Trảm Nam Sắc

Dịch: CP88

***

"Anh......" Anh thật sự khiến cô nói không nên lời.

Cận Ngụ Đình nói với Khổng Thành. "Đuổi anh ta đi đi, nói anh ta đừng phí sức."

"Nhưng mà......" Trong mắt Khổng Thành hiện ra do dự. "Anh ta nói nếu không gặp được Cố Tân Tân thì sẽ không đi."

"Cận Ngụ Đình, dù thế nào thì đây cũng là bệnh viện, Tu Tư Mân là người nhà của tôi, anh không cho anh ấy gặp tôi là vì muốn anh ấy thật sự mang người đến cướp sao?" Cố Tân Tân nói một hơi dài, chút không khí ít ỏi trong lồng ngực vì thế mà rút cạn, cô nhẹ giọng thở dốc.

Cận Ngụ Đình đứng từ trên cao nhìn xuống, "Để cho anh ta mang em về tìm cái chết sao?"

"Không phải, anh ấy......"

Cận Ngụ Đình xoay gót chân, Cố Tân Tân nóng nảy muốn kéo anh lại, thế nhưng cô hiện tại nhúc nhích không nổi, cuối cùng đành nhìn theo bóng lưng Cận Ngụ Đình dần khuất sau cánh cửa.

Người đàn ông mở cửa đi ra ngoài, hành lang có mấy vệ sĩ đứng nghiêm ở đó. Anh dừng chân trước cửa, nhìn thấy bóng người Tu Tư Mân thấp thoáng cuối hành lang.

Cận Ngụ Đình đi lên hai bước, Tu Tư Mân ngoài cười nhưng trong không cười nhấc khóe miệng, "Cửu gia, Tân Tân không sao chứ?"

"Anh hi vọng cô ấy xảy ra chuyện, hay là không?"

"Cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi không mong cô ấy xảy ra chuyện."

Cận Ngụ Đình cười lạnh, "Cô ấy chỉ vừa mới thoát khỏi tình trạng nguy kịch, chậm một chút nữa thôi là chết rồi."

Trên khuôn mặt Tu Tư Mân không có một chút biểu cảm dư thừa, Cận Ngụ Đình quan sát một chút, "Nghe tôi nói như vậy mà anh cũng không thấy sợ hãi hay cảm giác nghĩ mà sợ sao?"

"Cô ấy không sao là được rồi."

"Có phải anh đã sớm quen cuộc sống này nên nhiều cũng thành quen? Anh cảm thấy chỉ cần không chết là được rồi, còn quá trình ở giữa thế nào anh cũng không buồn để ý, có phải không?" (Bát Bát: Lúc trước cũng có ai đó nói chỉ cần không chết là được rồi đó:)))))

Ánh mắt Tu Tư Mân nhàn nhạt dừng trên khuôn mặt Cận Ngụ Đình, hắn đương nhiên lo lắng, chỉ là trước mặt người không liên quan hắn nhất định phải giấu tâm tình của mình đi thật triệt để, "Tân Tân là vợ tôi nên Cửu gia kịp thời cứu cô ấy tôi dĩ nhiên tôi phải nói lời cảm ơn, còn chuyện từ bây giờ anh có thể giao cho tôi rồi."

"Không cần, không phiền đến anh."

Tu Tư Mân nhíu chặt hai hàng lông mày. "Lời này của Cửu gia tôi nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu phải không? Được thôi, để tôi nói thẳng ra vậy. Ý của tôi chính là, anh đừng hòng mang Cố Tân Tân đi đâu hết, cô ấy ở đây rất tốt, ăn được ngủ được, còn có đội ngũ y bác sĩ tốt nhất. Bác sĩ cũng đã nói cô ấy cần phải nằm lại viện dưỡng thương, mà tôi dám khẳng định sẽ không có nơi nào có thể tốt hơn điều kiện ở đây đâu."

Tầm mắt Tu Tư Mân lướt qua Cận Ngụ Đình, dừng lại trước cửa phòng bệnh, "Cửu gia, anh đừng quên quan hệ của tôi và Tân Tân."

"Quan hệ của hai người trong mắt tôi vô nghĩa thôi, người ở đây, tôi sẽ không thả. Anh muốn sử dụng biện pháp mạnh cũng được thôi, báo cảnh sát cũng chẳng sao, tôi đều sẽ tiếp tới cùng." Cận Ngụ Đình sợ là cả đời này sẽ không thể nào quên đi được hình ảnh đó, lực va chạm của hai chiếc ô tô thật sự rất lớn, anh chỉ cần nhắm mắt là hình ảnh chiếc xe của cô lật úp ngay trước mắt lại hiện ra.

"Xem ra có một câu này tôi không thể không nhắc anh, tháng sau chúng tôi phải tổ chức lễ cưới, anh giam lỏng cô dâu của tôi là muốn gì đây?"

Khóe mắt Cận Ngụ Đình giật giật. "Lễ cưới của hai người có cử hành được hay không còn phải xem bác sĩ nói gì, nếu ngày hôm đó ông ấy nói Cố Tân Tân vẫn chưa thể xuất viện thì sao? Không lẽ anh vẫn còn muốn tổ chức?"

"Tôi chỉ muốn hỏi Cửu gia một câu, anh lấy thân phận gì không cho tôi gặp Tân Tân?"

Cận Ngụ Đình trong nháy mắt bị hắn chọc trúng chỗ đau, anh cắn răng trả lời, "Tôi là chồng cũ của cô ấy."

"Này không tính được, dù sao hai người còn chưa đăng ký kết hôn."

Phẫn nộ hòa cùng từng nét ngũ quan anh tuấn của Cận Ngụ Đình, anh cười lạnh, "Tùy anh muốn nói sao thì nói, mùa này trời nhanh sáng, anh vẫn là nên nhanh quay về ngủ đi thôi. Đừng nói hôm nay chỉ có một mình anh tới, dù ngày mai anh có dẫn theo cả một đám người đến tôi cũng sẽ không thả người, nghĩ cũng đừng nghĩ có thể đoạt người từ trong tay tôi đi. Tu Tư Mân, anh đừng quên nơi này là Lục Thành, trước khi đặt chân đến nơi này hẳn là phải tìm hiểu trước chỗ này ai là chủ!"

"Tôi đương nhiên biết. Cửu gia không chỉ có Cận gia hậu thuẫn, sau lưng còn có Cận thị trưởng, người bình thường không ai dám chọc vào." Vẻ mặt Tu Tư Mân lãnh đạm, ánh đèn trên hành lang có thể tính là mờ nhạt, thế nhưng vẫn có thể khiến cho từng sợi dây thần kinh của những người ở đây căng như dây đàn. "Anh mở miệng ra liền nói là vì Tân Tân, anh có thể đảm bảo cô ấy ở lại đây sẽ không xảy ra chuyện gì không?"

"Nếu như tôi đã để cho cô ấy ở lại thì đây tuyệt đối sẽ là nơi an toàn nhất."

"Được thôi, vậy tôi muốn nhìn mặt cô ấy một chút chắc được chứ?"

Cận Ngụ Đình không chút lưu tình phun ra mấy chữ. "Cô ấy ngủ rồi."

Tu Tư Mân cười lạnh, "Chuyện như vậy đúng là lần đầu tiên tôi gặp phải đấy, quan hệ đã được pháp luật bảo vệ mà vẫn vô dụng với Cửu gia."

"Đúng."

"Rất tốt." Tu Tư Mân không tiếp tục kiên trì, "Hi vọng Cửu gia nói lời giữ lời, đến lúc đó nhớ trả lại cho tôi một Cố Tân Tân hoàn hảo nguyên vẹn."

Trong phòng bệnh, Khổng Thành đứng gần cửa, Cố Tân Tân ngờ ngợ có thể nhìn thấy bóng người của anh ta.

"Khổng Thành."

Cái bóng đó hơi động, Cố Tân Tân hơi nhấc tay lên. "Tôi muốn ngồi dậy."

"Cô vẫn là nên nghe lời bác sĩ, chịu khó nằm dưỡng thương đi."

"Anh không sợ bọn họ sẽ đánh nhau?"

Khổng Thành cực kỳ ung dung, nhìn không ra một chút nào là lo lắng. "Cô yên tâm, chúng tôi đông người hơn, dù có đánh nhau thật thì Cửu gia cũng không phải là người chịu thiệt."

"Anh cũng cảm thấy anh ta làm như vậy là đúng sao? Gây thù chuốc oán với Tu Tư Mân có điểm nào có lợi chứ? Lại nói chuyện này đều là vì tôi, không đáng...... Anh đi theo anh ta lâu như vậy, nhất định biết phải làm thế nào mới là tốt nhất cho anh ta......"

"Bác sĩ đã dặn dò phải để cho cô nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, cô vẫn là nên ngoan ngoãn một chút đi."

Cố Tân Tân vẫn còn muốn thuyết phục anh ta, "Anh không cảm thấy Cận Ngụ Đình tìm một người khác là cách tốt nhất sao?"

"Nhìn cô có vẻ vẫn còn rất dồi dào sức lực nhỉ, tôi đề cử một cách này cho cô nhé. Cô đếm cừu đi, có lẽ rất nhanh sẽ ngủ được thôi."

"......" Cố Tân Tân thật sự bị anh ta làm cho nội thương, đúng là đâm đầu phải một cái cọc gỗ.

Bên tai truyền đến tiếng mở cửa, Cận Ngụ Đình bước vào trong rồi đi đến bên giường, cô nhìn về phía sau anh, không thấy Tu Tư Mân.

"Anh ấy đâu rồi?"

"Về rồi."

Cố Tân Tân kinh ngạc, "Cận Ngụ Đình, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

Người đàn ông ngồi xuống mép giường. "Tôi thấy tinh thần của em vẫn rất tốt, vất vả nhặt về được một cái mạng mà cũng không biết quý lấy. Tôi muốn làm gì à? Không phải tôi đã nói rõ với em lắm rồi sao? Em không cần phải hết lần này đến lần khác hỏi lại không biết mệt thế đâu."

Cố Tân Tân cũng đã kiệt sức, hơn nữa đau đớn toàn thân cũng đang bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Cô nhắm mắt lại, âm thanh phát ra cũng rất nhẹ, rất thấp. "Tôi muốn ngủ."

"Ngủ đi, ngủ ngon." Cận Ngụ Đình đứng dậy sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Khổng Thành thả nhẹ bước chân đi ra ngoài.

Cố Tân Tân nằm đó giả vờ đã ngủ thiếp đi, Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm bàn tay của cô, muốn đưa tay ra cầm lấy tay cô, thế nhưng lại sợ đánh thức cô dậy.

Anh không hề cảm thấy buồn ngủ, trái tim vẫn bị hoảng hốt và sợ hãi quấn lấy không buông. Lòng bàn tay anh lạnh lẽo, đợi đến khi hô hấp của Cố Tân Tân đều đặn mới đưa tay ra phủ lên mu bàn tay cô.

Bàn tay anh rất lạnh, nói giống như khối băng cũng không quá. Cố Tân Tân không biết trong lòng anh bây giờ khổ sở thế nào, dù cô đã thoát khỏi nguy kịch nhưng dư âm của nó vẫn còn ám ảnh đến anh.

Đầu ngón tay người đàn ông dịu dàng vuốt nhẹ từng ngón tay của Cố Tân Tân, bầu không khí bao quanh yên lặng đến ngột ngạt, cũng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người. Dây thần kinh của Cố Tân Tân đều bị kéo căng, nếu còn tiếp tục như vậy thì sợ là đêm nay cô cũng đừng mong ngủ được.

Cố Tân Tân rút tay về rồi rụt vào trong chăn, tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống khuôn mặt cô.

Cô vẫn không hề mở mắt, giọng nói khàn khàn vang lên. "Đừng như vậy."

"Vì sao còn chưa ngủ?"

"Cận Ngụ Đình, cầm được thì phải buông được."

Sắc mặt người đàn ông thoáng chốc trở nên âm u, "Nếu tôi không bỏ xuống được thì phải làm thế nào?"

"Anh biết rõ có rất nhiều chuyện không thể thay đổi được nữa."

Cận Ngụ Đình không lên tiếng, anh khom lưng, nửa người trên nằm xuống bên cạnh Cố Tân Tân.

Tòa nhà Đông.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tuy đã là nửa đêm nhưng Thương Lục vẫn chưa ngủ, vậy nên vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Cận Hàn Thanh vì không muốn làm phiền cô ấy nên lúc đi vào cũng tận lực khiến cho tiếng bước chân giảm xuống thấp nhất có thể, đi đến trước giường anh ta không khỏi dừng lại chân, nhìn Thương Lục một cái.

Trên người anh ta có mùi rượu nồng nặc, còn xen lẫn cả mùi thuốc lá, Cận Hàn Thanh nhanh chóng đi tắm rửa. Thương Lục men theo ánh đèn ngủ liếc nhìn thời gian, xem như anh ta ở bên ngoài phóng đãng xong rồi vẫn còn biết đường về. Nhưng nếu như anh ta cứ việc đi cả đêm khỏi cần về, để cô ấy một mình ở lại tòa nhà Đông không phải là tốt nhất sao? À, cũng có thể là anh ta sợ mình quá vô pháp vô thiên sẽ không qua được con mắt của Tần Chi Song, nên mới ở ngay trước mặt người khác cố gắng giữ gìn hình tượng một người chồng hoàn hảo.

Thương Lục duy trì tư thế nằm im bất động, Cận Hàn Thanh tắt đèn đi ra, đến trước giường, vén chăn nằm xuống.

Anh ta áp sát ngực sau lưng Thương Lục, cánh tay cũng rất tự nhiên mà ôm lấy eo cô ấy. Tiếng hít thở của Thương Lục có hơi loạn, nhưng chung quy vẫn không đẩy anh ta ra.

Cận Hàn Thanh ngửi được trên người cô ấy có mùi sữa tắm thơm thoang thoảng, tức thì khó lòng kìm nén siết chặt cánh tay lại, đôi môi mỏng cũng lần xuống đặt lên chiếc cổ mảnh mai của Thương Lục.

Thương Lục theo bản năng rụt vai về, Cận Hàn Thanh thấy vậy thì cánh tay trượt xuống trước ngực Thương Lục, bắt đầu cởi đồ ngủ của cô ấy. Thương Lục không tiếp tục giả vờ ngủ được nữa, đưa tay ra đè lại bàn tay Cận Hàn Thanh, thế nhưng sức mạnh của anh ta rất lớn, lập tức nhổm người dậy khóa chặt lấy cô ấy.

Cận Hàn Thanh đè phía trên Thương Lục khiến cô ấy không có cách nào giãy dụa sau đó đưa tay vào áo ngủ của Thương Lục, chầm chậm đẩy lên. Thương Lục thật sự không ngờ được anh ta lại tinh lực dồi dào như vậy, đến cả người điên cũng không buông tha.

"Không muốn......" Thương Lục hạ giọng phản kháng, đưa tay đẩy mạnh người đàn ông ra, thế nhưng cô ấy làm sao có thể dừng lại được một người đàn ông đã bị dục vọng xâm chiếm lí trí chứ. Anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, vì Thương Lục mà đã nhịn lại không ít lần, hiện tại anh ta thật sự đã nhịn không nổi nữa.

Cận Hàn Thanh hôn liên tiếp lên khuôn mặt nhỏ của Thương Lục, đẩy không ra, ngăn cũng không ngăn được, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo anh ta muốn làm lại khiến Thương Lục buồn nôn.

"Thương Lục." Tiếng nỉ non của anh ta không ngừng rót vào tai Thương Lục, thế nhưng trong đầu cô ấy lúc này ngập kín đều là hình ảnh anh ta ôm ấp những người phụ nữ khác, cô ấy thật sự không muốn bị bàn tay bẩn thỉu của anh ta chạm vào.

Thương Lục dùng sức chống trước ngực không cho anh ta lại gần, Cận Hàn Thanh lập tức kéo hai tay cô ấy đặt bên người sau đó cúi người hôn lên môi cô ấy. Thương Lục không đấu lại được anh ta, chỉ có thể dần bất lực từ bỏ.

Bàn tay của Cận Hàn Thanh lướt từ eo nhỏ của cô ấy lên phía trên, đến xương quai xanh rồi lại dịch xuống, bàn tay to bao lấy ngực Thương Lục.

Anh ta nghĩ rằng Thương Lục đã từ bỏ phản kháng, liền thả lỏng nghiêng người hôn lên môi cô ấy. Thương Lục đưa hai tay ôm lấy bả vai anh ta khiến cho Cận Hàn Thanh mừng rỡ, thế nhưng làm sao cũng không ngờ đến giây tiếp theo nghênh đón anh ta là một cơn đau đớn rút tim.

Thương Lục há miệng cắn vào cổ anh ta, nơi đó không có nhiều thịt nên cũng không phải dùng quá nhiều sức. Cận Hàn Thanh đẩy Thương Lục ra, thế nhưng cô ấy lại như con thú hoang phát điên, bị phản ứng của anh kích thích càng cắn sâu hơn.

Ngũ quan người đàn ông méo mó vì nhịn đau, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu, anh ta đưa tay ra ấn lên vai Thương Lục. "Thương Lục, nhả ra."

Ngược lại Thương Lục càng thêm dùng sức, Cận Hàn Thanh hít vào một ngụm khí lạnh. Anh ta không đành lòng làm đau Thương Lục, cuối cùng đành nhẫn nhịn chờ cho cô ấy cắn mỏi rồi nhả ra.

Thế nhưng Thương Lục dĩ nhiên không có dễ dàng buông tha như vậy. Cô ấy rất hận, tức giận trong lòng cũng không biết làm sao phát tiết ra ngoài. Cận Hàn Thanh đúng là đã đụng phải lưỡi thương rồi.

Thương Lục không tin anh ta sau khi đi xã giao về có thể sạch sẽ không dính chút bẩn, nếu đã ở ngoài chơi đùa chán rồi thì vì sao về nhà còn không chịu buông tha cho cô ấy? Anh ta không thấy mệt, nhưng cô ấy thấy cực kỳ buồn nôn đây.

Cận Hàn Thanh cảm giác được một miếng thịt của mình sắp bị cắn rơi xuống rồi, anh ta đưa tay ra nắm lấy cằm Thương Lục nhưng cô ấy vẫn không chịu nhả ra. Cận Hàn Thanh không còn cách nào khác dùng sức bóp nhẹ cằm cô ấy, Thương Lục buộc phải lưu luyến rời đi, Cận Hàn Thanh lập tức ngồi dậy.

Anh ta đưa tay lên lần mò cổ mình, đau đớn lan ra quanh chỗ bị cắn, đau đến mức khiến anh ta có cảm giác bên tai có tiếng ong ong.

Trong lòng bàn tay có cảm giác nhớp nháp, Cận Hàn Thanh biết nhất định đó là máu. Trong phòng chỉ có chút ánh sáng lờ mờ, Cận Hàn Thanh nhìn về phía Thương Lục đã rụt người vào trong bóng tối, cô ấy không điên lên mà ngược lại còn yên tĩnh ngồi đó, càng lúc càng khiến anh ta có cảm giác khác lạ.

"Thương Lục?"

Thương Lục nhấc chân đá về phía anh ta, sức mạnh lớn đến mức giống như muốn đạp anh ta lăn xuống giường.

Cận Hàn Thanh vội vàng bắt lấy cổ chân cô ấy, Thương Lục la hét, "Đừng có chạm vào tôi. Đi ra! Đi ra!"

Người đàn ông nhịn đau đi xuống giường, vết thương trên cổ không thể chậm trễ không xử lý. May là trong nhà có hộp sơ cứu, hơn nữa mấy vết thương nhẹ bình thường đều là anh ta tự mình xử lý.

Ngày hôm sau.

Cố Tân Tân mở mắt ra, ánh nắng xuyên qua tấm kính tiến vào trong phòng bệnh, cô đưa tay ra, nơi khóe mắt thấy được một cái đầu ở bên cạnh.

Cận Ngụ Đình vẫn còn chưa đi, Cố Tân Tân muốn tự mình ngồi dậy nhưng một chút sức lực cũng không có. Sau mấy lần nỗ lực đều không thành công, cô đang tập trung nghĩ cách đứng dậy thì từ phía sau vang lên giọng nói của Cận Ngụ Đình, "Em làm cái gì đấy?"

Khuỷu tay Cố Tân Tân chống trên lớp đệm giường, bởi vì dùng sức mà khuôn mặt đỏ ửng, "Tôi muốn ngồi dậy."

"Em không thể nghe lời bác sĩ một chút sao? Vì sao không thể ngoan ngoãn nằm im một chút hả?" Cận Ngụ Đình tức giận đè lại vai cô, kéo Cố Tân Tân nằm trở lại. Cố Tân Tân thật vất vả mới ngồi dậy được, cô co hai chân lên, tư thế này khiến cô khó chịu cực kỳ.

"Tôi...... tôi muốn đi vệ sinh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui