Vài ngày sau, trên đường đến căn-tin, Lăng Kỳ Ý tình cờ gặp lại nam sinh đưa thư tình lần trước. Cậu sững người một lúc, chờ người bên cạnh đi lướt qua mới dám ngoái nhìn gọi.
“Này —— bạn học!”
Nam sinh có vẻ ngoài khả ái quay đầu lại.
Lăng Kỳ Ý quan sát cậu một hồi, sau khi xác nhận kĩ càng đây chính là nam sinh chạm mặt ngày hôm đó, cậu mới tiến lại gần. Kỳ thực, Lăng Kỳ Ý cũng cảm thấy lúng túng. Nam sinh kia dường như nhận ra Lăng Kỳ Ý và nhớ rằng cậu là bạn cùng phòng của Tần Thuật Dương.
“Có chuyện gì không?”
“Lần trước khi cậu đưa đồ cho Tần Thuật Dương…”
Lăng Kỳ Ý cất giọng lí nhí khiến nam sinh không thể nghe rõ: “Cậu nói gì cơ?”
“Lần trước, cậu có đưa đồ cho Tần Thuật Dương”. Lăng Kỳ Ý hơi nâng tông, tiếp lời một cách vô thức: “Là cậu đưa nhầm người, đúng không?”
“…Hả?” Nam sinh kia sửng sốt một lúc, sau đó hiểu ra Lăng Kỳ Ý đang nói về điều gì. Hai gò má cậu ta trong nháy mắt ửng hồng, không nói nên lời: “Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy… Cậu ấy đã xem rồi à?”
Nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt cậu ta, Lăng Kỳ Ý gật gật đầu, “Có xem rồi”.
“…Sau đó thì sao?”
“Cậu ở ký túc xá nào?” Lăng Kỳ Ý không trực tiếp trả lời câu hỏi, “Tần Thuật Dương nói sẽ đem đồ trả lại cho cậu”.
Gương mặt ửng hồng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bộ dạng hoảng hốt, không biết phải làm thế nào: “Cậu ấy…”
Lăng Kỳ Ý không hề coi việc dùng thân phận “bạn trai của Tần Thuật Dương” thay hắn xử lý tình địch có gì thoả mãn. Trái lại, cậu cảm thấy lời nói của mình đã làm tổn thương nam sinh trước mặt, cảm giác tội lỗi khó tả bỗng trào dâng từ tận đáy lòng.
“Tôi…” Nhận ra Lăng Kỳ Ý vẫn đứng yên tại chỗ, tựa hồ như đang chờ đợi câu trả lời của mình, cậu ta khó khăn mở lời: “Tôi ở trên tầng của các cậu…”
“Được, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu ấy biết”.
Mắt thấy Lăng Kỳ Ý chuẩn bị rời đi, nam sinh vội lên tiếng gọi cậu lại. Lăng Kỳ Ý vừa quay đầu liền nhìn thấy một vẻ mặt buồn bã, bi thương.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Cậu… Cậu có biết tại sao Tần Thuật Dương từ chối tôi không?”
“Ồ”. Lăng Kỳ Ý gật gật đầu, “Tôi biết”.
“…Có thể nói cho tôi được không?”
“Bởi vì cậu ấy có bạn trai rồi”. Lăng Kỳ Ý nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu ta, “Mọi sự đều đã an bài, giả như có khả năng cậu ấy thích cậu, thì cậu vẫn là chậm một bước”.
Nam sinh ngây ngẩn cả người: “Bạn trai… Là ai cơ?”
Lăng Kỳ Ý bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi”.
✧✧✧
【Tiêu đề: Hôm nay, tôi là một nam sinh Đại học Đông Thanh thất tình.】
【Nội dung: Xin chào mọi người, trước đây tôi đã đọc rất nhiều bình luận trên Bar nói rằng nếu thích một người, bạn phải dũng cảm theo đuổi. Vì thế, tôi cũng đã thử tỏ tình. Kết quả là bị từ chối thẳng thừng, mặc dù đó là một từ chối khéo léo. Chính bạn trai của người ấy đã đích thân tìm gặp để nói cho tôi biết.】
【Người đăng bài: Ẩn danh.】
“?!”
“Đau lòng thiếu niên, bạn trai của cậu ấy hẳn là người tốt. Tôi tuyên bố bài viết này sẽ đứng top đầu ngày hôm nay”.
“Ui! Chuyện gì thế này! Chủ thớt cứ từ từ chia sẻ! Ở đây đều là người nhà! Chúng tôi sẽ an ủi cậu nhé!”
【Người đăng bài trả lời: Cũng không có gì nhiều để nói, chỉ là tôi thích một nam sinh, nhưng sau khi tỏ tình, tôi mới biết cậu ấy có bạn trai rồi.】
“Trường chúng ta sao?!”
“Quào, chủ thớt thật dũng cảm!”
“Hu hu hu hu hu hu”.
“Không sao đâu, chủ thớt à, chỉ là cậu chậm một bước thôi! Sau này vẫn còn cơ hội gặp những người con trai khác mà!”
【Người đăng bài trả lời: Ừm, bạn trai của cậu ấy cũng nói như vậy, rằng tôi đã đến chậm một bước.】
“Woa, người bạn trai này có vẻ ổn áp đấy!”
“Đúng thế, chúng tôi nói câu này với người bạn trai nói cậu này về tính chất là hoàn toàn khác nhau”.
“Nghe thật ôn nhu nha”.
“Nghĩa là người chủ thớt thích cũng rất dịu dàng. Chỉ có người tốt mới gặp được người tốt”.
【Người đăng bài trả lời: Không đâu, người tôi thích… À không, phải nói là người tôi từng thích, là một người khá khó gần, tính khí cũng thất thường nữa.】
“?”. Truyện Võng Du
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Tôi không thể kiềm chế được nữa, cười thành tiếng luôn rồi”.
【Người đăng bài trả lời: Tôi đã nghĩ nếu dựa vào tính cách của cậu ấy thì sẽ rất khó tìm được bạn trai, nhưng hóa ra tôi đã đánh giá quá thấp cậu ấy rồi. Dù sao trông họ cũng rất xứng đôi, vì thế tôi chỉ có thể chúc phúc cho họ.】
“Hu hu hu, ôm chủ thớt một cái, cậu cũng sẽ hạnh phúc mà!”
“Chủ thớt à, cậu đang làm gì thế? Đừng một mình chui rúc trong ký túc xá, ra đây tán gẫu với bọn tôi đi?”
“Tôi đang nằm trên giường khóc thầm”.
“?”
✧✧✧
“Tần Thuật Dương “.
“Ừ?”
“Nói cho cậu biết một chuyện”.
“Cậu nói đi”.
“Từ giờ, tôi sẽ luôn yêu thích cậu”.
“Được”.