Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Thời khắc này đây, Hạ Lâm Hi không hề biết rằng, Tần Việt đang gọi điện cho mẹ cô.

Cô giống như một người điên, trong lòng đều là Tưởng Chính Hàn, cuống cuồng chạy về nhà. Cô vẫn còn tỉnh táo, không thể đến công ty của anh, gây ra những phiền toái không cần thiết. Điều duy nhất cô có thể làm đó là ở nhà đợi anh.

Cô đợi đến lúc tám giờ.

Ánh trăng mông lung, đêm lạnh như nước, gió xuyên qua chốn hành lang, bên trong vẫn một mực tĩnh lạnh.

Ngay lúc Tưởng Chính Hàn đẩy cửa vào, Hạ Lâm Hi lao đến anh, thật ra cô chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này không sao mở miệng được.

“Anh ăn cơm tối chưa?” Hạ Lâm Hi giữ chặt tay anh, ngẩng đầu nhìn: “Em luộc một ít bánh sủi cảo bột ngô, bên trong nhân tôm, anh có muốn ăn không?”

Tưởng Chính Hàn không tỏ vẻ như người đang gặp chuyện, biểu cảm của anh không khác gì mọi khi. Hạ Lâm Hi hỏi xong chuyện của cô, Tưởng Chính Hàn trả lời thế này: “Em học được cách làm sủi cảo à?”

Hạ Lâm Hi lắc đầu: “Em mua sủi cảo đông lạnh ở siêu thị.” Lời nói hơi ấp úng, thể hiện rõ cảm giác của cô lúc này. “Nhưng em cũng có thể học, đợi khi nào học được rồi sẽ tự tay làm cho anh ăn nhé!”

Tưởng Chính Hàn bị cô chọc cười.

Hạ Lâm Hi buông tay anh ra, đi vào phòng bếp cách đó không xa, mang ra hai dĩa sủi cảo. Cô mở một chai dấm chua mới, hâm nóng một cốc sữa, mang hai chiếc bát ra, đặt mọi thứ vào đúng vị trí, chỉ chờ Tưởng Chính Hàn đến đây “lâm hạnh”.

Sữa kèm trái cây, từng miếng xoài được cắt nhỏ, nhìn ngọt nhào dễ chịu, dễ dàng kích thích vị giác của người nhìn.

Tưởng Chính Hàn khen ngợi: “Tay nghề của em càng lúc càng tốt.” Bàn tay của anh vòng qua lưng cô, rất thiếu đứng đắn. Nếu trong tình trạng bình thường, Hạ Lâm Hi nhất định sẽ giãy dụa, thế nhưng tối nay, cô trở nên vô cùng hiền lành, mặc anh làm trò mèo gì cũng không phản kháng.

Hạ Lâm Hi khác những ngày trước rất nhiều, còn Tưởng Chính Hàn vẫn bình thản như cũ. Đợi cơm tối xong xuôi, anh đứng dậy rửa bát. Hạ Lâm Hi bước theo sau anh, giống một chiếc đuôi đuổi mãi không đi.

Vặn vòi nước ra, lau bề mặt chén, anh vùi đầu vào đống bát, còn hỏi: “Em xem chuyện trên diễn đàn chưa?”

Hạ Lâm Hi nhìn vào tấm lưng anh, không ngờ anh sẽ tự nói. Những lời an ủi đã chực đến miệng, cô nuốt lại rồi thay đổi.

“Em xem cả rồi.” Hạ Lâm Hi bảo. “Nhưng không tin gì cả.”


Cô đi từng bước về phía trước, đứng bên cạnh anh hỏi: “Bây giờ anh định làm gì?”

Bây giờ anh định làm gì?

Tối nay lúc Tưởng Chính Hàn rời khỏi công ty, Tạ Bình Xuyên gặp anh trước cửa lớn, còn nói: “Cậu có tin tôi không? Nếu tin thì đừng làm gì cả.”

Giống như một ván bài lớn vậy.

Dựa vào sổ ghi chép giao dịch trong công ty, người để lộ bí mật chỉ có Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên. Trong cục diện giằng co thành, nắm giữ thời gian chính là mấu chốt.

Nếu Tưởng Chính Hàn khoanh tay đứng nhìn, để mặc tình hình tiếp tục phát triển, Tạ Bình Xuyên cũng có thể hắt thau nước bẩn lên mặt anh, bo bo giữ mình.

Xã hội và trường học khác xa nhau, đây chính là một bài học khác trên đường đời. Tiền tài trên hết, ích lợi lên đầu, lòng người hiểm ác, khó lòng phòng bị. Đạo lý này, anh cũng đã hiểu rồi.

Tuy chuyện bất ngờ xảy ra, Tưởng Chính Hàn vẫn ganh gánh trong lòng nhưng anh vẫn chọn tin tưởng Tạ Bình Xuyên. Tuy thế không có nghĩa là không làm gì cả.

Bời vì chuyện để lộ phương án của công ty nên việc thực tập của Tưởng Chính Hàn tạm đóng băng. Trong bảy ngày tới, công ty yêu cầu anh đợi phán quyết cuối cùng.

Người chịu ảnh hưởng trong công việc không chỉ mỗi Tưởng Chính Hàn mà còn có Hạ Lâm Hi.

Hôm sau cô đến công ty muộn hơn vài giờ so với mọi khi. Thật ra công ty Lion không quy định thời gian làm việc, chỉ cần bọn họ hoàn thành hết nhiệm vụ trong ngày thì đến muộn cũng không phải chuyện quan trọng.

Nhưng cô lại bỏ lỡ chuyện hay.

Sáng chín giờ trong văn phòng dường như một nửa số nhân viên đã tề tựu đầy đủ. Hạ Lâm Hi ngồi vào chỗ của mình, nhấn nút khởi động máy tính, có một linh cảm chực trào ra trong lòng cô. Sở Thu Nghiên gọi cô hai lần nhưng dường như không hề nghe thấy.

Một người đồng nghiệp bật cười khe khẽ, anh ta mang một chiếc áo sơ mi có logo Lion, đôi giày mang trên chân sứt chỉ phần mũi, vậy mà vẫn đến đây, ăn no rửng mỡ gợi chuyện: “Hạ Lâm Hi, bạn học Hạ?”

Hạ Lâm Hi đang tập trung vào số liệu, cô cũng không quay đầu nhìn cậu ta.”

“Nghe nói cô có một người bạn trai, bây giờ đang dính lùm xùm trên mạng phải không?” Người đồng nghiệp kia cố tình đánh tiếng với cô, là một kẻ ham thích náo nhiệt không ngán chuyện gì: “Ai? Nhân lúc cấp trên chưa đến, cô tiết lộ cho chúng tôi một chút đi.”


Bình thường, một cô gái học IT, hơn nữa còn xinh đẹp vào đây sẽ bị đại đa số mọi người chú ý. Nếu như cô ấy còn gặp chuyện gì đó nữa thì tất cả đều đổ dồn về nghe ngóng.

Đối tượng bị chiếu cố là Hạ Lâm Hi rốt cuộc cũng đáp: “Anh nghe chuyện này từ đâu?”

Đồng nghiệp nói: “Mới nãy có một đồng nghiệp đến đây kể đấy.”

Hạ Lâm Hi lập tức hỏi: “Người anh nói đến là ai? Trợ lý thực tập của quản lý sản phẩm?”

Người đồng nghiệp này ngay lập tức ý thức được tâm trạng của Hạ Lâm Hi rất tệ, anh ta liền chuyển đề tài ngay: “Đừng nóng, tôi chỉ tò mò nên mới hỏi thôi.”

Nói xong, anh ta quay lại vị trí của mình.

Hạ Lâm Hi lại đứng lên.

Cô đến bên cạnh Sở Thu Nghiên, hỏi vấn đề khác: “Ban nãy Thời Oánh đến đây?”

Sở Thu Nghiên đang chuyên chú vào màn hình, bàn tay gõ phím khẽ cứng đờ. Từ bé đến lớn, cha mẹ đã dạy cô làm người không nên nhiều chuyện, phải biết tôn trọng sự riêng tư của người khác.

Nhưng ngay đây, cô vẫn không kiềm được nói: “Tám giờ sáng nay, Thời Oánh đến đây một lần, nói cho họ chuyện của công ty XV, còn tiết lộ chuyện cậu là bạn gái của Tưởng Chính Hàn, nhắc đến cả thời cấp ba của cậu ấy…”

Chuyện về sau như thế nào, Sở Thu Nghiên không thể tường thuật.

Hành động buôn chuyện của Thời Oánh trong mắt mọi người cũng chỉ là nói chuyện thường tình, không hề có ác ý. Nhưng trong mắt Hạ Lâm Hi, cô ấy đang cố đổ thêm dầu vào lửa.

Trong văn phòng tiếng người nói chuyện ồn ào, tiếng bàn phím lạch cạnh, tiếng điện thoại reo vang. Hạ Lâm Hi băng qua một đám người, trên tay còn cầm theo một tập tài liệu. Cô đến phòng quản lý sản phẩm, bỏ lại phía sau Sở Thu Nghiên hốt hoảng kêu lên: “Hạ Lâm Hi, cậu định đi đâu?”

Trần nhà treo bóng đèn trắng, ánh sáng tỏa ra rạng ngời.

Trước cửa văn phòng quản lý sản phẩm, Thời Oánh ngồi ở vị trí của mình, ngẩng mặt lên nói chuyện với Tần Việt. Hôm nay cô mang một chiếc váy ngắn, xẻ ngang đùi, để lộ cặp chân dài thẳng tắp.


Gương mặt tinh tế, ánh mắt nhu hòa, thi thoảng cúi đầu, biết cách khiến người khác yêu thương.

Đáng tiếc chủ đề của cô và Tần Việt cũng không riêng tư gì, chẳng qua chỉ là vài ba vụ bát quái mà thôi. Nếu nói là để bồi đắp tình cảm, chi bằng bảo là giết thời gian còn đúng hơn.

Thời Oánh khẽ cười: “Quản lý Ngô của em ấy, mới ly hôn tháng trước đã lập tức lên xe hoa lần nữa, bây giờ còn dẫn vợ mình vào công ty, phụ trách mảng quản lý sản phẩm.”

Tần Việt cười nói: “Đàn ông là vậy, chuyện bình thường.”

Thời Oánh hơi sửng sốt, lập tức sửa lời: “Đúng rồi, người ta có tiền, quản được gì chứ…”

Cô còn chưa nói xong bỗng có một tập tài liệu đập mạnh xuống bàn như trời giáng.

Hạ Lâm Hi đứng bên trái bàn công tác, gương mặt không tỏ thái độ gì, giọng nói cũng không lấy gì làm tức giận: “Cậu muốn nói cái gì thì trước mặt tôi đàng hoàng mà nói!”

Thời Oánh che miệng: “Cậu sao vậy?”

Cô ấy cười nói: “Tiểu Hi, có hiểu lầm gì, chúng ta làm rõ nhé.”

Chín giờ chưa phải quá muộn, có những người còn chưa đến đây, tuy cũng có vài ba cái đầu ngoảnh đầu lại nhìn, trong mắt tràn ngập sự tò mò.

Đứng gần cô nhất chỉ có Tần Việt.

Tần Việt bất giác bước đến phía trước, đứng bên cạnh Hạ Lâm Hi. Cậu muốn chạm vào bả vai cô nhưng mới vươn tay đã khựng lại.

Cậu đành nở nụ cười giảng hòa: “Hạ Lâm Hi, cậu gặp chuyện gì không tốt sao?” Trước hết cứ nói ra, mọi người cùng giải quyết.”

Hạ Lâm Hi bỏ ngoài tai lời cậu ta, cô nhìn Thời Oánh trong chốc lát, bỗng dưng trầm giọng nói: “Lẽ ra từ trung học cậu nên hiểu, tôi không phải kiểu người nhẫn nhịn.”

Cô cao hơn Thời Oánh mười centimet, lúc này còn đang đứng trong khi Thời Oánh phải ngẩng mặt lên nhìn, lắc đầu nguầy nguậy: “Tiểu Hi, mình không hiểu… Sao cậu lại nói như thế.”

Ngược lại Hạ Lâm Hi cứng rắn, Thời Oánh tỏ vẻ mềm yếu hơn rất nhiều.

Cô ấy bóp nát váy, hai bàn tay cuộn chặt nơi đầu gối. Dường như chỉ là vô tình thôi nhưng lại giữ chặt chiếc túi trong tay, nhãn hiệu Prada vẫn còn lấp lánh ánh sáng.

“Cậu không hiểu cũng không sao.” Hạ Lâm Hi đảo mắt nhìn rồi tiếp tục nói. “Cậu bàn tán sau lưng tôi, xuyên tạc lời của tôi, chuyện đó cũng không sao. Nhưng tôi muốn cậu nhớ rõ!”


Hạ Lâm Hi mở tập tài liệu kia ra, trong đó có quy tắc hành chính chi tiết đã đóng dấu kí tên.

“Cậu muốn nhấn tôi xuống thì phải coi xem tôi có muốn lôi cậu xuống cùng hay không?” Hạ Lâm Hi nói.

Nói xong cô đi mất, Tần Việt chạy theo gọi khản cổ, cô cũng không thèm ngoái đầu.

Lý do chính khiến cô trở thành một trái bom oanh tạc như vậy không phải chuyện Thời Oánh bàn tán sau lưng cô, mà là cô ấy phát tán chuyện của Tưởng Chính Hàn. Cô biết mình nóng nảy, cô có thể không quan tâm đến việc công ty đàm tiếu chuyện gì nhưng không thể bỏ mặc lời chửi rủa trên mạng xã hội.

Có lẽ vì là đề tài nóng trên mạng nên chuyện đã đến tai trường Tưởng Chính hàn.

Khoảng mười giờ sáng cùng ngày, giảng viên khoa Công Nghệ Thông Tin yêu cầu anh đến văn phòng nói chuyện.

Trước đó, giảng viên cũng đã đến tìm bạn cùng phòng của anh. Cả ba người kia đều cam đoan rằng, Tưởng Chính Hàn sẽ không để lộ bí mật, cũng không phải loại người trên mạng buôn lời bàn tán.

Giảng viên cười nói: “Cho dù tôi tin, dân mạng cũng không tin các cậu.”

Mà nay, đối mặt với Tưởng Chính Hàn cũng phải cẩn thận lựa từ: “Em xem tin tức trên diễn đàn trường chưa? Cho dù giảng viên tin em thì mọi người cũng không nghe.”

Căn phòng bài trí đơn giản. Bên góc tường bày một bồn hoa, trên tường là một bức tranh, trên bàn hai tách cà phê, lúc này đây bốc khói nghi ngút.

“Uống thử chút cà phê này đi, là do một phụ huynh mua về từ Luân Đôn đem tặng đấy.” Giảng viên lấy thìa khuấy ly, ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Hàn trước mặt. “Uống ngon hơn so với cà phê trong nước.”

Tưởng Chính Hàn không uống một ngụm, anh vào thẳng vấn đề: “Thầy có chuyện gì muốn nói ạ?”

“Trên diễn đàn trường ta, bình luận vô cùng khắc khẩu.” Giảng viên ho khan rồi bảo: “Còn ba tháng nữa sẽ chiêu sinh đại học, chuyện em gặp sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến danh tiếng trường, đúng không?”

Ông đặt tách cà phê xuống, ngón tay di chuyển tren mặt bàn: “Em cũng chỉr là sinh viên, chuyện phiền toái này cũng là ngoài ý muốn. Trường cũng rất thông cảm, chỉ mong chuyện lớn sớm thành chuyện nhỏ.”

Tưởng Chính Hàn gật đầu, giống như đáp lời giảng viên. Anh vốn định giải thích vài câu nhưng chợt nhận ra rõ ý của giảng viên nên không nhiều lời thêm.

Giảng viên thấy anh phối hợp thì rất vừa lòng, cười nói: “Thầy nghĩ có một cái tạm thời, trước khi công ty XV ra quyết định chính thức, em viết một bài đăng lên diễn đàn giải thích tường tận, coi như cũng biện bạch cho chính mình.”

Tưởng Chính Hàn không tức giận, anh như cười như không trả lời: ” Việc đăng bài giải thích này, em chưa từng làm bao giờ.”

Giảng viên trấn an. “Tôi có gọi điện cho ba mẹ em, nói sơ qua tình hình hiện tại. Ba em thẳng thắng nói, cho dù em làm thế nào, ông ấy vẫn sẽ tin tưởng con trai mình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận