngác nhìn ba mình ngã thẳng xuống.


"……Ba?!"

Hóa ra mẹ mình không hề nói đùa, ba cậu thực sự sợ ma.

Văn Ánh vội vàng chạy tới lay Ba mấy cái: "Ba! Ba làm sao vậy? Quỷ đã đi rồi! Là sự thật!"

Lâm Thiên Bảo nghe thấy giọng nói của Văn Ánh dường như đến từ phía chân trời, chậm rãi mở mắt ra, thứ ông nhìn thấy là một con quái vật, ông trợn mắt và ngất đi hoàn toàn.

Ba cậu nhìn cậu như nhìn thấy ma, Văn Anh quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía sau, nhưng lại không có gì.

"Sao vậy? Cả tòa nhà đều nghe thấy," Văn Thấm Tuyết nhanh chóng bước tới, chán ghét phàn nàn, "Lâm Thiên Bảo, tôi đã nói với anh rồi, trên thế giới này không có ma... Quỷ!!!"

“…Mẹ, là con,” Mí mắt Văn Ánh giật giật, “Cho dù con trai của mẹ có bị lửa thiêu rụi, nó cũng không giống quỷ phải không?” Ngoại hình của cậu là điều duy nhất mà cậu tự hào.

"Không không không, Mẹ nhất thời không có phản ứng kịp" Văn Thấm Tuyết cười xấu hổ, "Con trai, con đã soi gương chưa?"

Vẻ mặt kỳ quái trên khuôn mặt của ba mẹ khiến trái tim Văn Ánh đập thình thịch, cậu sẽ không bị hủy dung đi?

Văn Thấm Tuyết liếc nhìn Lâm Thiên Bảo và lẩm bẩm: "Anh thật hèn nhát." Sau đó cô đi vào phòng mình lấy một chiếc gương và đặt nó trước mặt Văn Ánh.

Văn Ánh bỗng nhiên chạy về phía sau mấy mét, mới nhận ra người trong gương vừa rồi chính là mình.

Văn Thấm Tuyết nhếch môi, tự tin nói: "Nhìn xem, chính con cũng sợ hãi, không phải ta là mẹ ruột cũng không nhận ra con, chỉ là mẹ trong chốc lát không có phản ứng."

Văn Thấm Tuyết kỳ thực cảm thấy có lỗi, bà biết điều gì đó nhưng vẫn sợ hãi, không nhận ra con trai mình ngay, nhưng khi ngước mắt lên, bà lại phát hiện Văn Ánh căn bản không nghe bà nói, bà thật ngu ngốc

Văn Thấm Tuyết đi tới, bình tĩnh ôm Văn Ánh, an ủi nói: "Không sao đâu, đây là gia sản của chúng ta. Ông cố của con biết rất rõ điều này, mẹ sẽ gọi cho ông ấy ngay bây giờ, con không cần phải sợ."

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 1

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận