Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Trên hành lang không còn một ai khác, chỉ còn lại một vùng ánh sương mật ngọt, Hạ Lâm Hi bày tỏ suy nghĩ của mình xong, cô hơi kiểng mũi chân, đặt tay lên vai Tưởng Chính Hàn, nhẹ nhàng hôn anh một cái.

Tưởng Chính Hàn định choàng tay ôm cô, nhưng cô đã vội vàng né ra, chạy trối chết về phía cầu thang phòng học, chỉ để lại một bóng người xa xa.

Tưởng Chính Hàn rất muốn biết cô đang nghĩ gì, anh theo sau đi vào giảng đường. Bên trong tấp nập sinh viên đến dự thính, bọn họ túm ba tụm năm nói chuyện, bây giờ cũng không im lặng gì.

Trợ giảng đứng trên bục, luống cuống sửa lại màn hình chiếu, còn nhân vật truyền thuyết trong ngành kia đang xuống dưới trò chuyện với các sinh viên.

Hạ Lâm Hi cũng là một trong số đó.

Cô giả vờ làm một sinh viên ngành Kĩ Thuật, đưa ra câu hỏi với khách mời hôm nay: “Chào ngài ạ, xin hỏi nếu năm nhất… Có ý định gầy dựng sự nghiệp…”

Khách mời ngắt lời cô: “Không cần dùng kính ngữ đâu, em cứ gọi tôi là đàn anh cũng được.”

Hạ Lâm Hi tiếp tục hỏi: “Vậy theo anh muốn gầy dựng sự nghiệp cần phải chuẩn bị những gì?”

Bục ngồi đã kín hết chỗ, tất thảy ồn ào tranh luận, nhưng đàn anh trên kia vẫn rất kiên nhẫn, to giọng giải đáp: “Năm nay tôi ba mươi tuổi, sự nghiệp gầy dựng năm năm mới bước vào quỹ đạo.”

Hạ Lâm Hi chuẩn bị hỏi tiếp, bỗng dưng cảm thấy cổ tay hơi nóng. Hóa ra là có ai nắm lấy… Tưởng Chính Hàn nắm lấy tay cô, lẳng lặng đứng phía sau.

Đàn anh ở phía trước tiếp tục giảng giải: “Lúc còn học đại học, tôi tập trung vào việc viết các chương trình, đoạt huy chương giải ACM Châu Á, bắt đầu thực tập tại Microsoft Châu Á, sau bắt tay vào hạng mục ở Lion, duyệt hơn mười phần mềm…”

Anh ta ngả người sau ghế dựa, cởi mở nói: “Dần dần tôi nhận ra, kĩ thuật không liên quan gì đến quản lý cả. Các em có thể viết được một chương trình xuất sắc không có nghĩa là sẽ chỉ đạo làm việc nhóm xuất sắc.”

Kinh nghiệm lập trình của Tưởng Chính Hàn cũng tầm khoảng mười năm, nhưng kinh nghiệm quản lý của anh lại như một tờ giấy trắng. Trong lúc thực tập ở công ty XV, anh luôn chú ý đến cách điều hành của tổ trưởng và quản lý, khả năng học theo cũng rất cao, nhưng ngoại trừ những điều này ra, anh chưa có cơ hội thực tiễn nào cả.

Anh dựa vào lời của đàn anh trên kia, hỏi một câu: “Bởi vì muốn dẫn dắt nhiều người cần phải dốc thêm nhiều tâm huyết, phối hợp nhịp nhàng với nhiệm vụ riêng của bản thân sao?”

Người kia gật đầu đáp: “Cậu có thể trình bày rõ ràng một phương án hay không cũng là một lợi thế. Báo cáo của nhân viên, phân công nhiệm vụ, đồng thời phải hoàn thành công việc của bản thân trong hạng mục, những thứ đó cậu phải nắm trong lòng bàn tay.”

Hạ Lâm Hi tập trung ghi nhớ, lại cảm thấy con đường gây dựng sự nghiệp quả nhiên khó đi hơn chuyện làm công ăn lương.

Đàn anh vẫn thao thao bất tuyệt: “Các bạn đừng nghĩ rằng, tôi chỉ thiết kết một trang web là có thể kiếm được tiền. Những thứ này rất khó nói rõ, chỉ khi các bạn tự mình trải qua mới hiểu được lời của tôi…”

Trên bục giảng, cuối cùng giảng viên cũng đã sửa xong máy chiếu, vội vàng bảo: “Để cậu đợi lâu, thật có lỗi quá, có thể mở màn được chưa?”

Trước khi đi, đàn anh còn nói thêm một câu: “Ở thời đại này, xác xuất khởi nghiệp thành công chưa đến một phần trăm, muốn đi con đường này, các bạn cần có đồng đội, tài chính, vận may và kĩ thuật. Bốn thứ này, thiếu một cũng không được.”

Lời của anh ta không sai, nhưng Hạ Lâm Hi vẫn mãi mông lung.

Cô biết Tưởng Chính Hàn có kĩ thuật, đồng đội có thể tìm kiếm, nhưng anh hơi thiếu vận may và còn cả tài chính đâu để dựng nghiệp? Muốn khởi nghiệp tất nhiên phải cần tiền vốn, tiền vốn càng nhiều càng tốt nữa là đằng khác, cô không rõ tài khoản ngân hàng của Tưởng Chính Hàn bao nhiêu, nhưng ước tính thì thấy có lẽ không quá nhiều.

Không lâu trước đó, cô nhận được điện thoại từ mẹ mình, hai người không nói gì vụn vặt hơn, mẹ cô đã đi thẳng vào vấn đề, hỏi mối quan hệ của cô và Tưởng Chính Hàn hiện tại.

Hạ Lâm Hi ngập ngừng, ấp úng mãi không thành câu.

Mẹ cô dứt khoát gọn gàng, nói một câu: “Con bảo đó là yêu nhưng có khác gì bố thí người nghèo không?”

Câu nói này thật sự rất cay nghiệt.

Quả thật gia đình Tưởng Chính Hàn không giàu có nhưng những gì anh làm được ở độ tuổi này hơn bạn cùng lứa rất nhiều. Trong mắt Hạ Lâm Hi, tài sản không phải là những con số hiện hữu trong tài khoản mà nó còn là tài năng có đổi được tiền hay không.

Vậy nên Hạ Lâm Hi biết rằng, Tưởng Chính Hàn không phải kẻ khốn cùng tuyệt vọng.

Cô ngồi ở hàng ghế sau, chống cằm nghe tọa đàm, nhưng nội dung được nghe đến đều lọt tai này sọ tai kia. Lòng cô ngập tràn lo lắng, cô lo phải đưa tiền của mình cho Tưởng Chính Hàn thế nào anh mới an tâm dùng đến mà không phiền muộn.

Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, Tưởng Chính Hàn đứng lên thảo luận với đàn anh. Nội dung họ nói chuyển từ quản lý sang đến kĩ thuật, trong lần này, ấn tượng Tưởng Chính Hàn để lại rất tốt, đối phương cũng tỏ vẻ hiểu rõ nên đưa danh thiếp của mình cho anh.

Cả trường từ năm nhất đến năm tư có hơn trăm mấy sinh viên, cả nam lẫn nữ đủ cả. Người chủ động lên bắt chuyện không ít, hỏi cách liên lạc cũng rất nhiều nhưng nhận được danh thiếp lại không quá năm.

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, có lẽ là bởi vì đứng trên lập trường của một giám đốc, mọi mối quan hệ đều có lợi. Những sinh viên được anh ta đưa danh thiếp đều là những người nổi trội trong ngành.

Trên đường về nhà, Hạ Lâm Hi chủ động mở miệng hỏi: “Anh có ý định này từ bao giờ?

“Anh bắt đầu chuẩn bị vào năm trước.” Tưởng Chính Hàn trả lời. “Cũng đã viết kế hoạch phát triển và hợp đồng thương mại rồi.” Anh im lặng một chốc rồi tiếp tục: “Sản phẩm anh sẽ chuẩn bị, lúc ban đầu số lượng hạng mục rất nhỏ, thành viên nhóm cần khoảng sáu bảy người.”

Hạ Lâm Hi nói: “Chỉ với sáu bảy người có thể hoàn thành một hạng mục sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, uyển chuyển tìm lời: “Ý của em là, tại sao chúng ta không mời thêm vài người có năng lực, như vậy chẳng phải sẽ đa dạng thêm chuyên ngành sao?”

Cô còn chưa nói xong, họ đã vào trong thang máy. Khuất sau cánh cửa sắt, Tưởng Chính Hàn ấn tầng năm, anh tiếp tục chuyện đang nói: “Năm lớp ba tiểu học anh bắt đầu vào các diễn đàn lập trình, trong mười năm này quen rất nhiều người.”

Hạ Lâm Hi bắt đầu hiểu sơ qua: “Một vài người trong số họ có đồng ý tham gia vào kế hoạch của anh không?”

Tưởng Chính Hàn cười, không trực tiếp phủ định cô: “Họ đều có việc làm ổn định cả rồi.”

Quả nhiên sự thật không dễ dàng như suy nghĩ.

Hạ Lâm Hi thầm thở dài trong lòng, cô hiểu anh muốn nói gì. Anh quen được rất nhiều người có kinh nghiệm, nhưng đa phần đều đã có sự nghiệp ổn định từ trước khi Tưởng Chính Hàn bắt đầu rồi. Có lẽ họ sẽ giúp đỡ phần nào đó nhưng khiến một ai từ bỏ cuộc sống đang tốt của mình, đi theo một kẻ mới gầy dựng sự nghiệp, tương lai còn chưa thấy đâu không thực tế chút nào.

Chớp mắt cửa thang máy đã mở ra, Hạ Lâm Hi mới nghĩ đến một người hàng xóm của họ – Tạ Bình Xuyên sống chung tầng.

Cô mở miệng hỏi: “Anh hỏi thử Tạ Bình Xuyên chưa? Không phải bây giờ anh ấy cũng đang làm việc tại nhà sao? Hôm trước em mang rác ra ngoài gặp được đấy.”

Hạ Lâm Hi không nhắc đến chuyện cho dù Tạ Bình Xuyên đang trong tình trạng không có việc làm đi chăng nữa, bộ quần áo của anh ta vẫn chỉnh tề, cổ tay và cổ áo được gấp viền đẹp đẽ.

Một người đeo đuổi sự hoàn mỹ như vậy có lẽ thà rằng tìm việc làm tại gia chứ không làm việc mà mình không thích.

Lời nói của Tưởng Chính Hàn cắt ngang suy nghĩ của cô: “Tuần trước anh có nói với Tạ Bình Xuyên rồi.”

Anh lấy chìa khóa từ túi quần ra, sau đó mở cửa nhà mình, bên tay trái còn mang theo hai chiếc bao lớn, bên trong đều là nguyên liệu nấu ăn mới mua ở siêu thị về.

Anh vừa bàn kế hoạch khởi nghiệp với Hạ Lâm Hi, vừa đặt mọi thứ vào đúng vị trí. “Tạ Bình Xuyên đồng ý đầu tư, sau khi xem qua kế hoạch thì kí hợp đồng góp vốn hai mươi vạn.”

Hạ Lâm Hi mừng rơn nhưng Tưởng Chính Hàn lại cười nói: “Nhưng không có ý định tham gia vào tổ kĩ thuật.”

Anh vừa nói xong, Hạ Lâm Hi đã chợt hiểu: “Đúng là tác phong của anh ấy… Nhưng nếu đã đồng ý đầu tư, ít nhiều cũng có niềm tin mà.”

Cô an ủi: “Đợi công ty có danh tiếng rồi, Tạ Bình Xuyên sẽ tìm đến cửa thôi.”

Nói xong, cô còn hỏi thêm một câu cuối nữa: “Anh hỏi ý kiến Tạ Bình Xuyên chuyện thành lập công ty à?”

Tưởng Chính Hàn đáp: “Đúng vậy”. Sau đó anh vào phòng ngủ thay áo, Hạ Lâm Hi cũng vui vẻ bám theo sau.

Hạ Lâm Hi thuận tay kéo rèm lên để ánh sáng rọi vào

Trong khi cô làm vậy, Tưởng Chính Hàn lần lượt cởi áo khoác rồi đến áo trong, cả người anh chìm trong ánh sáng. Hạ Lâm Hi cảm thấy hơi nóng, cô lập tức quay mặt đi, sau đó đề nghị: “Lần sau anh tập hít đất nhớ bảo em nhé, em đếm giúp anh cho.”

Cô rất ngưỡng mộ Tưởng Chính Hàn ở chỗ, ngày nào anh cũng năng vận động, có lẽ một phần thế này, anh mới kiễn nhẫn vậy cũng nên.

Cô suy nghĩ trong sáng là thế, vậy mà Tưởng Chính Hàn lại đứng ở phía sau, miết nhẹ sống lưng cô: “Nói đến hít đất, em muốn anh làm thế nào?” Anh ép chặt cô vào tường, giọng nói có chút nghiêm túc, nhưng đang hỏi cấp trên vậy: “Giống như bây giờ, không mang áo sao?”

Có đôi lúc Hạ Lâm Hi thấy anh quá thông minh, nhanh chóng nhìn thấu suy nghĩ của mình, thế nhưng cũng hơi ngượng ngùng, cô lí nhí đáp: “Quên đi, em sợ anh cảm lạnh.”

Tưởng Chính Hàn đứng phía sau bật cười, cuối cùng cũng thả tay cô ra.

Lúc này Hạ Lâm Hi mới sực nhớ chuyện chính: “Đúng rồi, em có nói với Cố Hiểu Mạn mình dọn ra ngoài ở, hôm nay cô ấy hẹn em, em mời cô ấy đến nhà làm khách nhé!”

Hạ Lâm Hi đã hỏi vậy rồi, tất nhiên Tưởng Chính Hàn sẽ đồng ý.

Cố Hiểu Mạn là bạn cùng bàn với Hạ Lâm Hi, hai người ngồi bên cạnh nhau bao năm, cùng đi qua con đường trưởng thành, cùng bước đến cánh cửa đại học, cũng đã trải qua bao khó khăn cùng nhau.

Chuyên ngành của Cố Hiểu Mạn là kế toán, hiện tại đang thực tập tại một cơ quan hành chính, tuy nhiên cô ấy học hai văn bằng, đồng thời cũng là một sinh viên ngành Luật.

Khoảng mười hai giờ trưa, Hạ Lâm Hi chạy xuống lầu đón cô ấy, lúc quay lại hai người cùng đi với nhau.

“Hạ Lâm Hi, mình mang quà đến cho hai cậu đây.” Cố Hiểu Mạn mang theo một giỏ trái cây, bên ngoài bọc một lớp trong suốt. “Nghe bảo bạn bè tân gia thì phải mang hoa quả làm quà.”

Trong chiếc giỏ có dưa Hami, đào và táo, phía trước dán mã vạch siêu thị, còn ấn thêm cả vài dấu trái tim.

Hạ Lâm Hi nhìn trong chốc lát, gương mặt hơi ửng đỏ: “Hình như cái này là cho vợ chồng mới cưới mà…”

Cố Hiểu Mạn nghe vậy, gương mặt cũng ửng đỏ: “Chắc là mình mua nhầm.

Hạ Lâm Hi nhận chiếc giỏ, nói cảm ơn với Cố Hiểu Mạn rồi dẫn cô ấy vào trong. Cô thầm nghĩ, cô ấy mua vậy cũng đúng, từ lúc sống chung với Tưởng Chính Hàn đến nay, quả thật luôn có cảm giác như vợ chồng mới cưới vậy.

“Đợi mình lên năm tư chắc sẽ chuyển đến quận Hải Điện.” Cố Hiểu Mạn ấp úng nói. “Trước năm ba thì phải ở lại quận Xương Bình, vì trường mình đâu có gần những trung tâm kinh tế đâu.”

Cô ấy cảm thán: “Bắc Kinh rộng lớn quá, mỗi lần mình đến gặp cậu giống như từ ngoại ô vào nội thành vậy.”

Hạ Lâm Hi hỏi: “Vậy lúc cậu thực tập không phải cũng rất vất vả sao?”

“Mỗi ngày năm rưỡi phải rời giường, bắt chuyến tàu sớm nhất.” Cố Hiểu Mạn bước vào căn nhà, nhìn xung quanh, cô ấy cảm thấy nơi này rất tuyệt nên gật gù. “Tháng mười một năm trước tụi mình có đi chơi nhỉ? Sau khi về thì mình bắt đầu thực tập.”

Ánh nắng ban trưa sáng rực, rọi vào cửa sổ, lớp vàng óng ánh như màu pho mai tan chảy.

Tưởng Chính Hàn đang nấu nướng trong bếp, Cổ Hiểu Mạn đã ngửi thấy mùi, cô ấy quay lại hỏi: “Cá hấp sao?”

“Ừm, cá pecca hấp đấy.” Hạ Lâm Hi cúi đầu lấy một đôi dép đi trong nhà. “Không thêm ớt vào đâu.”

Nhiều năm trước, Cố Hiểu Mạn bảo không thể ăn cay, đến bây giờ Hạ Lâm Hi vẫn còn nhớ rõ.

Trước bữa trưa, Hạ Lâm Hi lấy dưa HaMi và đào ra rửa sạch để chiễu đãi Cố Hiểu Mạn. Trên sàn nhà phòng khách, lấp ló bóng dáng các cô, Cố Hiểu Mạn và Hạ Lâm Hi, hai người hàn huyên mãi không hết chuyện.

Chợt nhớ đến gì đó, Cố Hiểu Mạn thuận miệng hỏi: “Cậu thực tập ở Lion với Chính Hàn à?”

“Không đâu.” Hạ Lâm Hi nói. “Anh ấy đang lập kế hoạch khởi nghiệp.”

Hai từ “khởi nghiệp” mới nói ra, cả phòng khách chìm trong im lặng.

Cố Hiểu Mạn ngẫm qua một lúc, đưa ra bình luận: “Hợp lý đấy chứ, cậu ấy có khả năng mà.”

Hạ Lâm Hi định mở miệng hỏi, Cố Hiểu Mạn đã chủ động đề nghị: “Các cậu đã bắt đầu làm việc với bên ngân hàng chưa… Trước khi thành lập doanh nghiệp buộc phải tính toán nhiều lắm đấy.”

Giọng Tưởng Chính Hàn vọng ra từ bếp: “Mình còn chưa liên hệ.”

“Vậy nhóm các cậu chưa có kế toán đúng không?” Cố Hiểu Mạn nhìn Hạ Lâm Hi, thấy cô ấy ngây người ra, đành phải tỏ vẻ hào hiệp:”Các cậu phải tin tưởng chuyên ngành đại học với cả công việc kế toán ở trung tâm hành chính của mình! Vậy tài chính của công ty các cậu, sau này cứ yên tâm giao cho mình nhé!”

(1) Dưa HaMi: một loại dưa ngọt thuộc vùng Tân Cương, Trung Quốc

(2) Quận Hải Điện: quận trung tâm của Bắc Kinh.

(3) Quận Xương Bình: một quận nằm ngoại thành Bắc Kinh.

(4) Cá Pecca: giống cá thuộc chi cá rô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui