Trầm Nịch

Ở bên ngoài nghe lén một hồi, Ôn Quế sờ sờ cần cổ của mình, lúc này lên tiếng sẽ không bị Hoàng Thượng chém đầu chứ. Nhưng sắp đến giờ, hắn còn phải tự mình đi tiếp đón Công chúa. Ho nhẹ hai tiếng, hắn há mồm, “Hoàng Thượng, đã đến giờ.”

“Đã biết.”

Đẩy người ở trên thân ra, ngữ thanh của Tần Ca khàn đặc dục vọng, “Cần phải đi.”

Hô hấp nặng nề, Ngũ Tử Ngang rống to ra bên ngoài, “Ôn công công cứ đi đón tiếp Công chúa trước, ta sẽ hầu hạ Hoàng Thượng đến sau.”

“A, vậy nô tài đi trước.” Ôn Quế thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước đi.

“Không muốn ngươi đi.” Kéo lấy chiếc khăn để lau sạch sẽ cho Tần Ca và chính mình, Ngũ Tử Ngang nói một cách không cam lòng.

“Ngươi nghĩ rằng trẫm muốn đi hay sao?” Tần Ca nhíu mi lại, chưa phát tiết dục vọng khiến cho hắn rất khó chịu. Vẻ mặt khổ sở bứt rứt giống như Ngũ Tử Ngang, trong lòng tựa như bị miêu cào.

Nhanh chóng mặc y phục cho Tần Ca, cũng chỉnh trang lại bản thân, Ngũ Tử Ngang khàn giọng nói bên tai Tần Ca, “Một hồi người viện cớ uống rượu mệt mà ly khai yến tiệc trước, sau khi đưa sứ đoàn quay về thì ta sẽ đến tiểu viện.”

“Ngươi giải thích với người trong quý phủ không trở về phủ như thế nào?” Tần Ca hỏi ra vấn đề mà trước kia hắn vẫn luôn lảng tránh.

Ngũ Tử Ngang đang chỉnh trang lại y phục cho Tần Ca ở sau lưng, lúc này dừng lại động tác trong tay một chút, trong mắt hiện lên biểu tình hiển nhiên, “Trong phủ không có người lắm lời, ta là Lương Vương, buổi tối không quay về phủ chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao? Về phần Liễu Song, ta đã từng nói rõ với nàng, nàng là một nữ tử thông minh, cho dù muốn biết cũng sẽ không hỏi ta.” Sợ Tần Ca lại suy nghĩ nhiều, hắn từ phía sau ôm lấy Tần Ca, “Nếu lúc trước ta thú nàng là vì hôn ước với nàng, thì hiện tại ta thú nàng là vì nhi tử. Ta chưa bao giờ thích nàng, đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội. Kỳ thật người sợ nhất chính là ta, sau khi nhìn thấy Việt Lặc Vân Tú thì hai đêm liền ta đều mất ngủ. Ta căn bản không thể so với nàng.”

Khóe miệng của Tần Ca nhếch lên một đường cong phi thường rõ ràng, hai tay của hắn ôm lấy bàn tay của Ngũ Tử Ngang đang đặt trên thắt lưng, “Nữ nhân cho dù có đẹp thế nào thì cũng khiến ta chướng mắt.” Quay đầu lại, bờ môi của hai người vừa lúc dán vào nhau. Yêu thương cay đắng đã qua, không ngờ đến bây giờ chính là ngọt ngào hạnh phúc.

……

Tần Ca xuất hiện chậm hơn thời gian đã ước định khoảng một tách trà nhỏ. Trong tiếng vạn tuế hô to, hắn vịn vào tay của Lương Vương Ngũ Tử Ngang mà ngồi xuống ngự tọa. Hắn vẫn là vị Hoàng đế uy nghiêm lạnh lùng; Tử Ngang vẫn là Lương Vương ôn hòa khiêm tốn, không ai có thể nhìn ra vành tai và tóc mai của hai người vừa mới chạm vào nhau. Chẳng qua xuất hiện như vậy làm cho không ít người ghen tị đỏ mắt với Ngũ Tử Ngang. Tuy rằng Hoàng Thượng đối với Lương Vương có thưởng có phạt, nhưng không thể phủ nhận Hoàng Thượng đối với Lương Vương rất bất đồng. Người cao hứng nhất hiển nhiên chính là Liễu Nhiễm.

Sau khi nghi lễ chấm dứt, nói xong lời khách sáo, các cung nữ dâng lên rượu và thức ăn phong phú, những vũ nương cũng nhẹ nhàng bước đến trình diễn các vũ khúc đặc sắc. Không khí cát tường khiến người ta cảm thấy hơi ngà ngà say. Trong yến tiệc, Tần Ca thỉnh thoảng sẽ nói vài ba câu với Công chúa, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ. Trong tình cảnh này không thể thiếu việc kính rượu. Trước tiên là một ly với Việt Lặc Da, sau đó là một ly với Việt Lặc công chúa, rồi mới đến Lương Vương và các trọng thần trong triều. Còn chưa ăn được bao nhiêu thức ăn mà Tần Ca đã uống trước vài ly rượu.

“Bệ hạ, đây là rượu gì mà lại thơm như thế?” Xem rượu như mạng, Việt Lặc Da ngạc nhiên hỏi.

“Đại quân, đây là Lộc Nhi tửu. Là cống phẩm của Lộc nhi quốc tiến cống cho Hoàng Thượng. Đại Quân và Công chúa đến đây, Hoàng Thượng đặc biệt phái thần đem ra Lộc Nhi tửu để tiếp đãi.” Lễ Bộ Thượng Thư Đoạn Canh thay mặt trả lời.

“Nguyên lai là Lộc Nhi tửu.” Việt Lặc Da chậc lưỡi, “Thật sự là thơm!”


“Ban thưởng cho Đại Quân một vò Lộc Nhi tửu.” Tần Ca mở miệng, lập tức có người ôm một vò rượu đặt trên bàn Việt Lặc Da. Chuyện này khiến cho hắn phi thường phấn chấn, lập tức kính một ly để tạ ơn.

Nội vụ Tổng quản Trương công công ở phía sau Ôn Quế nhỏ giọng nói thầm vài câu, tròng mắt của Ôn Quế xoay chuyển, ngữ thanh không lớn không nhỏ được cất lên, “Hoàng Thượng, đây là vò Lộc Nhi tửu cuối cùng. Năm nay Lộc Nhi quốc vẫn chưa dâng lên cống phẩm.”

Hắn vừa nói như thế thì Việt Lặc Da có một chút ngượng ngùng. Tần Ca cười cực đạm, “Ngươi không nhắc thì trẫm thật sự cũng đã quên. Khi Lương Vương thành thân, trẫm đã ban cho hắn hai mươi vò Lộc Nhi tửu, trong cung e rằng không còn bao nhiêu. Không biết trong phủ Lương Vương còn hay không?”

Ngũ Tử Ngang cười ngây ngô hai tiếng, “Nhắc đến thật hổ thẹn. Ngày đó Hoàng Thượng ban cho thần hai mươi vò rượu…..Thần không nỡ uống. Ngày thành thân, thần dùng là Kinh Đô tửu, hai mươi vò rượu kia….Thần, thần đã cất giấu.”

“Hảo cho ngươi Lương Vương, thảo nào ngày thành thân của ngươi ta uống rượu mà chẳng thấy giống Lộc Nhi tửu, hóa ra là bị ngươi chiếm đoạt làm của riêng! Không được! Ngày mai ngươi phải mời ta uống rượu!” Quan Độ vỗ tay xuống bàn, là người đầu tiên đứng lên náo loạn. Những quan viên Binh Bộ có giao hảo với Ngũ Tử Ngang cũng trở nên ồn ào, trong lúc nhất thời mọi người đều đòi thảo phạt Ngũ Tử Ngang.

“Lương Vương như vậy không đúng a. Hoàng Thượng ban rượu cho ngươi là để đãi chúng ta uống. Nên phạt nên phạt, nhất định phải phạt.” Trần Hí Ngôn chẳng nhẽ lại bỏ xuống dáng vẻ ngông nghênh, nhanh chóng tiếp lời mọi người.

Ngũ Tử Ngang vội vàng giơ lên ly rượu, ngửa đầu uống cạn một ly, “Ta chịu phạt, ta chịu phạt.”

“Một ly không được! Ít nhất mười ly!”

“Đúng đúng! Ít nhất mười ly!”

Mỉm cười nhìn mọi người muốn phạt rượu Ngũ Tử Ngang, Tần Ca lên tiếng, “Nếu Lương Vương cất giấu Lộc Nhi tửu thì lấy ra vài hũ cho Đại quân.

Việt Lặc Da nhẫn nại cơn thèm rượu, “Lần này thật sự là thấy thẹn.”

Tần Ca nhìn về phía Ngũ Tử Ngang, “Bất quá chỉ là vài vò rượu Lộc Nhi tửu, Lương Vương không đến nỗi hẹp hòi đến thế.”

Ngũ Tử Ngang lập tức khiêm tốn, “Thần không dám. Ngày mai thần tự mình nâng ly đưa đến cho Đại quân.”

Việt Lặc Da vội vàng xua tay, “Không dám không dám, không dám làm phiền Vương gia. Vương gia vừa mới tân hôn, ta nên đến quý phủ chúc mừng mới đúng.”

“Đại quân khách khí.”

“Không không không, đây là lễ nghi, lễ nghi.”


Hai người bên đẩy bên đưa, Tần Ca thấy thế liền lên tiếng, “Lương Vương chiếm đoạt Lộc Nhi tửu làm của riêng, không bằng mọi người đều có phần, thỉnh các chư vị đang ngồi đều đến quý phủ của ngươi để uống rượu.”

Ngũ Tử Ngang nhất thời xìu mặt, “Dạ, Hoàng Thượng.”

“Ha ha, Lương Vương đau lòng.” Quan Độ không nể mặt mà hô to, trong lúc nhất thời tràn ngập tiếng cường vang.

Tần Ca là đế vương uy nghiêm, bọn quan viên nào dám ở trước mặt hắn cười đùa như vậy. Lúc này Hoàng Thượng không ngại, lại có một chút dung túng, các quan viên Binh Bộ dưới sự cầm đầu của Quan Độ liên tục thảo phạt Ngũ Tử Ngang, không khí rất náo nhiệt. Tần Ca tựa hồ cũng bị sự náo nhiệt này cuốn hút, lại uống hết ly này đến ly khác. Dạ tiệc diễn ra được một lúc, Tần Ca chống đầu gục xuống bàn.

“Hoàng Thượng, ngài say, nô tài dìu ngài quay về nghỉ ngơi.” Ôn Quế thấp giọng nói.

“Hảo. Trẫm hơi chóng mặt một chút.” Vịn vào Ôn Quế, Tần Ca miễn cưỡng ngồi dậy. Ôn Quế vội vàng dẫn đến một tiểu thái giám có sắc mặt trắng bệch cùng hắn dìu Hoàng Thượng. Vừa thấy Hoàng Thượng đứng dậy, chúng đại thần lập tức dừng lại cười đùa, đều đứng dậy cung tiễn.

“Trẫm say, các ngươi không cần quan tâm đến trẫm, cứ việc tiếp tục ăn uống.” Hé nửa mắt, Tần Ca nhìn sang hướng Việt Lặc Vân Tú, “Thân mình Công chúa không khỏe, cũng sớm trở về nghỉ ngơi.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng lo lắng.” Trong buổi tiệc ăn thật sự rất ít, Việt Lặc Vân Tú cúi đầu nói.

“Trẫm quay về trước.”

“Cung tiễn ngô Hoàng, Bệ hạ–”

Thân mình Tần Ca không khỏe  nên được dìu xuống, Tần Ca vừa đi thì Quan Độ lại buông lỏng tay chân, bắt lấy Ngũ Tử Ngang để tiếp tục chuốc rượu. Người của Nữ Trinh quốc vốn phóng khoáng, Việt Lặc Da cũng tiến đến kính rượu. Sứ đoàn Nữ Trinh cùng quan viên Đại Đông trực tiếp cụng ly nhau. Không có Hoàng Thượng, đám nam nhân hoàn toàn phóng túng. Chỉ khổ cho Ngũ Tử Ngang, cứ như vậy thì đến khi nào hắn mới có thể thoát thân.

Thay đổi thường phục, mang theo Ôn Quế và Khổng Tắc Huy lén lút xuất cung, Tần Ca đến thẳng tiểu viện. Bảo Ôn Quế nấu nước ấm, hắn ngâm mình thư giãn trong dục phòng. Trong lòng biết Ngũ Tử Ngang nhất thời sẽ không đến được, Tần Ca bảo Ôn Quế nấu chén canh giải rượu đặt trên bếp than hâm nóng, hắn cầm sách nằm trên giường mà đọc. Sau khi cùng Ngũ Tử Ngang tiếp xúc da thịt thì hắn cũng rất ít khi uống rượu, đêm nay hắn uống cũng bất quá chỉ là nước mật ong.

Ôn Quế để lại Diêm Nhật ở tẩm cung phụ trách hầu hạ, tuy rằng không biết người nọ từ đâu mà đến nhưng bất quá dùng rất tốt, có Diêm Nhật thay Hoàng Thượng ngăn cản, hắn cũng không sợ có người phát hiện Hoàng Thượng không ở trong cung.

Sau khi thu thập ổn thỏa, Ôn Quế liền lui ra. Ở gian kế bên có hai chiếc giường nhỏ, trong đó có một chiếc giường đã bị chiếm lấy. Sau khi rửa mặt, Ôn Quế thoát hài và ngoại bào rồi leo lên giường. Đợi Vương gia đến đây thì hắn còn phải tiếp tục hầu hạ. Nằm lên giường, hắn cũng không bận tâm người đang nằm trên chiếc giường bên cạnh có đang ngủ hay không, hắn tự nói một mình, “Ta còn lo lắng Vương gia sẽ coi trọng Công chúa, kết quả hôm nay Hoàng Thượng thật sự đã khiến ta vô cùng hoảng sợ.”

Người bên cạnh không lên tiếng, Ôn Quế lại thở dài, “Nếu Vương gia có thể vào cung ở cùng Hoàng Thượng thì tốt rồi.”

“Từ nay về sau Lương Vương trở thành Lương phi?” Khổng Tắc Huy đang ngủ đột nhiên mở miệng, Ôn Quế lập tức giật mình. Ngẫm lại nếu Vương gia vào cung thì phải lấy thân phận gì, Ôn Quế không khỏi rùng mình một chút.


“Tổng quản đại nhân làm tốt bổn phận của mình là được rồi. Chuyện của Hoàng Thượng và Vương gia sẽ do Vương gia tự giải quyết.” Khổng Tắc Huy mở mắt, “Ta đói bụng, chuẩn bị cho ta một chút thức ăn đi.”

“Ngươi!” Ôn Quế tức giận trừng mắt, “Ngươi ngoại trừ ăn chính là ngủ, coi chừng biến thành trư!”

“Đêm nay ta vẫn chưa ăn gì cả!” Khổng Tắc Huy không hề nể mặt, “Nhanh đi.”

“Ngươi không có tay hay sao?” Ôn Quế không cam lòng, không muốn xuống giường mang hài.

“Ta không biết nấu cơm.” Lời nói của Khổng Tắc Huy suýt nữa làm cho Ôn Quế hộc ra một búng máu.

Nấu hai bát mì lớn, cũng hơi đói bụng một chút, Ôn Quế tự làm cho mình một phần. Hai người mỗi người ôm một bát mì, há to mồm mà ăn, không ai nói chuyện với ai. Ăn một hồi, chiếc đũa của Khổng Tắc Huy đột nhiên ngừng lại, Ôn Quế một họng đầy mì nhìn sang, “Có chuyện gì?”

Khổng Tắc Huy cúi đầu húp một ngụm canh, “Thiếu thịt.” (bật ngửa)

“Trong trù phòng còn một chút thịt, nhưng phải chừa cho Hoàng Thượng và Vương gia, có ăn là đủ rồi, còn đòi hỏi này nọ.” Trừng mắt nhìn Khổng Tắc Huy một cái, không thấy động tĩnh đáp lại, Ôn Quế liền tiếp tục ăn. Một hồi Vương gia đến đây thì hắn sẽ tiếp tục bận bịu. Khổng Tắc Huy cũng không thanh minh, vùi đầu mà ăn.

Leo qua vách tường của tiểu viện, toàn thân nồng nặc mùi rượu, một người rón rén đi đến trước cửa gian phòng ngủ, vén lên rèm che, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa chưa được khóa lại, lách mình vào trong. Rất tự giác bưng lên chén canh giải rượu được hâm nóng bên ngoài lò than, hắn uống cạn một hơi. Lại rót cho mình một chén trà nóng mà súc miệng, sau đó hắn thoát y phục, chỉ mặc nội y vào phòng ngủ.

Người đang đọc sách trên giường nâng mắt lên, mày nhíu lại, “Đêm nay ngươi uống bao nhiêu rượu?”

“Đừng nói nữa, thiếu chút nữa ta đã đến không được.” Người nọ say khướt ngã gục trên giường, cầm lấy quyển sách trong tay Tần Ca vứt sang một bên, một miệng đầy mùi rượu hôn lên mặt Tần Ca. Hắn vốn muốn hôn miệng Tần Ca, bất quá bị Tần Ca né tránh.

“Toàn thân đầy mùi rượu, đi tắm đi.” Tần Ca đẩy hắn ra.

“Ta nhịn cả đêm, trước tiên để cho ta ăn một lần đã.” Ngũ Tử Ngang nói xong liền sờ xuống hạ khố của Tần Ca, “Đám gia khỏa kia, sau này ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, thiếu chút nữa đã chuốc rượu chết ta rồi.”

“Ngươi thật thối.” Tần Ca đẩy Ngũ Tử Ngang ra, cũng bị ngạt thở muốn chết.

“Thối thì vẫn muốn ngươi, ngươi là của ta.” Ngũ Tử Ngang say rượu, hắn mạnh mẽ giữ chặt tay Tần Ca, dùng cái miệng đầy mùi rượu ngăn chặn môi của Tần Ca.

Tên lưu manh này!

Tần Ca cong chân lên, một cước đá văng Ngũ Tử Ngang gần rớt xuống giường. Ngũ Tử Ngang từ phía sau ôm lấy Tần Ca rồi leo lên giường. Một tay giật xuống sợi dây trêm rèm che, áp chế Tần Ca đang vùng vẫy, hắn cột hai tay của Tần Ca lên phía trên thành giường.

“Ngũ Tử Ngang!” Tần Ca thật sự nổi giận, hai tay dùng sức thoát ra.

Ngũ Tử Ngang cắn lên cổ Tần Ca, giọng nói tràn đầy tình dục, “Đây là tình thú, lần tới cho ngươi cột tay ta.”


“Cút ngay! Ngô!”

Vội vàng thoát hạ y phục của Tần Ca, sau đó cởi bỏ xiêm y của mình, Ngũ Tử Ngang lấy ra dục vọng dâng trào thô to từ trong khe hở của hạ khố. Nhịn cả đêm, lúc này hắn dùng gối đầu kê dưới thắt lưng của Tần Ca, lấy ra dược cao ở đầu giường rồi thoa lên dục vọng của mình, sau đó thoa một ít vào cúc huyệt của Tần Ca. Nhìn thấy Tần Ca đã tắm rửa sạch sẽ, hắn nâng lấy dục vọng của mình cọ sát trước huyệt khẩu, sau đó trực tiếp đâm thẳng vào.

“Ngô!” Tần Ca đau đến mức nhíu chặt mi, tại sao tên lưu manh này vừa say rượu thì lại lỗ mãng như thế.

Khom người hôn lên mi tâm của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang nói một cách thô tục, “Con mụ nó, thật sự muốn liều lĩnh nói cho khắp thiên hạ biết ngươi là là của ta! Nói cho bọn họ biết ta không phải là thần tử của ngươi, ta là nam nhân của ngươi!”

Những lời này chỉ trong nháy mắt liền thiêu đốt Tần Ca, hắn thở hổn hển, “Vậy làm đi, từng bước làm cho bọn họ cho dù biết rõ cũng không dám làm gì ngươi.”

“Một ngày nào đó, một ngày nào đó…” Hôn xuống bờ môi của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang không thể khống chế mà dùng chính vũ khí cứng rắn của mình để dốc sức đào xới thân thể Tần Ca. Dấm chua của hắn mãnh liệt hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều.

Nhìn lên đôi tay bị chính mình buộc chặt, nhìn Tần Ca để mặc mình làm càn, Ngũ Tử Ngang cử động càng lúc càng nhanh, tiếng gầm nhẹ trong cổ họng càng lúc càng lớn. Một tay của hắn vuốt ve dục vọng của Tần Ca, một tay mơn trớn bắp đùi. Nhụy cúc tương liên chặt chẽ với dục vọng của hắn từ màu hồng nhạt cũng trở nên ửng đỏ như đôi mắt đầy thú tính của hắn.

Tần Ca rên rỉ so với bình thường càng thêm mê người, ngọc trụ chảy nước mắt ướt đẫm bàn tay của Ngũ Tử Ngang. Cắn xuống hồng nhụy trước ngực Tần Ca một chút, Ngũ Tử Ngang đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, điên cuồng đâm vào rồi rút ra. Trong tiếng kêu động tình không ngừng nghỉ của Tần Ca, hắn đem toàn bộ mầm móng của mình trút hết vào trong cơ thể của Tần Ca, mà lúc này Tần Ca đã bắn ra long tinh trong tay của hắn.

Liếm lấy long tinh trên tay, Ngũ Tử Ngang sờ lên nhũ châu của Tần Ca, nói một cách tà khí, “Đêm nay ta sẽ không cho ngươi ngủ yên.”

Tần Ca lạnh mặt phẫn nộ, vừa thở hổn hển vừa nói, “Sau này không cho ngươi uống rượu!”

“Hôm nay ngươi không chỉ nhìn nàng mà còn chạm vào nàng!” Sau khi uống rượu giả điên, Ngũ Tử Ngang quyết tâm muốn Tần Ca biết chính mình hôm nay có bao nhiêu đố kỵ. Không chỉ không cởi ra dây trói, hắn thậm chí còn bịt mắt Tần Ca lại, dùng tay và miệng đồng thời tiếp tục khiêu khích dục vọng của Tần Ca.

“Cởi trói cho ta!”

“Không thoải mái? Ta cảm thấy thực thoải mái.”

“Ngươi cút ngay cho ta!”

“Ta cút thì ai làm cho ngươi thoải mái?”

“Ngươi! Ngô!”

……

Điểm huyệt ngủ của người luôn luôn ngủ gà ngủ gật, Khổng Tắc Huy đem người nọ ôm lên giường, nhíu chặt mi. Hai người có thân phận tôn quý ở gian phòng kế bên dường như không tính để cho hắn an giấc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gà trống gáy sáng mà hai người kia vẫn không có ý định dừng lại. Chậc, nhĩ lực quá tốt cũng thật phiền toái.

————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận