Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Thầy Hà ngẩng phắt đầu lên, gương mặt đanh lại, thầy kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhíu mày hỏi: “Em nghe được chuyện gì, ai yêu sớm?”

Ngoài trời không thể so với trong phòng, không có bức tường chắn chở, càng không có hệ thống sưởi ấm, gió lạnh buốt da buốt thịt xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, khiến người ta rét run.

Thời Oánh giấu hai tay trong túi áo, do dự chốc lát rồi mới đáp: “Em cũng không biết là ai…”

Cô nói: “Một vài người bạn nói cho em nghe, trong lớp chuyên có học sinh yêu sớm, ảnh hưởng đến chuyện học hành của họ.”

Hạ Lâm Hi lặng lẽ băng ngang qua, tay của cô vẫn cầm chiếc cốc, cả cuộc trò chuyện cô đều không nghe thấy, chỉ duy nhất câu “trong lớp chuyên có học sinh yêu sớm, ảnh hưởng đến chuyện học hành của họ” ong ong bên tai.

Từ đây đến lúc thi đại học chỉ còn chừng bốn tháng, cô lo sợ bí mật của mình đã bị phát hiện rồi.

Thế nhưng sáng này, Hạ Lâm Hi không bị gọi lên văn phòng, ngược lại là Trần Diệc Xuyên và Cố Hiểu Mạn, bọn họ phải nghe thầy phê bình đến cả nửa giờ.

Một chuyện kích động cả ngàn cơn sóng dữ, đợi cho đến khi họ quay về lớp, cả phòng đều tỏ vẻ như mình đã hiểu hết mọi sự rồi.

Bạn cùng bàn của Trần Diệc Xuyên hét to: “Nhị ca, anh có thể, em ủng hộ anh! Từ hôm nay trở đi, Cố Hiểu Mạn không còn là Cố Hiểu Mạn bình thường, cậu ấy là chị dâu của em!”

Lời vừa nói ra, cả lớp bùng lên một tràng cười.

Mặt Cố Hiểu Mạn ửng đỏ, vội vội vàng vàng bước về chỗ ngồi của mình.

Giờ đây là tiết tự học nên không có thầy cô giáo giám sát, mọi khi bầu không khí rất yên tĩnh, nhưng ngay lúc hai người họ bước vào, khắp nơi đều râm ran tiếng cười náo nhiệt.

Ban đầu, Cố Hiểu Mạn còn cố gắng chăm chú vào bài vở, nhưng đến lúc sau thì hoàn toàn buông thả.

Đã là một học sinh lớp mười hai rồi, cô cũng đã thấu chút sự đời, biết rõ rằng khóc không giải quyết được gì cả, thậm chí có thể lộ rõ sự yếu đuối và bất lực của bản thân, trở thành trò hề trong mắt người khác.

Tiếng cười xung quanh vô cùng chói tai, giống như bốn bức tường không cách nào phá vỡ, giam cầm cô trong một góc, những bức tường đó nhốn nháo tiếng cười nhạo báng, còn cô chỉ đơn độc một mình. Rõ ràng người bị oan là cô, nhưng thật sự chẳng biết phải biện minh như thế nào, càng lúc càng nhẫn nhịn, rõ ràng không muốn khóc nhưng nước mắt cứ rơi.

Sau khi cố gắng phá vỡ chướng ngại tâm lý không thành, cô giống như một vò nước đã mẻ nay lại sứt.

Hạ Lâm Hi đang chăm chú cầm bút viết, nhìn thấy Cố Hiểu Mạn khóc quá khó coi, bỗng dưng cô nói: “Bây giờ là tiết tự học, mong mọi người giữ im lặng.”

Những lời này không nặng không nhẹ, rất nhiều người lờ đi.

Hạ Lâm Hi đứng dậy, cầm chiếc cốc gõ xuống mặt bàn, đợi đến khi cả lớp đều nhìn mình, cô lặp lại lần nữa: “Bây giờ là tiết tự học, các cậu không ồn ào không chịu được sao?”

Một nam sinh ở dãy phía trước bật cười: “Hạ nữ thần, làm gì nghiêm túc như thế.”

Cậu ta nói: “Chúng ta có chuyện vui, cậu e dè làm gì. Cả khối đều biết chuyện của Cố Hiểu Mạn và Trần Diệc Xuyên cả rồi, cậu còn không cho bọn này bàn tán?”

Hạ Lâm Hi xé một tờ giấy, ghi tên của bạn nam này: “Nếu cậu còn nói chuyện nữa, cuối giờ tôi sẽ báo với thầy.”

Đại ý là, cô sẽ nộp danh sách này cho thầy chủ nhiệm.

Cậu trai kia nghe vậy thì đanh mặt lại: “Hạ Lâm Hi, não cậu bị úng nước hả? Cậu nói vậy là ý gì?”

Cậu ta quăng hết sách vở vào hộc bàn, đứng dậy: “Cả lớp đều ồn, cậu lại đi kiếm chuyện với tôi, nếu cậu không xé tờ giấy kia đi, bọn này cũng chẳng để yên đâu.” Câu nói này, rõ ràng là uy hiếp Hạ Lâm Hi.

Trương Hoài Võ ngạc nhiên đến ngây người, vội vội vàng vàng hỏi: “Cậu ta định làm gì đấy, đừng có đánh nhau mà, Hạ tỷ chỉ là một cô gái, chẳng nhẽ Phùng Thiên Tuấn dám đánh con gái sao?”

Trong lớp học, có hai người không thể chọc vào, một là Trần Diệc Xuyên, người còn lại là Phùng Thiên Tuấn.

Trương Hoài Võ thầm nghĩ, nếu Phùng Thiên Tuấn dám lại đây, người đầu tiên bước ra chắn nhất định là Tưởng Chính Hàn, nhờ chuyện trong tiệm net trước đây, cậu không lo cho Tưởng Chính Hàn, cậu lo cho Phùng Thiên Tuấn mới đúng.

Quả nhiên, Tưởng Chính Hàn thấy vậy, hơi xắn tay áo lên.

Trương Hoài Võ niệm câu “nam mô”, cảm thấy thế chiến quá mức căng thẳng rồi.

Khác với ba phút trước, cả lớp im phăng phắc, Cố Hiểu Mạn cũng không khóc nữa, cô nhìn Phùng Thiên Tuấn càng lúc càng đến gần, giọng nghèn nghẹn nói: “Mau xé giấy đi…”

Hạ Lâm Hi ngoan cố: “Không xé!”

Bên ngoài cô bình tĩnh thong dong, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.

Từ bé đến lớn, Hạ Lâm Hi chưa bao giờ đánh nhau, thời còn ở nhà trẻ, ngày nào cô cũng nhận được hoa bé ngoan, lên tiểu học được bầu làm cán bộ lớp, tốt nghiệp cấp hai đứng dưới quốc kì phát biểu, vào cấp ba được hai năm, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió.

Mà bây giờ, cô có khả năng bị đánh.

Sắc mặt Phùng Thiên Tuấn vô cùng tệ, những lời cậu ta nói, Hạ Lâm Hi không thèm màng đến, cả lớp đang trơ mắt nhìn cậu, cậu cảm thấy nếu bây giờ bản thân không làm gì, thì đúng là tự bôi tro trát trấu lên mặt mình.

Cậu ta chưa đến dãy cuối, bỗng dưng Trần Diệc Xuyên mở miệng: “Có bản lĩnh thì tìm con trai mà đấu, đánh nữ mày được cái mã gì à?”

Cậu thản nhiên lật một cuốn sách bài tập ra, tiếp tục mắng: “Kẻ nhu nhược là người như mày đấy!”

Phùng Thiên Tuấn cười mỉa, không thèm đáp lời.

Trần Diệc Xuyên cởi áo khoác, tự mình bước ra, cả lớp như ngừng thở, nhìn thấy bọn họ đấu tay đôi. Trần Diệc Xuyên ra tay vô cùng ngoan độc, Phùng Thiên Tuấn cũng chẳng thua kém bao nhiêu, bàn ghế xung quanh bị họ xô lệch, sách vở và bút viết xốc hết xuống đất.

Tưởng Chính Hàn nói: “Không để vậy được, mau vào cản.”

Cậu nói xong, những bạn nam khác cũng phản ứng lại, vội vàng chạy vào can ngăn.

Tưởng Chính Hàn là người đầu tiên đến gần, cậu tóm lấy cổ tay của Phùng Thiên Tuấn, bẻ ngược ra sau lưng, ghì xương vai của cậu ta xuống, không để tâm đương sự đang tỏ vẻ hùng hổ thế nào, giống như đang gắng sức bảo vệ chủ nghĩa hòa bình… Nhưng cậu không kịp ngăn Trần Diệc Xuyên.

Phùng Thiên Tuấn mất đi năng lực phản kháng, đối chiến biến thành đơn chiến, Trần Diệc Xuyên đơn phương tung đòn hiểm, cậu đá thẳng vào chân cậu ta, mãi các nam sinh khác với kéo được cậu ra.

Trương Hoài Võ vẫn không phản ứng kịp, còn đứng sau lải nhải: “Hầy, Chính Hàn thiệt tình, nóng vội quá, can làm gì?”

Nhờ có ai đó mật báo, khoảng hai phút sau, thầy chủ nhiệm xông vào trong lớp, gương mặt đen xì.

“Thế này là sao?” Thầy bước lên bục giảng, giận dữ đập mạnh xuống bàn. “Các em làm trò gì đấy, tính tạo phản đúng không?”

Giọng của thầy rất lớn, khiến đầu óc cả lớp ù ù.

Ngoài cửa sổ đông rét căm người, bên trong vô cùng ngột ngat, lả tả trên mặt đất là giấy viết cùng rất nhiều đồ dùng học tập, bây giờ không ai dám cúi xuống nhặt lên.

Thầy chủ nhiệm bước hai bước xuống bục, chân mày cau có: “Lớp trưởng, ủy viên học tập, ủy viên Toán học, các em nói cho tôi nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Để chiếm thế thượng phong, Hạ Lâm Hi trước nhất cướp lời: “Trong tiết tự học vừa rồi, em ghi tên của Phùng Thiên Tuấn…”

Cô chưa nói xong, ủy viên môn Toán Mạnh Chi Hành đã nối theo: “Bởi vì bạn Phùng quá ồn, khiến các bạn ồn theo, không để bọn em tập trung học bài.”

Nói xong, Mạnh Chi Hành nhìn về phía lớp trưởng.

Lớp trưởng bắt đầu tiến trình cân đo trong lòng, một bên là Mạnh Chi Hành và Hạ Lâm Hi, bên kia là Phùng Thiên Tuấn, so sánh trên dưới, hai vẫn nhiều hơn một, lớp trưởng dứt khoát chọn nhóm kia.

Vậy nên bắt đầu thêm mắm dặm muối: “Chuyện này cũng không thể trách ủy viên học tập, Phùng Thiên Tuấn không những ồn ào mà còn dọa nạt ủy viên học tập, cậu ta bảo nếu không xé tờ giấy kia đi sẽ không chịu để yên.”

Phùng Thiên Tuấn chửi bậy một câu, định giải thích nhưng đã bị lớp trưởng cắt ngang: “Bạn Phùng, mình nói có gì không đúng, không hợp sự thật à?”

Sắc mặt thầy chủ nhiệm đen như đáy nồi, hỏi tiếp: “Vậy còn Trần Diệc Xuyên là sao?”

Chuyện này kể ra cũng thật lạ lùng, bởi vì bạn Phùng là người xốc nổi đầu tiên, không ai biết cậu ta định làm gì, có lẽ là vì áp lực học hành quá lớn, chỉ đơn thuần là muốn náo một trận mà thôi, nhưng do cậu ta quá hùng hổ nên chẳng có ai thấy phục.

Lúc đầu Phùng Thiên Tuấn còn thấy giận dữ, nhưng cho đến khi nhận ra người chống lại cậu càng lúc càng nhiều, từ Hạ Lâm Hi đến Trần Diệc Xuyên, rồi Mạnh Chi Hành và lớp trường, lan đến cả lớp, cậu chẳng giữ được sự bực bội và tức tối ban nãy, giờ chỉ giống như một chiếc khinh khí cầu bị đâm thủng.

Cậu cảm thấy hết đường chối cãi, lại nghe thầy chủ nhiệm nói: “Em lại đây, tiết tiếp theo không cần lên lớp, đến văn phòng gặp tôi.”

Trò hài cứ như vậy mà khép lại.

Quần áo Trần Diệc Xuyên cũng xộc xệch, cậu chẳng cảm thấy niềm vui của một kẻ thắng lợi, một thân một mình về chỗ ngồi, khoác chiếc áo mới cởi ra ban nãy vào. Cố Hiểu Mạn im lặng nhìn cậu, cảm thấy bản thân nên nói gì đó nhưng đầu óc lại bảo rằng, cô phải duy trì khoảng cách với cậu.

Cô cúi đầu mở sách bài tập ra, nhìn thấy ngày được viết trên giấy.

Bất chợt nhận ra, từ giờ đến lúc thi đại học cũng chỉ còn mấy lâu. Hôm nay, chuyện này gây ra rất nhiều sóng gió, nhưng mấy tháng tiếp theo, chỉ còn là gió thoảng mây bay, qua vài năm rồi, còn ai nhớ rõ.

Hạ Lâm Hi không hiểu được đạo lý này, lòng cô cũng chẳng phẳng lặng trở lại, không tài nào chăm chú làm bài.

Lúc này Cố Hiểu Mạn lại mở miệng: “Mình bị thầy gọi lên văn phòng, bởi vì thầy đã biết… Mình tỏ tình với Trần Diệc Xuyên trong lớp, bây giờ mình hối hận vô vùng nhưng chuyện này đúng là mình có làm.”

Hạ Lâm Hi hỏi: “Vậy nên thầy chủ nhiệm nghĩ cậu và Trần Diệc Xuyên yêu sớm sao?”

“Thành tích của cậu ấy không tốt thì liên quan gì đến mình chứ?” Cố Hiểu Mạn mệt mỏi trả lời. “Mình không chịu nổi nữa rồi.”

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, người mách thầy có khi là Thời Oánh, nhưng cô không biết cô ấy làm vậy là có ý gì? Cấp ba ai cũng vội vã, tâm tư đều dồn hết vào chuyện học, làm gì có kẻ nào dành nhiều thời gian soi mói người khác? Cô cảm thấy Thời Oánh hành động quá độc lập rồi.

Đối với đa số bạn bè trong lớp mà nói, chẳng ai có lòng dạ để ý chuyện vặt của người khác, chỉ sợ làm bài không tốt, giống như điềm báo của sự thất bại vậy. Thời gian qua càng mau, con người càng muốn giữ lấy, giữa bầu không khí nơm nớp lo âu cùng căng thẳng kia, một tháng yên tĩnh không biến động nào nữa trôi qua.

Hai tháng tiếp theo, trường cho nghỉ đông khoảng một tuần.

Kì nghỉ đông nhằm vào Tết Âm, mọi người giăng đèn kết hoa, bởi có công văn nghiêm cấm chuyện đốt pháo nên đành phải thay bằng đèn lồng.

Hạ Lâm Hi ở nhà làm bài, ba ngày liên tục không ra khỏi cửa, cho đến lúc nhận được tin nhắn của Tưởng Chính Hàn, hỏi cô có rảnh hay không.

Hạ Lâm Hi không chút đắn đo, câu trả lời tất nhiên là có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui