Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Sinh nhật vui vẻ.

Hạ Lâm Hi nói xong, nhanh chóng chạy đi, giống như một tinh linh sau khi hoàn thành sứ mệnh sẽ biến mất. Tinh linh nhỏ này đã làm xong điều cô cần làm, đã vậy còn vui mừng hơn mọi khi rất nhiều.

Tưởng Chính Hàn đã mười chín tuổi, cô còn vui hơn cả cậu. Thời còn trẻ bao giờ cũng vậy đấy, lớn lên một tuổi là một lần hân hoan.

Sinh nhật của Tưởng Chính Hàn rơi vào đầu tháng Năm, từ đây đến lúc thi đại học càng ngày càng kề cận, Hạ Lâm Hi cũng không cảm thấy quá lo lắng, cô chỉ có cảm giác mình đã nuôi binh ngàn ngày, chỉ dốc hết cho lần này, xong xuôi sẽ được tự do.

Giữa tháng năm, kì thi thử tiếp theo lại đến.

Đề thi thử lần này cũng chỉ để rèn luyện tâm lý phòng thi cho đợt “chinh chiến” đại học tiếp theo nên không khó là bao. Thực chất thay vì suy xét thành tích cá nhân của các học sinh thì nó giống như đang giúp họ thả lỏng hơn.

Nhưng kết quả vừa có, thầy chủ nhiệm như hóa đá.

Ngoài cửa sổ lấp lánh nắng xuân, gió đung đưa ấm áp, bầy chim ríu rít tiếng ca, sức sống trỗi dậy tràn trề. Thầy chủ nhiệm rút một điếu thuốc ra, hút cho đến còn tàn trên hành lang mới nhờ một bạn học sinh gọi Hạ Lâm Hi đến đây.

Hạ Lâm Hi hoàn toàn không biết gì.

Trong văn phòng, tiếng người ồn ã, thầy chủ nhiệm đằng hắng giọng rồi đưa bảng điểm cho cô xem.

“Lúc làm bài kiểm tra thử, tâm trạng em thế nào, có gì không thoải mái sao?”

Thầy Hà chỉ vào thứ hạng trong lớp, dùng bút đỏ khoanh tròn điểm của Hạ Lâm Hi: “Lần này đứng nhất lớp là Trần Diệc Xuyên, thứ hai là Mạnh Chi Hành, rồi đến hạng ba là em.”

Hạ Lâm Hi nghe vậy thì sửng sốt, cô cứ ngỡ mình đang nằm mơ, cô cúi đầu nhìn xuống mặt bàn, đôi mắt chăm chăm vào danh sách thứ hạng.

Đúng là hạng ba trong lớp.

“Rơi xuống hạng năm toàn khối.” Thầy Hà im lặng một chốc, khó lòng nói thẳng ra, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đến giai đoạn này rồi, em đừng làm nhiều đề quá, đừng để áp lực đè lên mình, cứ duy trì thành tích này là được rồi, tất cả giáo viên đều tin tưởng em.”

Hạ Lâm Hi đứng khựng ở một chỗ, hai bàn tay run run siết vào nhau, tay trái bấu chặt tay phải, cảm thấy rất khó chịu.

Cô hít một hơi thật sâu, nhận ra đây là sự thật.

Nhưng lần thi trước, cô sốt hơn ba mươi tám độ cũng có thể hạng nhất toàn khối, vậy tại sao lần này ló đầu, cho dù cơ thể vô cùng mạnh khỏe, điểm lại tụt xuống?

Hạ Lâm Hi không thể hiểu nổi, vậy nên mở miệng hỏi: “Em có thể xem bài thi của mình không ạ?”

“Không vấn đề gì.” Thầy Hà cười từ ái, mở một tập tài liệu ra. “Em xem đi, Trần Diệc Xuyên cao hơn em năm điểm, Mạnh Chi Hành hơn em hai điểm, chênh lệch của các em không đáng kể, nhưng so với khả năng của em thì hơi lui bước.”

Thầy nói: “Thầy nói những điều này với em, không phải vì em làm bài không tốt, mà bởi vì thầy rất tin tưởng vào em.”

Cũng không hẳn là như thế.

Ban trước, thành tích của Hạ Lâm Hi vẫn luôn ổn định, không ít giáo viên đều nghĩ cô sẽ là thủ khoa khối Tự Nhiên trong tương lai. Nếu trường có thể đào tạo được một thủ khoa thì đó là chuyện bồi đắp danh dự đến cỡ nào. Lúc được truyền thông báo chí phỏng vấn, chỉ cần cường điệu hơn một chút chuyện có thủ khoa, vậy không phải sẽ thu hút thêm nhiều học sinh tài năng sao?

Nhưng mọi người không ai ngờ được, thủ khoa ban Tự Nhiên trong tương lai lại rơi đài ngay kì thi này.

Hạ Lâm Hi tỉ mỉ xem xét, trong cuộc thi cô duy trì vô cùng ổn định, đề thi lần này cũng rất đơn giản, đơn giản như thi toàn quốc vậy, nhưng cô lại chẳng biết mình đã sai ở đâu.

Hạ Lâm Hi suy xét điểm của mình một lúc, im lặng giây lát rồi đưa ra một lời giải thích hợp lý: “Đề thi lần này đúng là rất đơn giản nhưng em làm bài khá nhanh, không tránh được có những lúc sơ xuất.”

Thầy chủ nhiệm lập tức hỏi: “Em nộp bài thi đầu tiên sao?”

Hạ Lâm Hi gật đầu.

Thầy chủ nhiệm lộ rõ vẻ trách cứ: “Dư giờ là chuyện tốt, cho dù em có khả năng tính nhẩm tốt cũng phải kiểm tra lại, không được chủ quan.”

Hạ Lâm Hi đáp “Vâng” thể hiện thái độ nghiêm túc nhận lỗi.

Thầy chủ nhiệm liền để cô về lớp.

Tiết tiếp theo của môn Toán, đầu tiên là phát bài ra, Hạ Lâm Hi sau khi nhận được bài kiểm tra của mình liền lập tức dò lại… Quả nhiên, có một chỗ, cô viết năm nhưng do đưa bút quá nhanh nên nhìn rất giống tám, thành thử bị trừ điểm đi.

Cô cũng không biết phải chấp nhận sự sơ sót này như thế nào.

Sở dĩ trong kì kiểm tra thử, cô làm bài thật nhanh bởi vì Tưởng Chính Hàn và cô đều được chia đến chung một trường thi, cô thấy đề bài đơn giản như thế liền làm xong trong vòng một giờ, sau khi nộp bài liền đợi Tưởng Chính Hàn ở cửa.

Nhưng chính điều này lại kéo cô ngã ngựa.

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cô cũng chỉ là một con người, không phải là một cái máy, không có khả năng chẳng bao giờ sai, cũng không có khả năng mỗi lần viết đều chắc tay. Dù sao đã sai rồi thì cứ cho qua đi, chỉ cần lúc thi đại học cẩn thận hơn kì thi vừa rồi là được.

Trương Hoài Võ ngồi sau thấy điểm của cô, cũng giật mình hỏi: “Hạ tỷ, chuyện gì đã diễn ra, sao điểm Toán của chị chỉ một trăm ba mươi điểm…”

Cố Hiểu Mạn cảm thấy ồn ào, chau mày quay đầu nhìn cậu: “Có phải chuyện của cậu không, cậu ngay đến cả trăm ba mươi điểm còn không được đâu.”

Trương Hoài Võ giơ tay, che lấp đi điểm của mình, lắp bắp nói: “Mình cũng chỉ quan tâm Hạ tỷ thôi mà…”

Hạ Lâm Hi nói: “Không lớn lao gì, chỉ là bài kiểm tra thôi.”

Thật sự không phải thế đâu.

Rõ ràng trong lòng cô đang rất thất vọng.

Còn hơn cả sơ xuất của chính mình, điều khiến cô nghẹn lời chính là học sinh cả khối sau khi nghe tin cô rơi xuống hạng ba đều nhìn cô với ánh mắt đồng cảm.

Trần Diệc Xuyên vừa bước vào cửa, liền cà lơ phất phơ bước lại đây, giống như đang uyển chuyển theo nhạc, cả người cậu lấp lánh hào quang.

Lớp học ồn ào tiếng luận bàn như trước, Trần Diệc Xuyên đắc ý cười: “Hạ Lâm Hi, cậu xem danh sách chưa?”

Hạ Lâm Hi chưa trả lời, Tưởng Chính Hàn đã tiếp lời: “Danh sách lần này?”

Trần Diệc Xuyên đút hai tay vào túi quần, đôi chân dài duỗi ra, ngôi lên bàn trên: “Tưởng Chính Hàn, điều này cần hỏi sao? Đương nhiên là…”

Hai từ “lần này” chưa kịp nói ra, đã bị Tưởng Chính Hàn chặn lời: “Số kì thi trong cấp ba là mười chín lần, xác xuất cậu đứng hạng nhất là năm phần trăm, Hạ Lâm Hi là chín lăm, chuyện của cậu không hỏi vẫn hơn.”

Trần Diệc Xuyên tính khoe khoang một chút, nhưng lại bị cậu làm cho á khẩu không nói nên lời.

Một lúc sau, Trần Diệc Xuyên đưa chân lên, đạp một cú vào chiếc ghế trước nói: “Cậu vội cái gì, mình đâu đến để giễu võ dương oai.”

Chiếc ghế xấu số kia là của Cao Trầm, bạn học Cao Trầm sớm đã được cử đi thi quốc gia, vậy nên chỗ ngồi trống đã lâu.

Cho dù có giấu đầu lòi đuôi, Hạ Lâm Hi vẫn cố chỉnh lại: “Cậu không cần che lấp làm gì, như vậy dễ khiến người khác hiểu lầm lắm.”

Trần Diệc Xuyên chồm người về phía trước, cười như không cười: “Đừng giả vờ nữa, Thời Oánh nói tôi biết rồi.”

Cậu hạ giọng, nói nhỏ: “Không phải hai người đang quen nhau à?”

Nói ra những điều này, khác gì đổ thêm dầu vào đám cháy tên Hạ Lâm Hi?

Cô vặn ngược lại: “Thời Oánh nói gì cậu cũng tin?”

Cố Hiểu Mạn lập tức đệm thêm: “Học sinh nữ bọn mình, ai cũng biết rõ trong lòng, Thời Oánh thích nói lung tung, thế nhưng con trai luôn tin tưởng cậu ấy.”

Cô lấy quyển tập ra từ cặp, lơ đãng chen lời: “Mình nghĩ cậu cũng thông minh lắm, không ngờ…”

Trần Diệc Xuyên hít một hơi thật sâu, lập tức tìm từ khác để diễn đạt: “Mình chưa nói mình tin cậu ấy, cậu ấy nhắc chuyện trên hộp thoại chat, mình có phản bác mà.

Thời tiết tháng năm rất dễ chịu, ngẩng đầu thấy được trời xanh mấy trắng, ngoài cửa sổ mặt trời rực rỡ, rọi nắng vào trong phòng học. Trong thời điểm tốt lành như vậy nhưng Hạ Lâm Hi lại không áp chế được cơn giận trong lòng.

Cô cảm thấy đầu óc của Thời Oánh nhất định có vấn đề.

Tưởng Chính Hàn đứng lên, đến bên cạnh Trần Diệc Xuyên nói: “Thời Oánh hiểu lầm chuyện gì cũng đâu cần to nhỏ trên mạng, sao không đến gặp bọn tôi mà hỏi?”

Cậu nói: “Sắp thi đại học rồi, cho dù không muốn cũng không phải đã đến lúc kiềm lại sự tọc mạch à?”

Lúc nói chuyện, Tưởng Chính Hàn nom rất quang minh chính đại, với cả mọi khi cậu luôn thành thật, nói gì cũng rất khiến người khác tin tưởng.

Hạ Lâm Hi ngồi yên tại chỗ, mũi tên vẫn đâm thẳng vào người đang được nhắc đến: “Mình nghĩ hẳn là kiềm lại, dù sao cậu ấy được cử đi thi rồi, đâu giống chúng ta, thời gian chẳng bao nhiêu, ngoại trừ bài tập ra còn quan tâm đến ai được nữa.”

Tưởng Chính Hàn bật cười, không nói gì thêm.

Giống như cậu thật sự không liên quan đến cô, đâu thể nào không biết xấu hổ bồi thêm nữa.

Cố Hiểu Mạn lầu bầu nhưng giọng lại rất cao: “Tốt lắm, đúng là trùng hợp thật mà, lúc Hạ Lâm Hi tụt hạng thì lại có người sau lưng đàm tiếu… Đều là bạn học trong lớp, thích nhiễu sự với nhau vậy sao?”

Trương Hoài Võ mờ mịt nghe nhưng không hiểu, cậu cũng muốn nói gì đó nhưng tự nhận chỉ số thông minh quá thấp, vẫn nên im lặng cho thỏa đáng, tránh mở miệng lại làm hỏng chuyện không chừng.

Trần Diệc Xuyên nghe họ nói xong, cũng thở phào ra một hơi, gõ bàn cười: “Những điều tôi vừa nói, các cậu đừng đặt trong lòng, tôi chỉ đùa thôi mà.”

Hạ Lâm Hi nghe vậy thì rất kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, lại nghe cậu bổ sung thêm một câu: “Sau khi thi đại học, nhất định tôi sẽ đứng hạng nhất, cậu là hạng hai, cậu cứ chờ đi.”

Hạ Lâm Hi nói: “Được thôi, tôi chờ, kết quả thế nào cậu không đoán trước được xác suất đâu.”

Trần Diệc Xuyên không cãi lại, chỉ cười rồi đi mất.

Chuyện rơi đài trong kì thi thử, chẳng qua chỉ là một giọt nước rơi vào hồ sâu, chẳng bao lâu mặt hồ lại tĩnh lặng.

Buổi sáng hôm sau, thầy chủ nhiệm nhận được một mail lạ

Đang mở sổ ghi trong văn phòng ra, tính làm một giáo án điện tử thì hòm thư đột ngột hiện lên thông báo, trong mail đính kèm một tệp ảnh, thời điểm chụp chắc khoảng lúc thi thử.

Thầy Hà đã theo ngành sư phạm mười năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

Bản thân thầy cũng giật mình, cuộc sống không phải như thế, học sinh của thầy cũng phải như thế, nhưng đúng là đủ để người ta há hốc ra nhìn, bởi vì đây là chuyện không tài nào hình dung ra nổi.

Trong ảnh chụp là địa điểm một khu thi thử, Hạ Lâm Hi đứng bên cạnh Tưởng Chính Hàn, khoảng cách giữa hai người rất gần, đang cúi đầu trò chuyện, nom rất thân thiết.

Trong mail có viết: “Lớp học có người yêu sớm, sắp thi vào đại học rồi, thầy giáo không quan tâm sao?”

Thầy Hàn vịn tay vào thành bàn, rút một điếu thuốc ra.

Đối diện bàn của thầy là Triệu Ninh Thành còn đang cặm cụi sửa bài. Thấy thầy Hà định hút thuốc, Triệu Ninh Thành liền cười hỏi: “Thầy Hà đang phiền lòng chuyện gì sao?”

Cách nói của Triệu Ninh Thành vô cùng uyển chuyển, ý của thầy không phải hỏi đến “chuyện phiền lòng”, chỉ là muốn nhắc nhở thầy Hà không nên hút thuốc trong đây.

Nhưng thầy Hà nào có lý giải ý tứ của thầy Triệu, thầy Hà trả lời: “Trong lớp tôi có một học sinh, suy nghĩ quá nhiều, không giống như một học sinh bình thường.”

Triệu Ninh Thành bỏ dở công việc của mình, lại hỏi: “Là sao đấy thầy?”

Thầy Hà đáp: “Từ tháng mười một năm trước, em ấy đã chú ý đến mọi người trong lớp học. Mà năm nay trước khi thi đại học chụp được một tấm ảnh liền gửi qua cho tôi, muốn tôi hỏi kĩ người trong hình.”

Triệu Ninh Thành vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Chụp gì?”

“Một tấm ảnh bình thường thôi, một nam sinh một nữ sinh trong trường thi.” Thầy Hà mở giáo án ra, cố tình làm nhẹ hóa vấn đề đi.

Thầy nhìn vào ảnh Tưởng Chính Hàn, phả ra một làn khói: “Học sinh nam vẫn từ từ tiến bộ, học sinh nữ thành tích luôn ổn định, từ đây đến lúc thi đại học cũng chỉ vài ngày nữa, đâu cần rước thêm chuyện.”

Sau kì thi thử thứ hai, thầy chủ nhiệm hiểu lầm Trần Diệc Xuyên và Cố Hiểu Mạn yêu sớm, khiến thành tích tụt dốc, vậy nên mới gọi họ đến văn phòng, vừa phê bình vừa khuyên nhủ đến nửa giờ.

Có lẽ lời khuyên của thầy cũng có chút ít tác dụng, thành tích của Trần Diệc Xuyên quả nhiên thăng cao không ít, Cố Hiểu Mạn cũng quay về phong độ trước đây.

Chuyện trước lúc vào tiết, Cố Hiểu Mạn tỏ tình với Trần Diệc Xuyên là chuyện rõ như ban ngày, chính Cố Hiểu Mạn cũng đã thừa nhận, nhưng dù có vậy, thầy Hà cũng không nói chuyện này với cha mẹ họ.

Ngày thi đại học cận kề, thầy sợ tâm trạng của học sinh không tốt sẽ dẫn đến làm bài không được.

Lại nhìn Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi, thành tích của hai học sinh này đều không bị ảnh hưởng, nói cách khác, có lẽ hai em ấy trong sạch.

Triệu Ninh Thành cũng chêm vào: “Nguyên nhân xuất phát từ gia đình nên học sinh này mới có những suy nghĩ không trong sáng sao?”

Thầy Hà nghe vậy, không kiềm được trả lời mail: Em học sinh này, sắp thi vào trường đại học rồi, thầy không quan tâm em là ai, chỉ hy vọng em dùng suy nghĩ trong sáng để nhận định vấn đề.

Đã gửi rồi nhưng trong lòng vẫn còn bức bối, vậy lại viết thêm một mail khác: Nếu em là học sinh thi vào đại học, thời gian sắp hết rồi, mong em tận dụng chút thời gian này để ôn tập cho kĩ; còn nếu em là học sinh được cử đi, mong em suy nghĩ cẩn trọng, nếu để trường tra ra em là ai, có thể hủy bỏ vị trí của em trong danh sách.

Sau khi gửi đi thành công, thầy chặn chế độ trả lời của tin nhắn, tiếp tục soạn giáo án điện tử.

Hạ Lâm Hi không biết rằng, chủ nhiệm của họ lại tin tưởng cô nhiều đến thế.

Cô tăng cường thời gian tự học, quyết tâm khôi phục lại thành tích ban trước. Tiết trời càng lúc càng tối, cô càng lúc càng dốc lòng hơn cả trước, thậm chí còn không để tâm đến điện thoại… Tưởng Chính Hàn nhắn tin cho cô, nếu không liên quan đến chuyện học, đến ngày hôm sau cô mới trả lời.

Thời gian vẫn trôi qua nhanh như thế, tháng Sáu cuối cùng cũng đại giá quang lâm.

Trong hai ngày thi đại học, cha mẹ Hạ Lâm Hi đều đồng tâm hiệp lực nhịn hết những cơn giận xuống, giải quyết mọi chuyện trong hòa bình.

Ngày đầu tiên thi môn Ngữ Văn và Toán, Hạ Lâm Hi chăm chú làm bài xong, hành văn mạch lạc lưu loát, chữ viết tỉ mỉ, đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đến lúc hết giờ mới nộp bài thi.

Ngày hôm sau thi Anh Văn và Vật Lý, lúc cô làm bài Vật Lý, cô cảm thấy vô cùng dễ dàng và trôi chảy, nhưng sau khi làm xong, lòng của cô bồn chồn không yên, cảm thấy có gì đó không ổn.

Vật Lý quá khó.

Cô nói từ “quá khó” này là xét ở góc nhìn của Tưởng Chính Hàn.

Mọi khi, sau khi Hạ Lâm Hi làm xong bài Vật Lý, cô còn dư nửa giờ để kiểm tra lại, nhưng lúc thi vào đại học này đây, cô chỉ dư mỗi mười lăm phút.

Tâm trạng của cô rất phức tạp, buổi chiều thi Tiếng Anh, vẫn phát huy năng lực như bình thường… Thật không uổng công ba năm cô đã kiên trì như thế nào.

Tiếng chuông kia đột ngột vang lên, cô giống như bừng tỉnh.

Cuối cùng cũng thi xong rồi.

Ra khỏi trường thi, bầu trời tháng Sáu trắng trong một màu, bên tai tạp âm huyên náo, mẹ cô xuyên qua đáp đông nắm chặt tay con mình, xoa nắn hỏi: “Có mệt không? Chúng ta về nhà nhé.”

Cha cô xách theo hai túi nilon, bên trong chật ních đồ ăn vặt và thức uống. “Tiểu Hi, con khát không, đây có nước khoáng Nông phu Sơn, còn có cả nước chanh và nước ép nho. Gần đây có một siêu thị, mẹ con lôi ba vào mua nhiều như này là sợ con thi xong sẽ đói bụng…”

Hạ Lâm Hi nhìn quanh quất bốn phía, cảm thấy tâm trạng rất thoải mái. Cô thật sự có thấy hơi mệt, nhưng nhiều hơn chính là sự hưng phấn.

“Con muốn uống nước ngọt.” Cô nói.

Cha cô ngay lập tức lấy một lon nước ra, nói: “Ba có mua nước ngọt, con uống xong bụng có sôi ùng ục cũng không sao, ở trong xe mẹ con, làm gì có ai thấy.”

Mẹ cô xoa đầu cô: “Tối nay con muốn ăn gì, chúng ta đến nhà hàng ăn cơm nhé!”

Đám đông xung quanh dần dần tản đi, một nhà ba người bọn họ đứng đấy, cùng nhau rời bỏ chỗ mịt người kia, cha cô cười nói: “Đi nhà hàng làm gì, ba sẽ trổ tài cho con xem, cứ để ba nấu nhé.”

Hạ Lâm Hi cứ nghĩ mẹ cô sẽ không đồng ý, nhưng có lẽ bởi vì hôm nay rất vui, nên mẹ cô cũng đồng tình: “Được lắm, nhà mình cùng nấu ăn nhé!”

Đáng tiếc, khu vực giao thông xung quanh vô cùng rối rắm, tình hình này cũng không khả quan, bọn họ đợi trong xe đến nửa tiếng, dòng người mới có dấu hiệu vơi đi.

Bây giờ đã gần đến chạng vạng, cơn gió mát rượi tháng sáu thổi qua, ánh tà dương rải rác trên mặt đất, nhuộm từng khối nhựa đường thành màu vàng, giống như màu bông lúa trên những cách đồng, ẩn hiện mùa thu hoạch vui vẻ.

Đúng vậy, là mùa thu hoạch.

Khóe môi Hạ Lâm Hi giương lên, bỗng chốc muốn cười.

Bữa tối vô cùng phong phú, cha mẹ cô cùng nhau xuống bếp, làm bảy món mặn, một món canh, Hạ Lâm Hi cắm đầu ăn cơm, ăn đến hai chén rưỡi.

Sau khi ăn xong cô tắm rửa, rồi mỹ mãn nằm trên giường.

Không quá lâu sau, cô nghĩ đến đề Vật Lý, bởi vì không yên lòng nên nhắn tin cho Tưởng Chính Hàn, đợi đến lúc cô mở điện thoại ra mới phát hiện chat nhóm của lớp đang nổ tung.

Trần Diệc Xuyên đầu têu nói: Mình vừa tra đáp án trên mạng, mình nói các cậu biết, lần này mình nắm chắc hạng nhất rồi.

Lớp trưởng gửi icon cười ha hả, sau đó tiếp lời: Đừng nhắc đến đáp án được hay không?

Trương Hoài Võ nhảy ra phản bác: Không không không, Trần Diêc Xuyên, lần thi này Hạ Lâm Hi nhất định sẽ dốc toàn lực, điểm của cậu ấy chắc chắn cao hơn cậu.

Cố Hiểu Mạn gửi một icon vỗ tay ra ý đồng tình.

Trần Diệc Xuyên tất nhiên không phục, cậu lập tức nói: Mình cược với các cậu, nếu mình không hạng nhất, mình sẽ viết ngược tên lại.

Hạ Lâm Hi nói tiếp: Bây giờ cậu có thể tập rồi đó.

Vừa gửi xong, mọi người đồng loạt để icon cười lớn.

Hạ Lâm Hi tìm được tên của Tưởng Chính Hàn, liền nhắn tin riêng hỏi cậu: “Cuối cùng cũng thi xong rồi, cậu có mệt không?”

Một lát sau cậu liền trả lời: “Không mệt lắm.” Sau đó còn nói: “Thi rất được.”

Hạ Lâm Hi không rõ “được” này là như thế nào, để an ủi cô hay thật sự được, có lẽ là cả hai chăng.

Cô nói: “Lúc điền nguyện vọng, chúng mình sẽ ở chung một thành phố đúng không?”

Tưởng Chính Hàn nói: “Nhất định vậy.”

Sau đó gửi thêm một icon chắc chắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui