Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Cha của Từ Trí Lễ đã lo liệu nhân viên lễ tân tiếp họ từ trước, sau khi hai người vào cửa công ty không lâu, lễ tân đã đến với nụ cười lịch sự: “Xin chào hai vị, mời đi theo tôi, tôi sẽ đưa các vị đến phòng Công Nghệ.”

Tưởng Chính Hàn không gặp trở ngại nào, nhanh chóng bắt nhịp, anh vẫn giữ im lặng như vốn có, chỉ thi thoảng ngoảnh mặt nhìn xung quanh, đặc biết chú ý bảng nội quy bên trong tòa nhà.

Phòng Công Nghệ nằm ở tầng năm, thang máy đưa họ lên trên, bên trong có mùi nước hoa hỗn tạp trộn lẫn với khí lạnh của máy điều hoà, khiến Từ Trí Lễ hắt hơi.

Nhân viên lễ tân vô cùng lịch sử nói: “Đã đến tầng năm.”

Lời còn chưa dứt, cửa thang máy đã chầm chậm mở ra.

Từ Trí Lễ đến gần Tưởng Chính Hàn, tiết lộ một ít tin tức nội bộ: “Ba tôi nói, phó tổ trưởng hạng mục này là một nhân vật kĩ thuật trâu bò họ Tạ, là du học sinh Mỹ mới về nước, rất có thực lực chỉ là tính tình không được tốt lắm…”

“Cậu đang nói tôi sao?”

Bên ngoài thang máy có một người đàn ông cao xấp xỉ Tưởng Chính Hàn, nom độ hai mươi bảy tuổi. Anh ta mang một chiếc áo sơ mi trắng, thắt chiếc cà vạt màu huyết bầm, đôi chân thon dài thẳng tắp, ống quần tây trang kín đáo, đứng thẳng một góc chín mươi độ với mặt đất không lệch một li.

“Tên tôi là Tạ Bình Xuyên, còn tên Tiếng Anh là gì thì không quan trọng.” Anh ta tự giới thiệu. “Tôi là phó tổ trưởng hạng mục DA, có vấn đề gì các cậu không hiểu có thể đến tìm tôi xin ý kiến.”

Tưởng Chính Hàn và anh ta nhìn thẳng vào mắt nhau, hai người bắt tay.

Hành lang từ chỗ thang máy đặt rất nhiều bồn cây cảnh thật lớn, bên trong trồng những gốc cây Ráy, phiến lá xanh biết tỏa ra che lấp cảnh sau. Nơi này ngoại trừ tiếng gõ lạch cạch từ bàn phím ra còn cả tiếng xì xào bàn tán nho nhỏ.

Tạ Bình Xuyên đưa tay lên, hơi nút thút thắt cà vạt ra, anh vừa đi trước, vừa nói với bọn họ: “Tôi không quan tâm hai người với quản lý có quan hệ gì, chỉ cần vào tổ của tôi, những việc các cậu cần làm vẫn phải theo quy củ.”

Lời này hơi nhấn mạnh, sau đó quay sang Tưởng Chính Hàn: “Cậu năm mấy, học chuyên ngành Toán sao?”

“Công Nghệ Thông Tin ạ.” Tưởng Chính Hàn thành thật đáp. “Năm nay mới vào trường thôi.”

Tạ Bình Xuyên chau mi, tiếp tục hỏi anh: “Cậu từng có kinh nghiệm làm hạng mục chưa? Cậu bắt đầu lập trình từ khi nào, quen thao tác hệ thống gì?”

Khoảng năm lớp ba tiểu học, đấy là lần đầu tiên Tưởng Chính Hàn tiếp xúc với máy móc. Lúc ấy trong phòng sách nhà anh có một chiếc máy tính được cài đặt Microsoft Visual C Sharp phiên bản cũ nhất, bởi vì sự hiếu kì, anh học một ít dòng lập trình, sau lại mua thêm sách về nhà, bắt đầu tự mày mò hệ điều hành MS – DOS.

Năm tháng đó, khi đọc anh còn phải tra từ điển, bởi vì Internet chưa phát triển như bây giờ, tuy nhiên nhận ra con mình rất yêu thích điều này nên cha mẹ anh lúc nào cũng ủng hộ.

Sau khi học xong ngôn ngữ C thì lại đi sang Visual Basic, Physical Address Extension rồi đến Graphical User Interface, anh dần học được cách lập trình, hàm phân khối tích lũy cũng càng được bồi đắp. Nếu học vì đam mê của bản thân, nhất định đó chính là cột trụ chống ý chí vững chãi nhất, đến năm cấp hai, anh tự cảm thấy vốn hiểu biết của mình đã lên rất nhiều rồi.


Từ cấp hai vào cấp ba, gia đình Tưởng Chính Hàn rất cần tiền, ngoại trừ thời gian đến lớp ra, thời gian rãnh còn lại của anh không ít. Tuổi vẫn còn trung học, bằng tốt nghiệp lại không có, anh rất khó tìm được một công việc nào thu nhập tốt, vậy nên nhận lập trình viết mã dần trở thành khả năng kiếm tiền.

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Từng làm thông dịch viên ngôn ngữ lập trình, mô phỏng Game Engine, dùng Open GL biên tạo game 3D, lớp 11 tự học phân tích số liệu…”

“Tự mình cậu làm hết?” Tạ Bình Xuyên chen ngang lời cậu, có vẻ hơi hứng thú. “Những hạng mục đó đều là cậu tự nghĩ, tự tìm tòi trên mạng?”

Tưởng Chính Hàn đi phía sau anh ta cười cười, cũng không biết phải giải thích thế nào.

Anh đăng một topic trên các diễn đàn, ngày qua ngày lượt view luôn dẫn hàng top, anh hỗ trợ sinh viên khoa Công Nghệ Thông Tin và Cơ Khí Điện Tử hoàn thành bài tập hàng ngày hoặc viết luận văn tốt nghiệp, bởi vì kĩ thuật ổn, giá cả phải chăng dần dần tạo nên những mối làm ăn với các khách hàng quen.

Bài tập mà các sinh viên phải làm kém xa hệ thống thực tế, anh đã sớm nhận ra điều này. Sự phát triển kĩ thuật chuyển biến từng ngày, nếu không muốn bị thị trường đào thải, mọi nhân tố trong ngành đều phải dốc lòng nghiên cứu học tập không ngừng, bọn họ chỉ biết thời điểm mình bắt đầu nhưng thời điểm kết thúc chỉ là một sự mù mờ.

Tưởng Chính Hàn trầm ngâm, khiêm tốn nói: “Đầu tiên là tự mình suy nghĩ, sau đó bắt đầu tham khảo số liệu gốc.”

Tạ Bình Xuyên cười hỏi: “Nói đến chuyện số liệu, cậu cũng là thành viên của Github?”

Tưởng Chính Hàn cũng cười, anh đáp: “Có chín mươi bài đăng ạ.”

Chín mươi bài đăng thật sự không được coi là nhiều, nhưng cũng ở mức chấp nhận được. Ít nhất đã chứng minh anh có những hạng mục của riêng mình, và có những người đã công nhận anh.

Tạ Bình Xuyên vỗ lưng anh, giống như là một sự khích lệ không nói nên lời.

Từ Trí Lễ không tìm được cơ hội tham gia, chỉ có thể đứng bên nhìn hai người trò chuyện. Quả thật cậu không biết nhiều về lập trình, cũng không có thứ gì chen ngang được, không kiềm được nói: “Phó tổ trưởng Tạ, tôi học khoa Toán, trong tổ chúng ta có ai là nhân tài cùng khoa không? Tôi làm quen với bọn họ được chứ?”

Tạ Bình Xuyên đẩy cánh cửa thủy tinh ra, kiên nhẫn trả lời: “Có một tiến sĩ khoa Toán, cậu có thể tìm đến nói chuyện.”

Vẻ bề ngoài của Tạ Bình Xuyên khôi ngô, đôi mắt cận nặng nên phải đeo kính, gọng kính nằm gọn ghẽ trên chiếc mũi sống cao. Chiếc kính ấy khung bạc, kiểu dáng đơn điệu thế nhưng nhờ phong thái đặc biệt của chủ nhân nên cũng có gì đó lạ lùng.

Tưởng Chính Hàn nhìn phòng làm việc phía trước, bỗng nhiên nghe anh ta cảm khái: “Tôi gặp cậu như thế bản thân lúc còn trẻ vậy.”

Tưởng Chính Hàn bật cười, sau đó tiếp lời: “Bây giờ anh vẫn còn rất trẻ.”

Hôm nay bên trong văn phòng, tổ trưởng và quản lý đều không ở đó, sáng hôm nay vừa mới họp xong, tất cả mọi người đều tất bật chuyện của mình, cho đến lúc Tạ Bình Xuyên dẫn hai thực tập sinh vào cửa, những người đấy mới chịu ngơi tay.


Tạ Bình Xuyên gõ gõ bàn: “Cho bọn họ quyền truy cập số liệu trong hệ thống dự án.”

Sáng hôm nay, Tạ Bình Xuyên nhận được thông báo từ quản lý mới biết chiều nay sẽ có hai thực tập sinh đến đây. Hai người này đều có quan hệ “cạp váy”, là người mà giám đốc cố tình nhét vào, vậy nên trong lòng Tạ Bình Xuyên cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng sau khi nhìn thấy hai người bọn họ, nhận định ban đầu của anh có chút thay đổi.

Những suy nghĩ của anh không hề phản ánh trên gương mặt, ánh mắt vẫn không có cảm tình gì như cũ. Từ Trí Lễ thấy vẻ mặt anh như vậy, có hơi nóng nảy, cậu biết mình dựa vào cha mới đến được đây, vậy nên chỉnh đành nhịn xuống.

Tưởng Chính Hàn thoáng cúi người, nghe thấy một thành viên trong tổ nói với anh: “Chúng tôi đều là những người tham gia khai thác dự án, mọi khi muốn trao đổi hay liên kết gì đều sử dụng phần mềm của công ty.”

Tưởng Chính Hàn gật đầu: “Thực tập sinh có tài khoản công ty chứ ạ?”

Vị kia đưa cho cậu một tờ giấy: “Sáng nay tôi đã lập rồi, các cậu cầm dùng nhé.”

Lúc Tưởng Chính Hàn cúi đầu liền nhận ra người này rất quen mắt, cậu cẩn thận hồi tưởng, chợt nhớ đến chiều nay trước khi vào công ty đã gặp người trẻ tuổi bất mãn với nơi này đây.

Người hãy còn trẻ khao khát an cư lạc nghiệp ở Bắc Kinh chính là người đang bộn bề việc trước mắt đây… Một nhân viên công chức bình thường.

Tưởng Chính Hàn còn nhớ rõ, người này tên là Tiểu Trịnh.

Tạ Bình Xuyên giới thiệu: “Đây là Trịnh Tầm, cùng các cậu phụ trách một mô hình, cậu ta là nghiên cứu sinh chuyên ngành Công Nghệ Thông Tin, sau này sẽ chiếu cố các cậu.”

Trịnh Tầm cười gật đầu: “Ai cũng gọi tôi là Tiểu Trịnh nên các cậu cứ học theo nhé!”

Từ Trí Lễ hỏi: “Anh không có tên tiếng Anh sao?”

“Tổ trưởng gọi tên tiếng Anh không quen.” Trịnh Tầm đáp. “Tên tiếng Trung vẫn dễ gọi hơn.”

Từ Trí Lễ thầm nghĩ, không biết “tổ trưởng” mà Trịnh Tầm nhắc đến là ai, chắc chắn không phải là du học sinh mới về nước Tạ Bình Xuyên, dù sao Tạ Bình Xuyên cũng chỉ là một phó tổ trưởng thôi. Chắc chắn người mà Trịnh Tầm nhắc đến kia mới là tổ trưởng của hạng mục này.

Tưởng Chính Hàn lại không quan tâm đến chuyện đấy, anh nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình, mở máy để bàn dòng Dell lên, bốn khối vuông của hệ điều hành Windows vờn quanh. Anh ngồi im chưa đến một phút, gương mặt kiêu ngạo của Trịnh Tầm đã hiện lên màn hình.

“Đầu tiên các cậu xem hết đống số liệu này.” Trịnh Tầm nhấc gọng kính lên, bàn tay click chuột. “Nếu không hiểu chỗ nào thì cứ tìm tôi.”


Từ Trí Lễ thở hắt hơi, vẫn chưa phản ứng lại.

Cậu không nhịn được hỏi: “Không phải chứ, tôi không thuộc khoa Công Nghệ Thông Tin cũng cần xem số liệu này sao?”

Một đồng nghiệp khác đứng lên, đi qua nói mấy câu với cậu ta.

Thế nhưng những lời này sao đủ khuyên bảo cậu, khoảng bốn giờ tan tầm Từ Trí Lễ là người đầu tiên bước đi. Cậu ta không ra khỏi công ty ngay lập tức mà là đến thang máy, lên tầng trên tìm cha cậu ở khu vực điều hành.

Chỉ còn lại Tưởng Chính Hàn vẫn ngồi tại chỗ.

Mùa đông Bắc Kinh luôn khô ráo một cách kì lạ, bên bức tường có một chiếc máy hơi nước đặt trên bàn, lặng lẽ phả ra từng không khí âm ẩm, tuy rằng lượng nước bé nhỏ này không đáng kể nhưng ít ra cũng giảm bớt sự nặng nề bên trong.

Tạ Bình Xuyên đứng bên cạnh chiếc máy hơi nước, gương mặt có vẻ thả lỏng hơi nhiều so với lúc ngồi trước máy tính. Tưởng Chính Hàn có vài vấn đề không biết nên hỏi ai nhưng thấy Tạ Bình Xuyên có vẻ khá rảnh, vậy nên cậu cầm tài liệu đến bên cửa sổ.

Cửa sổ sát đất, thấy rõ cả một khu phố phồn hoa.

Người đi đường vội vàng tấp nập, nhịp đi bộ nhanh nhẹn. Mà bên trong những tòa nhà, ẩn sau mỗi khung cửa sổ vuông vắn là một thế giới, những người ngồi đây yên lặng nhưng lại lao lực theo cách của họ.

Tưởng Chính Hàn đứng sau Tạ Bình Xuyên, hai người họ trao đổi khoảng mười phút, sau khi dùng bút chì chỉ vẽ lại, Tạ Bình Xuyên cũng đứng lên, Tưởng Chính Hàn lại quay về chỗ ngồi.

Số liệu vừa khổng lồ và phức tạp khiến anh cảm thấy thời gian thật gấp gáp.

Chiều hoàng hôn, Hạ Lâm Hi gửi cho anh một tin nhắn, hai người hẹn nhau sẽ đi ăn tối ở tiệm ăn kề cận.

Sắc trời dần tối hẳn, dư quang thong thả lùi về, ngọn đèn sáng rực góc đường, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu. Bên ngoài bãi đỗ xe công ty, tấp nập những nhân viên tan tầm, Tưởng Chính Hàn khác với họ, anh vẫn kiên nhẫn đứng ở đây.

Từ đây đến lúc hẹn còn năm phút nữa nhưng Hạ Lâm Hi đã đến trước mặt anh.

“Hôm nay thực tập ngày đầu, anh cảm thấy thế nào?” Hạ Lâm Hi đến bên cạnh anh, sao đó khoác lấy tay.

Cô ít khi chủ động như vậy.

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Rất tốt”

Anh cười nói: “Hôm nay thực tập, cả buổi chiều anh chưa làm được bài chuyên ngành nào.”

“Bài gì, ngôn ngữ C à?” Hạ Lâm Hi lập tức đáp: “Anh không cần học ngôn ngữ C nữa đâu, chắc chắn anh đã qua từ lâu rồi.”

Gió thổi tung qua con đường phía trước, quét đi lớp lá rụng đã khô cằn.


Hạ Lâm Hi nhặt một chiếc lá rơi, bỗng nhớ ra gì đó, cô mở khóa kéo balo ra, lấy một thứ gì đó màu nhung, nhìn vô cùng lưỡng lự, cuối cùng mới nói với anh: “Em muốn tặng anh cái này.”

Tưởng Chính Hàn dừng chân, đứng ở ven đường nhìn cô.

Dự cảm Hạ Lâm Hi không tốt lắm, cô khẽ vùi chiếc khăn len kia, kiên định nói với anh: “Đây là khăn quàng cổ em đan cho anh.”

Để Hạ Lâm Hi vui vẻ, lúc này đây Tưởng Chính Hàn tán dương: “Rất có phong cách.”

Nói xong anh nở nụ cười, tâm trạng dường như rất tốt.

Anh giơ tay xoa đầu Hạ Lâm Hi, sau đó nhận khăn quàng cổ từ tay Hạ Lâm Hi, sau khi mở ra anh phải công nhận là tốt hơn so với anh tưởng tượng.

Tưởng Chính Hàn nâng tay cô, khiến cô choàng khăn cổ qua vai anh.

Hai người họ từ ngoại hình đến cả dáng vóc đều rất đẹp, hơn nữa nhờ tác dụng của chiếc khăn quàng cổ, bỗng chốc thu hút ánh nhìn.

Hạ Lâm Hi không nghĩ đến kết cục này. Tất nhiên cô biết tay nghề của mình rất kém, nhưng cho dù kém đến mức nào đây cũng là một phần tâm ý… Cô muốn Tưởng Chính Hàn cảm nhận được tâm ý của cô, rồi sau đó cất sâu chiếc khăn choàng cổ này xuống đáy tủ.

Cô quay người đứng trước mặt anh, bàn tay đặt lên đôi vai vững chãi: “Được rồi, trả em khăn quàng nào.”

Tưởng Chính Hàn không nghe lời, anh bảo: “Anh muốn mang thêm lát nữa.”

“Người qua đường nhìn chúng ta kìa.”

“Đấy là ánh mắt hâm mộ.”

Giọng anh thong dong bình tĩnh, giống như đấy là điều hiển nhiên có thể nghe được.

Hạ Lâm Hi khoác lại balo lên vai, ngón tay đặt lên cổ anh, muốn cởi khăn quàng cổ ra, đầu ngót khẽ lướt qua yết hầu người kia. Anh đứng tại chỗ để cô làm việc dễ dàng hơn thế nhưng anh mắt vẫn luôn chuyên chú vào người con gái ấy.

“Anh nhìn em làm gì thế?” Hạ Lâm Hi hỏi.

Tưởng Chính Hàn cười nói: “Anh nghĩ nếu sau này kết hôn, có phải em cũng sẽ…”

Hai má Hạ Lâm Hi ửng đỏ, dù cho chút thẹn thùng, cô vẫn kiên định nói: “Đúng vậy, em vẫn sẽ như thế.”

Cô chỉ là một thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi, chẳng thể nào biết trước hôn nhân tương lai ra sao nhưng ít ra có thể nghĩ trước được giấc mơ gia đình của chính mình: “Mỗi ngày, trước khi anh đi làm, em sẽ thắt cà vạt giúp anh!”

Microsoft Visual C Sharp: Môi trường tích hợp cho các ngôn ngữ lập trình C và C++.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận