Trầm Nịch

Ôn Quế chạy một mạch về phía Tây Noãn Các, Hoàng Thượng nhất định là đi Tây Noãn Các. Khi chạy được nửa đường thì hắn bị một gã thái giám ngăn lại, bảo rằng phụng theo ý chỉ của Hoàng Thượng, muốn Ôn tổng quản lui xuống nghỉ ngơi, hôm nay không cần hầu hạ. Bất an đứng tại chỗ, Ôn Quế càng nghĩ càng cảm thấy hồ đồ, càng hồ đồ thì lại càng không thể nghĩ ra. Hoàng Thượng rõ ràng bởi vì hắn thất trách mà nổi giận, nhưng vì sao lại nói ra những lời này? Giống như Hoàng Thượng căn bản không phải nổi giận. Tâm tư của hắn vô cùng hỗn loạn, chưa bao giờ hoảng như thế. Rốt cục Hoàng Thượng có giận hắn hay không? Hay là Hoàng Thượng không cần hắn nữa nên mới không cho hắn hầu hạ?

Chưa bao giờ hỗn loạn như thế, Ôn Quế trốn trong phòng, càng nghĩ càng sợ hãi. Cho đến khi trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho hắn không thể tiếp tục bỏ mặc thì hắn mới nhớ đến bản thân mình đã bị trúng một trượng. Thoát y phục, đưa lưng về phía gương đồng, Ôn Quế quay đầu về phía tấm gương thì nhìn thấy trên lưng có một vết thương màu đỏ tím, nhẹ nhàng chạm vào, hắn đau đến mức nhe răng. Cảm giác tê rần làm cho hắn thanh tỉnh không ít. Hắn chỉ trúng một trượng mà đã đau như thế, Khổng thống lĩnh cho dù có nội lực hộ thể nhưng nhất định cũng chịu khổ sở vì hai mươi bốn trượng kia, không biết Khổng thống lĩnh có bị thương nặng hay không.

Lắc đầu, Ôn Quế xoa nhẹ lên cái mũi đang bị lên men của mình, chuyện hôm nay vốn là hắn không đúng, ai bảo hắn đang yên đang lành thì đi tìm Khổng Tắc Huy, bị trêu ghẹo cũng là xứng đáng. Vì sao Khổng Tắc Huy phải thay hắn chịu phạt? Hắn căn bản không muốn nợ Khổng Tắc Huy phần ân tình này. Hốc mắt lại ẩm ướt, Ổn Quế vội vàng lau đi, không muốn thừa nhận rằng bản thân thật sự cảm động khi Khổng Tắc Huy cầu tình cho hắn. Chưa từng có người nào cầu tình vì hắn như vậy, càng không có ai lĩnh tội thay hắn như thế, tuy rằng kẻ hại hắn bị phạt chính là người nọ, nhưng mà….

Có người đẩy cửa vào, Ôn Quế không nghe thấy, đến khi đáy mắt của hắn xuất hiện một đôi chân thì hắn mới hoảng sợ ngẩng đầu lên.

“A!” Cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, lúc này Ôn Quế nhìn thấy một người khiến hắn thật sự hoảng sợ. Người đến có thể nhìn thấy vết thương trên lưng của hắn từ trong chiếc gương đồng, bỗng nhiên tóm lấy Ôn Quế rồi ném hắn nằm sấp xuống giường.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm cái gì!” Tay chân của Ôn Quế quơ quào loạn xạ, lại bị đối phương điểm huyệt một cái, trong nháy mắt toàn thân trở nên vô lực mà nằm úp xuống.

“Ngươi ngươi, ngươi muốn làm cái gì!” Ôn Quế như muốn thót tim ra ngoài.

“Thoa dược.” Trầm thấp cất lên hai chữ, Khổng Tắc Huy mở nắp lọ, dùng đầu ngón tay thấm vào hóa ứ cao, thoa lên vết thương chói mắt trên lưng. Dược cao lạnh lẽo làm cho Ôn Quế nhịn không được mà run rẩy, tiếp theo lại có một bàn tay lớn ấm áp dừng trên lưng hắn, chậm rãi dùng vừa lực để thoa dược cao.

“Ta, ta tự mình, tự mình làm.” Thân mình của Ôn Quế run rẩy theo động tác của bàn tay ở trên lưng.

“Ngươi có thể với tới hay sao?” So với vẻ ngoài khẩn trương của Ôn Quế, Khổng Tắc Huy có vẻ thực bình tĩnh,  mang theo sự thờ ơ thản nhiên như ngày thường.

“Ta…” Ôn Quế ngậm miệng, một trượng kia đánh vào giữa lưng của hắn, hắn quả thật là với tay không tới. Cái đầu đang chúi xuống bỗng nhiên bật dậy, chịu đựng bàn tay đang mang đến cảm giác đau nhức phi thường rõ ràng, mặt mũi của Ôn Quế trắng bệch.

“Nhẫn nại một chút.” Vẫn là những chữ vô cùng đơn giản, động tác thoa dược cao của Khổng Tắc Huy rất cẩn thận.

Đau đớn dần dần trở nên tê dại, Ôn Quế không dám quay đầu lại, trải qua chuyện mới vừa rồi, hắn có một loại cảm giác hoang mang không biết phải đối mặt với Khổng Tắc Huy như thế nào. Do dự một lúc lâu, sau khi Khổng Tắc Huy thoa dược cao ba lần cho hắn xong, hắn rốt cục nhịn không được mà mở miệng, “Khổng thống lĩnh, thương thế của ngươi….” fynnz.wordpress.com

“Không đáng ngại.” Màu sắc của vết thương dưới lòng bàn tay đã phai nhạt đi rất nhiều, Khổng Tắc Huy rút tay về, mặc vào y bào cho Ôn Quế, sau đó hóa giải huyệt đạo.

Có thể cử động bình thường nhưng Ôn Quế vẫn nằm sấp bất động, còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với đối phương như thế nào. Khổng Tắc Huy đem lọ dược cao cất vào trong y bào, đẩy nhẹ Ôn Quê, nói một cách tự nhiên, “Làm phiền Ôn công công lấy cho ta một chút thức ăn.”

Ôn Quế quay đầu lại, sắc mặt có một chút ửng đỏ, không biết là vì đau hay vì tức giận. Mím chặt môi rồi ngồi dậy, nhanh chóng chỉnh trang y phục, Ôn Quế bước xuống giường. Mới vừa đi đến trước cửa thì bất chợt nghe người nọ nói ở sau lưng, “Lần tới trước khi muốn cứu người thì hãy nghĩ đến năng lực của mình. Ôn công công là tổng quản đại nhân, gặp chuyện lại mất bình tĩnh như thế thì làm sao có thể chưởng quản cả ngàn thái giám và cung nữ trong cung?”

Phẫn nộ quay đầu lại, lúc trước một bụng cảm kích xúc động muốn đa tạ đều tan thành mây khói, “Khổng thống lĩnh tự mình mà đi lấy thức ăn, ta đây rất bận!” Sau đó hắn không hề quay đầu lại mà chỉ trực tiếp đóng sầm cửa rồi ly khai. Giữa hai người lại tựa hồ quay về những ngày trước kia.

Cánh cửa vô tội suýt nữa đã bị mất mạng, Khổng Tắc Huy hít một hơi thật sâu rồi nặng nề thở ra. Nhún nhún vai, hắn chậm rãi đứng lên, đi đến trước gương, nhấc lên vạt ngoại bào để cởi bỏ đai lưng. Kéo xuống hạ y, hướng vào trong gương đồng nhìn lại, trên mông hoàn hảo giống như hôm qua, ngoại trừ những vết thương cũ thì ngay cả một vết thương mới thật nhỏ cũng không có. Đôi mắt của hắn trở nên thâm trầm, mặc lại hạ y, thần sắc lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.


……

Bên trong Tây Noãn Các, Tần Ca nhàn nhã đọc sử thư, thỉnh thoảng lại cắn một miếng điểm tâm quả mơ trên bàn trà, hoàn toàn không thấy long nhan nổi giận như khi ở trong ngự thư phòng.

“Hoàng Thượng….” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi đáng thương của Ôn Quế.

Tần Ca buông sách xuống, “Vào đi.”

Cúi thấp đầu đi vào, Ôn Quế quỳ trên đất, “Hoàng Thượng, nô tài đã biết sai.”

“Đứng lên đi.” Lại một lần nữa cầm sử thư lên, Tần Ca đem tách trà đẩy về phía trước. Ôn Quế vội vàng tiến lên rót đầy trà cho Hoàng Thượng, hai tay nâng tách trà đưa qua.

Ngây ngốc đứng nơi đó, Ôn Quế muốn hỏi lại không dám hỏi. Uống xong hai ngụm trà, lại lật qua một trang sách khác, lúc này Tần Ca mới mở miệng, “Có biết vì sao hôm nay trẫm phạt ngươi hay không?”

Ôn Quế cúi đầu, “Dạ, biết.”

Tần Ca nhìn hắn, “Ngươi không biết.”

Ôn Quế sợ tới mức run rẩy, đầu càng cúi thấp.

Sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn vài phần, Tần Ca nói, “Ngươi là tổng quản thái giám, người trong cung đều nhìn ngươi. Cử chỉ của ngươi lỗ mãng thì bọn họ sẽ học theo. Trẫm đi đến quý phủ của Tử Ngang chỉ bất quá vài canh giờ mà đã lan truyền khắp triều đình. Chuyện này không phải là không có liên quan đến việc ngươi không nghiêm  khắc với cung nhân!”

“Hoàng Thượng!” Ôn Quế quỳ xuống thật mạnh, “Nô tài vô dụng, Hoàng Thượng, ngài phạt nô tài đi.”

“Trước kia trẫm đã từng nói, nếu không đến mức bất đắc dĩ thì trẫm sẽ không thay ngươi. Muốn ở lại bên cạnh trẫm thì ngươi phải có một chút tiền đồ.”

“Nô tài đã sai rồi, Hoàng Thượng, ngài phạt nô tài đi…” Ôn Quế quỳ xuống bên chân Hoàng Thượng, vô cùng hổ thẹn.

Tần Ca buông sách xuống rồi ngồi dậy, “Ngẩng đầu lên.” Ôn Quế ngẩng đầu lên, nước mắt chực trào. Tần Ca tát cho hắn một bại tai, tuy rằng không nặng nhưng làm cho nước mắt của Ôn Quế bị dọa ngược trở về.

“Làm Tổng quản thái giám của trẫm, ngươi còn kém xa lắm.”

“Hoàng Thượng giáo huấn rất phải.” Áp chế khủng hoảng xuống đáy lòng, Ôn Quế lớn tiếng đáp lời.


“Ngươi khôn khéo, hợp ý nhưng không đủ tàn nhẫn. Chỉ một mình Khổng Tắc Huy đã khiến ngươi rối loạn, mà hắn bất quá chỉ có ý trêu đùa, nhưng trong cung có mấy ai như Khổng Tắc Huy?”

Ôn Quế cảm thấy chấn động, mặt trắng bệch. Khổng thống lĩnh rất đáng giận nhưng tuyệt đối sẽ không hại Hoàng Thượng, không hại hắn, nhưng nếu là những người khác…..Toàn thân của hắn trở nên phát lạnh. Phủ phục xuống đất, hắn dùng sức dập đầu, “Nô tài đã sai! Nô tài đã biết lỗi!”

Dùng mũi chân ngăn lại Ôn Quế, Tần Ca thu hồi long uy trên người, thản nhiên nói, “Người trong cung nên học lại quy củ một lần nữa, nhất là người bên trẫm, chuyện này do ngươi phụ trách. Làm không tốt thì trẫm sẽ trị tội ngươi.”

“Dạ! Nếu nô tài làm không xong thì Hoàng Thượng cứ chém đầu nô tài.”

“Đứng lên đi.”

Vầng trán của Ôn Quế ửng đỏ, hắn đứng lên nhưng trong mắt đã mất đi vẻ bối rối.

“Ngươi là tổng quản thái giám, nhớ rõ thân phận của mình, nên nhớ lúc nào thì cần phải lấy thân phận để áp chế kẻ khác. Đừng để người ta tùy tiện cưỡi trên đầu của ngươi. Ngươi cũng phải nhớ kỹ những điều kiêng kỵ của trẫm, làm người bên cạnh trẫm cũng không phải dễ dàng.”

“Nô tài ghi nhớ những lời giáo huấn của Hoàng Thượng.”

Lại một lần nữa cầm lên sử thư, Tần Ca gắp một miếng điểm tâm đưa vào miệng, “Thương tích trên lưng như thế nào?”

Ôn Quế nở nụ cười, “Để cho Hoàng Thượng lo lắng. Không có gì đáng ngại, không hề đau.”

Khóe miệng nhếch lên mang theo thâm ý, Tần Ca cắn một miếng điểm tâm quả mơ. Không làm cho Ôn Quế lui xuống, hắn để Ôn Quế ở bên cạnh hầu hạ. Hầu hạ Hoàng Thượng, phong ba trong lòng Ôn Quế không ngừng nổi lên, mới vừa rồi hắn có thể sâu sắc cảm nhận được nơi đây là hoàng cung, là nơi nguy hiểm nhất trong thiên hạ, Hắn là Tổng quản thái giám của Hoàng Thượng, không còn là công công bên cạnh Thái tử. Trầm trọng trong lòng rốt cục được mở rộng khai sáng, Hoàng Thượng chịu giáo huấn hắn chính là phúc phận của hắn.

“Chuyện ngày đó là ai lắm miệng, trẫm đã phái người đi thăm dò. Sau khi tra được thì trẫm sẽ đem người đó giao cho ngươi. Ngươi nên biết phải làm sao rồi chứ?”

Ôn Quế biến sắc, “Nô tài biết.”

Ánh mắt của Tần Ca lướt ra xa, “Chỉ cần một ngày ở trong cung, có rất nhiều chuyện cho dù không muốn cũng phải làm.”

Ôn Quế nói bằng giọng khàn khàn, “Hoàng Thượng, nô tài đã hiểu rõ, là nô tài lúc trước hành sự bất cẩn khiến Hoàng Thượng phải lo lắng cho nô tài.” Hắn tình nguyện Hoàng Thượng giáo huấn hắn giống như mới vừa rồi, chứ không muốn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Hoàng Thượng. Tần Ca chỉ hơi lắc đầu, không biết là đối với Ôn Quế hay là đối với quyết định mới vừa rồi của mình.

Thật lâu sau, khi Ôn Quế đang thương cảm vì Hoàng Thượng thì đột nhiên hắn nghe được Hoàng Thượng thấp giọng nói, “Trẫm làm sao lại nguyện ý nhìn thấy ngươi trở nên lãnh huyết vô tình, tâm cơ thâm trầm.”


Ôn Quế run sợ, tận sâu trong nội tâm của hắn cũng sợ, sợ chính mình trở thành người như vậy.

“Nhớ rõ đặt bản thân mình ở đâu, khi nào nhàn rỗi thì lấy ra nhìn lại.” Nói một câu mập mờ, Tần Ca chuyên tâm đọc sách. Ôn Quế nghiền ngẫm ý tứ của những lời này, thật lâu sau thì hắn mới gật đầu thật mạnh với chính mình.

Khi đi ngủ, Tần Ca không để Ôn Quế hầu hạ, đặc biệt cho phép hắn quay trở về nghỉ ngơi. Tâm tư nặng nề quay trở về phòng, Ôn Quế ngã đầu xuống giường. Hoàng Thượng….cũng đã từng trải qua như vậy. Khi là nô tài bên cảnh Thái tử, trong Đông cung không có thê thiếp nên hắn quá tự do tự tại, mà khi Thái tử đăng cơ thành Hoàng đế thì hắn lại thuận theo lý được thăng chức thành Tổng quản thái giám, căn bản chưa được lĩnh giáo sự tàn khốc trong cung. Hồi tưởng về trước kia, hắn mới giật mình nhận ra bản thân mình có quá nhiều may mắn. Vẫn chưa đến mười chín tuổi mà hắn thường xuyên cảm thấy mình đã già đi, nhưng hôm nay hắn mới ý thức được hắn vẫn còn rất non nớt, gặp được người hơi thoáng lợi hại thì có lẽ hắn đã bị người ta vắt thành thây khô. Hắn có thể sống cho đến bây giờ mà vẫn chưa bị người ta kéo xuống thì thật sự là vạn hạnh

Có người tiến vào, thấy rõ là người nào đến thì Ôn Quế lập tức ngồi dậy, cặp mắt trợn to, “Ngươi, Khổng thống lĩnh có phải đi nhầm chỗ hay không?”

Khổng Tắc Huy hơi nhíu mi, hắn thấy vầng trán hơi bầm của Ôn Quế. Nghênh ngang đi đến bên cạnh Ôn Quế rồi đặt mông ngồi xuống giường, “Hoàng Thượng lại phạt ngươi?”

“Là ta….” Vừa bị Hoàng Thượng giáo huấn, Ôn Quế nhất thời không biết nên nói như thế nào. Thận trọng, thận trọng, định tâm lại, hắn nói, “Là ta tự mình lĩnh phạt.”

Nếp nhăn giữa mi tâm của Khổng Tắc Huy trở nên sâu sắc, “Hoàng Thượng nói cái gì với ngươi?”

Vì sao ngươi lại biết? Thiếu chút nữa đã thốt lên, ở trước mặt người này rất khó bảo trì lý trí, hắn vội vàng trấn định tinh thần, “Chưa nói cái gì cả.”

Khổng Tắc Huy liếc mắt nhìn Ôn Quế, đột nhiên ngã thẳng về phía sau, nằm trên chiếc giường cũng không quá rộng rãi của Ôn Quế. Ôn Quế đưa tay muốn túm hắn, Khổng Tắc Huy bắt lấy cổ tay của Ôn Quế, nói một cách không hề cao hứng, “Có chuyện thì cứ nói thẳng!”

“Ta….” Ôn Quế gục đầu xuống, dùng sức rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Khổng Tắc Huy, Ôn Quế quay lưng đi, hắn có thể nhận thấy Khổng Tắc Huy đang trừng mắt nhìn hắn.

Sau khi tâm tư và đầu ốc rối loạn được bình tĩnh một ít thì Ôn Quế mới thấp giọng nói, “Hôm nay ta mới phát hiện ta làm Tổng quản thái giám….thật không tốt.”

Khổng Tắc Huy gối đầu lên cánh tay, chăm chú lắng nghe.

“Ta vẫn luôn xem nơi này là Đông cung, nếu không phải hôm nay Hoàng Thượng thức tỉnh ta, e rằng ngày sau ngay cả cái đầu của mình bị mất như thế nào thì ta cũng không biết.”

“Hoàng Thượng bảo rằng ngươi không đủ thủ đoạn nham hiểm.”

Trong nháy mắt thân thể của Ôn Quế trở nên cương trực, hắn nhận lấy đả kích mà xoay đầu lại. Khổng Tắc Huy vẫn bình tĩnh nói, “Có đôi khi ta rất hoài nghi, Tổng quản thái giám như ngươi làm sao có thể sống đến bây giờ? Là người trong cung rất lương thiện hay là ngươi quá tốt số?”

Ôn Quế á khẩu không trả lời được. Hắn thật sự tệ đến thế hay sao?

“Ngươi nên cảm thấy vạn hạnh là trong cung không có phi tần tranh chấp.” Trong mắt của Khổng Tắc Huy hiện rõ sự thương hại, “Nếu không ngươi đã sớm bị người ta thay thế.”

“Ta! Ta, ta….” Tự tin của Ôn Quế trong vòng một ngày bị đả kích thành từng mảnh nhỏ, “Ta nghĩ rằng chỉ cần trung thành với Hoàng Thường, tận sức tực lực hoàn thành bổn phận, bảo vệ tốt bí mật của Hoàng Thượng là được.” Giống như khi hầu hạ Thái tử.

“Những kẻ bị chết nhanh nhất đều là trung thần.”


Ôn Quế vừa nghe xong, trong nháy mắt khí thế lại trỗi dậy, “Lời này của ngươi là ý gì? Mặc kệ như thế nào cũng phải trung thành với Hoàng Thượng!” Về điểm này thì hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi! Chẳng lẽ tên gia khỏa này căn bản không trung thành với Hoàng Thượng? Ôn Quế xê dịch ra ngoài giường một chút. Có nên nói cho Hoàng Thượng hay không?

Khổng Tắc Huy cười nhạo một tiếng, “Ôn tổng quản, ta có thể nhìn thấy từ trên mặt ngươi là muốn đi mật báo.”

Ôn Quế từ từ đứng lên, nói lời chính nghĩa, “Nếu ngươi bất trung với Hoàng Thượng thì ta nhất định sẽ tố cáo ngươi!”

Vẻ mặt của Khổng Tắc Huy chỉ trong nháy mắt liền biến sắc, nhảy lên rồi điểm huyệt Ôn Quế, nói một cách hung tàn, “Ôn tổng quản, thỉnh.”

“Người đâu!” Ngay sau đó Ôn Quế lại bị điểm huyệt câm. Nghĩ rằng Khổng Tắc Huy là mật thám bên người Hoàng Thượng, Ôn Quế tái mặt, gấp đến độ không biết phải làm sao cho phải.

Kéo Ôn Quế lên giường, Khổng Tắc Huy vẫn giữ nguyên bộ dáng đáng sợ kia, đè lên người của Ôn Quế rồi lạnh lùng nói, “Ta sẽ giết ngươi, cũng không ai biết là kẻ nào làm. Ngươi chết thì chức tổng quản của ngươi sẽ do người khác thay thế, đối với người kia mà nói thì cái chết của ngươi vô cùng hữu ích. Hoàng Thượng có lẽ sẽ rất khổ sở, nhưng cũng chỉ như thế, sẽ không thương tâm mà khóc vì ngươi. Chậc chậc, Ôn tổng quản, ngươi thật là đáng thương.”

Ôn Quế tức giận đến mức đôi mắt muốn nứt ra, không thể động đậy, không thể nói chuyện, hắn ra sức dùng ánh mắt để giết chết Khổng Tắc Huy, bảo rằng cho dù hắn thành quỷ cũng sẽ không buông tha Khổng Tắc Huy. Khổng Tắc Huy tiếp tục nói lời lãnh đạm, “Thái giám nào trong cung mà không nghĩ đến vị trí Tổng quản? Đại thần nào trong triều mà không muốn có giao tình với thái giám bên cạnh Hoàng Thượng? Đao kiếm dễ tránh, ám tiễn khó phòng, thông minh như Ôn tổng quản có thể thoát được mấy lần? Vận khí tốt thì có thể bảo trụ cái mạng. Vận khí xấu thì liên lụy đến Hoàng Thượng. Ổn tổng quản có thể lưu lại toàn thây đã là kết cục tốt.” Vừa nói Khổng Tắc Huy vừa thoát hạ xiêm y của Ôn Quế. Điều này làm cho Ôn Quế sợ hãi, Khổng Tắc Huy thoát xiêm y của hắn để làm gì! Chẳng lẽ muốn hủy thi diệt tích?

Lột sạch nửa thân trên của Ôn Quế, Khổng Tắc Huy lật ngược hắn lại. Nhìn không thấy mặt Khổng Tắc Huy, Ôn Quế lại càng sợ, một nửa là vì lời nói của Khổng Tắc Huy, một nửa là không biết tên gia khỏa mặt người dạ thú này muốn làm gì hắn! Không được! Cho dù có chết thì hắn cũng phải trở thành quỷ để đi mật báo cho Hoàng Thượng!

Từ trong lòng lấy ra lọ dược, Khổng Tắc Huy mở nắp rồi dùng tay quệt một chút dược cao lên lưng của Ôn Quế. Đang suy nghĩ làm cách nào để hóa thành lệ quỷ báo thù truyền tin thì Ôn Quế rùng mình vì dược cao lạnh lẽo, khi hắn ý thức được đó là cái gì thì lập tức trở nên sửng sốt. Bàn tay ấm áp dừng trên lưng hắn giống như lúc ban ngày. Cắn môi, hắn cảm thấy nhất thời trở nên mờ mịt.

“Ta có thể đoán được Hoàng Thượng đã nói cái gì với ngươi. Ngươi phải làm như thế nào thì cứ làm như thế nấy. Hoàng Thượng muốn ngươi tàn nhẫn nhưng không phải muốn ngươi lạm sát kẻ vô tội, ngươi cần gì phải khó xử? Giang hồ có quy củ của giang hồ, hoàng cung có quy củ của hoàng cung, không ai được phép phạm phải quy củ, nếu đã phạm phải thì chỉ có chết.” Giải huyệt cho Ôn Quế, Khổng Tắc Huy tiếp tục thoa thuốc, cũng không sợ Ôn Quế sẽ gọi người tiến vào.

Ôn Quế quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của người đang thoa thuốc cho hắn thật bình tĩnh, không còn thần sắc hung tàn như vừa rồi. Hắn đột nhiên hiểu được, hiểu được vì sao mới vừa rồi người này lại đột nhiên thay đổi thái độ. Hắn cũng hiểu được vì sao trong lòng của mình lại nặng nề. Nằm sấp trên giường, hắn nhìn lên vách tường rồi thấp giọng nói, “Khổng thống lĩnh, ta sợ….không biết ta sẽ thay đổi như thế nào.”

“Xuy” Khổng Tắc Huy không hề nể mặt mà nói, “Ôn tổng quản cho dù có thay đổi thì ta cũng có thể liếc mắt một cái cũng nhìn ra.”

Ôn Quế bĩu môi, “Khổng thống lĩnh thật đúng là hỏa nhãn kim tinh.”

“Cũng chưa đến mức là hỏa nhãn kim tinh, chẳng qua ta nghĩ rằng cho dù Ôn tổng quản có thay đổi cũng sẽ không đánh mất chính mình. Chẳng lẽ trong lòng của Ôn tổng quản kỳ thật khát vọng làm một hoạn thần nhiễu loạn hậu cung, can thiệp triều chính, không chuyện ác nào mà không làm, ức nam bức nữ, bị người người phỉ nhổ, để tiếng xấu muôn đời?”

Chậm rãi ngồi dậy, Ôn Quế xoay người cắn răng mà quát, “Khổng thống lĩnh đang tự nói mình hay sao!” Dám nói xấu hắn như thế!

Khổng Tắc Huy đem lọ dược cao cất vào trong lòng rồi ngáp một cái, “Hóa ra là ta đoán sai. Bất quá những lời này của Ôn tổng quản cũng không đúng, ta không phải thái giám, cho nên không thể làm hoạn thần.”

“Ta làm thái giám thì sao!” Ôn Quế khó thở, “Ta sẽ làm một Tổng quản thái giám cho ngươi nhìn bằng cặp mắt khác xưa!”

Khổng Tắc Huy đứng dậy, “Ta mỏi mắt mong chờ.”

“Hừ!” Hừ mạnh một tiếng đối với bóng dáng rời đi của Khổng Tắc Huy, trong lòng Ôn Quế tràn đầy ý chí chiến đấu hừng hực.

————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận