Trảm Nam Sắc

Dịch: Qiu Xian

***

Lý Dĩnh Thư đẩy vai Cố Tân Tân, "Nhảy đi, xoay đi!"

Cánh tay giơ lên của cô từ từ buông xuống, người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang trêu đùa cô, "Em gái, chút nữa đi ăn khuya chứ?"

Cổ áo người đàn ông bỗng nhiên bị người ta nhấc lên, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị người ta vứt xuống sân khấu.

Lỹ Dĩnh Thư há to miệng, DJ dừng chơi nhạc, tiếng kháng nghị tràn ngập bốn phía, nhưng hiển nhiên đều vô dụng. Bảo vệ dùng bộ đàm của mình tìm đồng nghiệp đến, để cùng đuổi đám người này đi.

Cố Tân Tân vô thức ôm lấy hai tay, kéo lấy cổ tay Lý Dĩnh Thư muốn chuồn đi.

Môi mỏng của Cận Ngụ Đình khẽ mở, "Ai cho phép cô đi?"

"Tân Tân, mình......mình đi trước đây." Lý Dĩnh Thư kéo tay của mình ra khỏi tay Cố Tân Tân, dùng ánh mắt hướng về cô, người cũng đã gọi đến rồi, tiếp theo chính là thời điểm nên ngã bài rồi.

Không quá ba, năm phút sau, trong sàn nhảy đã trống không, Khổng Thành xem như là người ngoài duy nhất, anh mang cái ghế đặt lên sân khấu.

Cận Ngụ Đình nhấc đôi chân thon dài, nhàn rỗi đi bộ lên phía trước, "Nhảy đi, sao lại không nhảy nữa?"

"Tôi lúc nào cũng là như vậy đó, bình thường thích chơi nhất, anh nhìn không quen hả?"

Người đàn ông mặc bộ âu phục đen, viền cổ áo màu trắng dựng thẳng gọn gàng sạch sẽ, anh nghe thấy lời này, một tay đút trong túi quần, trong mắt không giấu được vẻ giễu cợt, "Vậy sao? Thường xuyên chơi mà còn nhảy thành như vậy? Nhạt nhẽo vô vị, không thấy đẹp chỗ nào."

Cố Tân Tân đi giày cao gót không quen, gót chân bị ma sát đến đau nhức, "Đó là chuyện của tôi, tôi thích là được rồi."

Khổng Thành đứng ở phía dưới, mặt không biến sắc nhìn lên Cố Tân Tân.

Cận Ngụ Đình đi đến trước người cô, khí thế bức người, cô vẫn thẳng lưng đứng tại chỗ, ánh mắt của anh bao phủ mặt cô, sau đó theo mi tâm cô mà dời tầm mắt xuống.

Cô vô cùng khẩn trương, hai tay càng không biết nên đặt ở chỗ nào, mỗi một lần ánh mắt anh ta dừng lại, đều mang theo tiếng hít thở trêu người, cuối cùng cô nhìn thấy ánh mắt Cận Ngụ Đình dừng trên ngực cô.

Giọng nói của Cố Tân Tân cũng có chút biến đổi, "Sau khi kết hôn rồi, tôi cũng không có ý định an phận ở nhà, cuộc sống về đêm của tôi rất phong phú."

Cận Ngụ Đình giơ bàn tay lên, đầu ngón tay kéo sợi dây chuyền trước ngực cô, như có như không chạm vào da thịt mềm mại của cô. Ngực cô hô hấp dữ dội, Cố Tân Tân vội vàng đẩy tay anh ra.

Cận Ngụ Đình lười biếng ngước mắt lên, "Ở cái chỗ như thế này, đụng chạm thân thể không phải là khó tránh khỏi sao?"

"Người...Người khác không có hạ lưu như anh."

"Cố Tân Tân, nếu như cô thật sự là người như vậy, thì cô không thể vào Cận gia."

Từng chữ từng câu, Cố Tân Tân nghe rất rõ ràng, cô kìm nén kích động, xém chút là muốn nhảy dựng lên vui mừng.

Cận Ngụ Đình dường như có ý nghĩ sâu xa mà liếc nhìn cô một cái, "Có điều tôi nhìn dáng vẻ trước đây của cô, thật sự không nghĩ ra là cô còn có một mặt như thế này."

"Đó là do anh tưởng tượng thôi, anh cũng đâu hiểu gì về tôi."

"Cũng đúng." Cận Ngụ Đình trở lại cái ghế trước mặt, ngồi xuống, "Cô chứng minh một chút cho tôi xem, thực chất bên trong cô là người thế nào."

Ý tứ rất rõ ràng, nếu cô thật sự là dạng con gái như vậy, thì chuyện cưới hỏi này, không cần bàn nữa.

Cố Tân Tân bắt đầu hối hận rồi, cô nên đi đến nơi chốn đèn mờ hỗn loạn này nhiều một chút, bây giờ, bao nhiêu cơ hội tốt đang bày trước mặt cô?

Cận Ngụ Đình ngồi vắt chéo chân lên, "Nào, bắt đầu màn biểu diễn của cô đi."

Cô thật sự mặc rất ít, chiếc váy body ôm chặt người sống động chân thật, Khổng Thành dời tầm mắt xuống đi ra sau lưng Cận Ngụ Đình, "Cửu gia, tôi ra bên ngoài chờ."

"Ừ."

Cố Tân Tân túm lấy váy, nhưng không kéo xuống được nữa, càng không che được phong cảnh giữa hai chân cô.

Khổng Thành lập tức đi ra ngoài, xung quanh tĩnh mịch yên ắng, không có âm nhạc khuấy động, cô cử động chân, rồi lại cử động tay, học người khác cách lắc lư.

Cố Tân Tân liếc nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Cận Ngụ Đình, anh lắc đầu.

Miệng lưỡi cô khô khốc, đây đã là giới hạn của cô rồi. Cận Ngụ Đình bỏ chân xuống, vẫy tay gọi cô lại.

Cố Tân Tân thầm nghĩ không thèm để ý đến một lần, đổi lấy thời gian bình yên sau này, cũng đáng lắm chứ.

Cô vặn vẹo hai chân tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình từ trên cao xuống, người đàn ông từ từ mở chân ra, đợi cô đến trước người, một tay anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô gần lại.

Cố Tân Tân đứng giữa hai chân anh với tư thế xấu hổ như vậy, cô tiến thoái lưỡng nan, Cận Ngụ Đình vươn cánh tay ra, vừa vặn ôm lấy eo cô.

Tay anh áp lên váy ngắn của cô, xuyên qua một lớp vải mỏng, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền lên trên người Cố Tân Tân, nóng kinh người.

Tay Cận Ngụ Đình trượt xuống dưới, dán sát vào chân cô, trực tiếp luồn qua váy cô chui vào trong.

Cố Tân Tân cực kỳ hoảng sợ, thế nào cũng không làm ra vẻ bình tĩnh được, cô vội đè tay anh lại, giọng nói chói tai vang lên, "Anh làm cái gì vậy?"

"Chưa từng bị người ta đụng chạm như vậy sao? Vậy cô làm sao xứng với hai chữ "lăn lộn" đây?"

Khuôn mặt nhỏ của cô tức đến trắng bệch, hai bên giằng co, một tay khác của Cận Ngụ Đình thuận thế ôm lấy cô, giấu đi bàn tay bị cô nắm dưới váy.

Chóp mũi Cố Tân Tân bịn rịn mồ hôi, ở một nơi to như vậy mà cũng chỉ có hai người họ. "Phải, " Cô gần như là cắn răng mà nói, "Cho nên nếu như anh cưới tôi, tôi sẽ làm anh mất hết thể diện."

Cận Ngụ Đình buông tay ra, thân thể cao lớn đứng lên, khí thế bức người lại kéo tới, "Đợi tới lúc cô bước vào Cận gia, loại chuyện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra."

"Anh có ý gì?"

Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm cô tựa như đang xem một màn xiếc khỉ miễn phí, "Về sau, nếu ai dám dẫn cô tới những nơi như thế này, tôi sẽ đánh gãy chân cô ta. Hội sở nhà ai mà dám cho cô vào, tôi sẽ làm cho nó đóng cửa, sau này chặt đứt những ý nghĩ đó đi, cô có thể từ từ học cho tốt vào."

"......"

Cố Tân Tân nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, cô rõ ràng là đang làm trò hề mà.

"Chuyện tối nay, nói không chừng sẽ mau chóng truyền đến tai người nhà anh."

"Chỉ cần tôi không muốn, ai dám có lá gan này?" Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh Cố Tân Tân, cánh tay ôm lấy vai cô, "Nếu cô thích chơi, tôi dẫn cô tới nơi khác chơi."

Cố Tân Tân thấp thoáng có một loại dự cảm xấu, cô muốn vùng ra khỏi lòng anh, "Tôi không đi, anh buông tôi ra."

Lý Dĩnh Thư lạnh đến mức giậm chân, cô không yên tâm Cố Tân Tân, đứng ở ngoài cứ ngó xung quanh.

Sau hồi lâu, cô nhìn thấy Khổng Thành đẩy cửa ra, sau lưng, Cận Ngụ Đình một tay ôm Cố Tân Tân bước nhanh ra ngoài.

Cố Tân Tân đi trên đôi giày cao gót khoảng 10 cm, hoàn toàn không theo kịp bước chân anh, áo khoác của Cận Ngụ Đình khoác trên vai cô, hai đùi cô còn đang run lẩy bẩy, dọc đường đều là bị Cận Ngụ Đình cưỡng ép đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui