Trầm Nịch

“Hoàng Thượng, Vương gia cầu kiến.”

Tần Ca đứng bên cạnh hồ sen liền quay đầu lại, chỉ thấy ở cách đó không xa có một người đang mỉm cười nhìn hắn. Thần sắc của hắn nhất thời trở nên ôn hòa, gật đầu với người nọ.

Vui sướng bước đến trước mặt Tần Ca, Ngũ Tử Ngang hành lễ, “Vi thần bái kiến Hoàng Thượng.”

“Không cần đa lễ. Mấy ngày gần đây ngươi bận rộn an bài Vịnh Xuân yến, vì sao còn có thời gian rãnh rỗi mà tiến cung?” Ý là: Tối hôm qua chẳng phải vừa mới gặp hay sao?

Ngũ Tử Ngang cười một cách sâu xa, “Thần có việc muốn bẩm báo với Hoàng Thượng, liên quan đến Vịnh Xuân yến.”

“Bãi giá Đông Noãn Các.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

Vào Đông Noãn Các, Tần Ca cho cung nhân lui ra. Đến khi Đông Noãn Các được đóng cửa thì Ngũ Tử Ngang liền bước nhanh đến chỗ Tần Ca rồi ôm hắn vào lòng, sau đó cúi đầu đặt xuống một nụ hôn sâu. Tần Ca không giãy dụa, hắn ngửa đầu thừa nhận tình cảm nồng nàn từ Ngũ Tử Ngang, cho đến khi đối phương thở hổn hển rồi buông hắn ra.

“Không phải có việc muốn bẩm tấu hay sao?” Chẳng lẽ chỉ vì như vậy?

Ngũ Tử Ngang không buông tay mà chỉ vùi đầu vào bên cổ của Tần Ca, nói một cách ủy khuất, “Ta nghe nói hôm nay ngươi đến khách điếm Tài tử.”

Tần Ca nheo mắt lại, “Tin tức của ngươi thật sự rất nhạy.”

“Ngươi cho hai người Đào Hoa thiếp.” Ăn dấm.

Tần Ca đẩy Ngũ Tử Ngang ra, đồng tử hơi thoáng sáng lên, “Lương Vương mới từ khách điếm Tài tử trở về?”

Ngũ Tử Ngang không hề che giấu mà chỉ gật đầu, lại đem Tần Ca ôm vào lòng, “Ta không thích ngươi để ý đến người khác. Ta nghe nói trong đó có một người căn bản không có tài học gì cả, nhưng ngươi lại cho hắn Đào Hoa thiếp, bộ dáng của người nọ cũng không tệ lắm.”

Tần Ca vùi đầu vào lòng của Ngũ Tử Ngang, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên, giả vờ tức giận, “Ngươi phái người theo dõi trẫm?”


“Ta trùng hợp ở ngay trước cửa khách điếm.” Ngũ Tử Ngang càng ôm chặt đối phương vào lòng.

Đưa tay vòng quanh thắt lưng của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca thả lỏng thân thể mà dựa vào lòng của Ngũ Tử Ngang, tâm tư chưa bao giờ ngọt ngào đến như vậy. Hắn ăn dấm chua của người này không biết bao nhiêu lần, đây lại là lần đầu tiên người này ăn dấm chua của hắn, không cần nói cũng biết trong lòng cao hứng như thế nào.

“Ta rất khó chịu. Nhất là nhìn thấy ngươi và cái tên Hà Hoan dường như rất thân quen, ta thật muốn giết người. Tần Ca, vì sao ngươi lại cho cái tên Hà Hoan kia Đào Hoa thiếp?”

“Vì sao không hỏi ta lý do đưa Đào Hoa thiếp cho người còn lại?”

Ngũ Tử Ngang không hề ngượng ngùng mà lên tiếng, “Ta đã gặp người nọ, hắn tuyệt đối không thể lọt vào mắt của ngươi.”

Tần Ca lại một lần nữa đẩy Ngũ Tử Ngang ra, lui về sau hai bước, “Vì sao ngươi biết hắn sẽ không lọt vào mắt của trẫm?”

“Tần Ca!” Ngũ Tử Ngang đưa tay kéo Tần Ca trở về, trong lòng nôn nóng.

Khóe miệng nhếch lên, tâm tình của Tần Ca rất tốt, thật sự tốt. Ngũ Tử Ngang cẩn thận xem xét đối phương, bày ra vẻ mặt đáng thương, “Ngươi thật sự không coi trọng bọn họ chứ?”

Đôi mắt phượng xinh đẹp trở nên nghiêm nghị, Tần Ca đẩy tay của Ngũ Tử Ngang ra, “Lương Vương thật sự nhàn nhã thoải mái, trẫm còn tưởng rằng lần này ngươi bận rộn đến mức muốn phân thân cũng không được. Nếu ngươi nhàn rỗi như thế thì trẫm sẽ giao phó thêm một vài chuyện cho ngươi giải quyết.”

“Tần Ca….” Ngũ Tử Ngang mặt dày mà giữ chặt tay của Tần Ca, “Ngươi đừng để ta ăn dấm a. Vừa tới một công chúa, mới vài ngày sau lại có thêm cái gì Hà Hoan, đều là người có bộ dáng đẹp hơn ta. Ta….”

Lời nói chưa dứt liền bị vị đế vương chủ động nuốt vào miệng. Giữ chặt sau đầu của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca hôn lên môi Ngũ Tử Ngang. Hắn sẽ không nói những lời trấn an người này, hắn cũng nói không nên lời. Nhưng người này lo lắng và bất an như vậy làm cho hắn phi thường phi thường hài lòng.

Ôm lấy thắt lưng của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang dùng sức mà bế Tần Ca lên, bước nhanh về phía trước rồi đặt Tần Ca lên nhuyễn tháp. Những nụ hôn tinh tế không ngừng dừng trên mặt Tần Ca, cuối cùng che phủ bờ môi của đối phương, mang theo dấm chua nồng nặc. Cho đến khi Ngũ Tử Ngang sắp khống chế không được dục vọng của mình thì hắn mới dời môi, trong khi nhãn tình của Tần Ca đã lấp đầy sắc xuân.

Đưa tay xoa mặt Ngũ Tử Ngang, Tần Ca khàn khàn nói, “Lương Vương mà trẫm nhận thức luôn đa mưu túc kế, sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì chi phối tâm tư của mình, lại càng không thể vì những chuyện không liên can mà mất đi lý trí.”

Ấn bàn tay của Tần Ca lên mặt mình, Ngũ Tử Ngang cũng nói bằng một giọng khàn khàn, “Đó là vì thân làm thần tử, ta nhận thấy mình vẫn chưa đủ để yêu một người ở vị trí tối cao như vậy. Ta tự nhận mình tuyệt đối là thần tử đắc lực nhất của người nọ, nhưng sau khi ta hiểu rõ lòng của mình thì ta mới phát hiện bản thân mình thô tục như thế nào. Mặc dù biết rõ trong lòng người nọ có ta, nhưng ta lại thường xuyên lo được lo mất, sợ có một người nào đó xuất sắc hơn ta gấp trăm lần chiếm được tâm của người nọ. Ta không chỉ có bộ dáng bình thường, mà còn có thê thất, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu người khát vọng được lọt vào mắt của người nọ, ta làm sao lại không sợ hãi?”

Tâm Can của Tần Ca trở nên chua xót, bàn tay còn lại khẽ vuốt lên những sợi râu mọc lấm tấm ở trên cằm của Ngũ Tử Ngang, hắn nói một cách thản nhiên, “Ở Vịnh Xuân yến có thể chọn được những tài tử nổi bật, ngươi biết, người khác cũng biết. Những người này thường rất tự cao, khó có thể khống chế. Trong triều đình, việc mượn sức người ắt không thể thiếu, trong tay của ngươi có người nhưng vẫn chưa đủ. Phùng Duy Châu có tài học bình thường nhưng lại cực kỳ thật thà phúc hậu, người như vậy mới là người hữu dụng. Những kẻ có tài học sẽ để cho Lại Bộ sử dụng. Phùng Duy Châu mới là người mà ngươi muốn nhân cơ hội này để tìm kiếm.”


Ngũ Tử Ngang kìm lòng không đậu mà cầm lấy tay của Tần Ca rồi hôn một cách si mê. Hắn làm sao lại không hiểu, sau khi hắn gặp mặt Phùng Duy Châu thì lập tức hiểu được lý do vì sao Tần Ca giao Đào Hoa thiếp cho Phùng Duy Châu.

“Mà Hà Hoan….”

“Tần Ca, ngươi đừng nói. Ngươi đưa Đào Hoa thiếp cho hắn cũng là có dụng ý của ngươi, ta sẽ không ăm dấm chua lung tung.”

Tần Ca đem tay còn lại đến bên miệng Ngũ Tử Ngang, để cho đối phương hôn lên, sau đó hắn tiếp tục mở miệng, “Giao Đào Hoa thiếp cho Hà Hoan chẳng qua là vì từ trên người hắn, ta nhìn thấy ngươi và ta.”

Ngũ Tử Ngang dừng hôn, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.

“Hắn nói hắn và phụ thân của hắn đánh cược, nếu có thể gặp được ta thì phụ thân của hắn sẽ không buộc hắn thú người nữ tử mà hắn không thích. Ngươi và ta cũng không biết cả đời này có thể ở bên cạnh nhau mà không cần phải kiêng kỵ bất cứ điều gì hay không. Nếu ta không phải Hoàng Thượng, nếu ta không cần con nối dõi thì ngươi có thú Liễu Song hay không?”

“Sẽ không!” Ngũ Tử Ngang mạnh mẽ hôn môi Tần Ca, tâm can giống như bị ai bóp nghẹn, lý do mà Tần Ca giao cho Hà Hoan Đào Hoa thiếp chính là như vậy! Cũng là hắn vô dụng, cũng là hắn vô dụng….

Đẩy Ngũ Tử Ngang ra, Tần Ca không nặng không nhẹ mà vỗ một cái tát trên mặt hắn, “Giả sử ta thật sự coi trọng những người khác, ngươi cũng không thể mất đi lý trí của mình. Không bằng nghĩ cách đoạt lại trẫm một lần nữa.”

Ngũ Tử Ngang nở nụ cười, nhếch miệng cười to, “Ta sẽ không để ngươi thích người khác. Cái tên Hà Hoan kia chỉ là một tiểu quỷ còn chưa mọc đủ lông, làm sao có thể so sánh với ta.” (so sánh kiểu gì kỳ vậy nè =.=)

Tần Ca nhướng mi, “Lương Vương tự tin như thế, trẫm cũng không cần phải lo lắng nhiều.”

Hôn một cái ở bên môi của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang đứng dậy, đồng thời cũng kéo Tần Ca đứng dậy. Sau khi chỉnh trang lại xiêm y cho Tần Ca, hắn nhìn ra sắc trời bên ngoài cửa sổ rồi lên tiếng, “Ta đi đây, còn phải cùng mọi người dùng bữa. Người như Phùng Duy Châu thì ta sẽ lưu ý, ngươi cứ yên tâm.”

“Đi đi.” Tần Ca cũng không giữ lại, đứng dậy giúp Ngũ Tử Ngang vuốt thẳng nếp nhăn trên bả vai, hắn gật đầu với đối phương.

Lại nhẹ nhàng hôn Tần Ca một cái, Ngũ Tử Ngang lưu luyến mà ly khai.


Sau khi hắn rời đi, Tần Ca ôm ngực rồi ngồi xuống, trên mặt rõ ràng là một nụ cười rất tươi. Lần này vì Liễu Song có thai mà dâng lên phiền muộn, nhưng lại vì những lời mới vừa rồi của Ngũ Tử Ngang mà hoàn toàn biến mất. Yêu, rất yêu, yêu hơn cả dĩ vãng. Không phải cố ý muốn người nọ ăn dấm, chẳng qua những lời này hắn nói không nên lời. Nếu hắn nói ra thì có lẽ Tử Ngang sẽ yên lòng, sẽ không lo được lo mất như thế, sẽ không đáng yêu như thế, không tùy tiện nói ra những lời như thế. Có lẽ mối ràng buộc giữa hắn và Tử Ngang vẫn chưa đủ, hy vọng Liễu Song có thể sinh nam hài. Hắn mang theo hài tử của Tử Ngang ở bên cạnh thì Tử Ngang sẽ càng thêm yên tâm.

“Ôn Quế.”

“Có nô tài.”

“Lương Vương phi có thai, ngươi mang theo thủ dụ của trẫm, lệnh cho Lễ bộ chọn lựa những lễ vật thích hợp mà ban tặng.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Sờ lên chuỗi tràng hạt bằng đá ở trên cổ tay, nụ cười của Tần Ca vẫn không hề lui ra.

……

Lương Vương phủ, nhìn lễ vật được chất đống trên bàn nhưng trong lòng của Liễu Song cũng không vui sướng như biểu hiện bên ngoài. Trái lại Phạm lão thái thái thì cười toe toét. Theo lý khi Vương phi có thai thì trong cung nên có một chút tỏ vẻ. Một tháng trôi qua nhưng vị kia trong cung chẳng hề quan tâm, làm cho nàng rất lo lắng. Hiện tại rốt cục cũng ban tặng, mà lễ vật lại toàn là cực phẩm, đủ để chứng minh địa vị của Ngũ Tử Ngang ở trước mặt Hoàng Thượng, Phạm lão thái thái làm sao còn có thể mất hứng.

“Song nhi, đây đều là của Hoàng Thượng ban cho ngươi. Những thứ bổ dưỡng thì ngươi phải ăn cho hết.”

Liễu Song mỉm cười nói, “Cô nãi nãi, nhiều như thế thì Song nhi làm sao có thể ăn cho hết. Hoàng Thượng nói là ban cho Song nhi cũng là ban cho Vương phủ chúng ta. Đây đều là lụa là gấm vóc, không bằng may xiêm y cho Vương gia và cả nhị gia cùng tam gia, cũng thuận tiện may cho cô nãi nãi hai bộ y phục mới. Như vậy có thể đi ra ngoài ngắm hoa, cô nãi nãi ăn mặc có một chút sinh khí mới tốt. Ta lập tức bảo Quyên Tử đi thỉnh sư phụ, chúng ta đều may xiêm y mới. 

“Hảo, hảo.” Phạm lão thái thái cao hứng gật đầu, nàng phi thường hài lòng đối với chất tức phụ của mình. (chất tức phụ=cháu dâu)

Trước tiên chọn cho Phạm lão thái thái và Vương gia mấy xấp lụa, sau đó Liễu Song chọn cho mình vài xấp lụa có màu sắc diễm lệ một chút. Khi sư phụ đang đo cho cô nãi nãi thì nàng lại đặc biệt chọn một xấp lụa màu chàm rồi đưa cho Quyển Tử đem về phòng. Chờ đến khi cùng cô nãi nãi dùng bữa xong, Quyên Tử đưa nàng về phòng, lúc này mới hiếu kỳ mà hỏi, “Nương nương, xấp lụa màu chàm mà người chọn để làm xiêm y hơi tối mắt, đưa cho Vương gia mặc không hợp lắm.”

Liễu Song sờ lên xấp lụa kia rồi cúi đầu nói, “Nhị gia ở trong quân, phải ăn mặc chững chạc một chút. Nếu nhị gia quay về thì ngươi bảo hắn đến đây một chuyến để ta đo cho hắn.”

“Nương nương?” Trong mắt của Quyên Tử hiện lên vẻ bối rối.

Liễu Song giương mắt, sắc mặt bình tĩnh, “Bộ xiêm y trên người nhị gia mặc đã cũ. Ta là tẩu tử của hắn, vốn phải quan tâm một chút. Đừng lắm lời, đi xem nhị gia quay về hay chưa.”

“Dạ, nương nương.” Quyên Tử cúi đầu lui xuống.

Liễu Song cắn môi, nhịp tim đập thình thịch. Nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khi chọn vải lại nhịn không được mà muốn tự mình chọn một xấp cho người nọ. Khóe mắt lướt đến hộp đựng đồ thêu may trên bàn trang điểm, mộc oa nhi tinh xảo, hộp son mới mua….Nàng bất giác lại đỏ mặt. Nhị gia vẫn giống như dĩ vãng, không nói nhiều lắm, khi thấy nàng cũng chỉ ấp úng một hai câu. Nhưng nhị gia thường xuyên tặng nàng những vật nho nhỏ, hơn nữa đều là nhờ Quyên Tử giao cho nàng, cũng không trực tiếp giáp mặt mà đưa tặng. Nàng không chỉ không tức giận, ngược lại vẫn thường xuyên tràn ngập mong chờ, mong chờ qua vài ngày sau sẽ nhận được cái gì.


So với nhị gia chất phác quan tâm thì phu quân ôn nhu của nàng lại cực kỳ lãnh đạm. Từ khi nàng mang thai, phu quân rất ít khi vào phòng lúc nàng ngủ, thậm chí cùng nhau dùng bữa cũng rất ít. Đôi khi dăm ba ngày nàng cũng không thấy mặt phu quân được một lần. Tuy rằng mỗi lần phu quân gặp nàng thì đều ân cần thăm hỏi thân mình của nàng như thế nào, cái thai có ổn hay không, nhưng nàng lại không thể nhìn ra một chút vui mừng từ nụ cười ôn nhu của phu quân. Tuy nhiên đến đêm khuya, khi nửa mơ nửa tỉnh thì người nam nhân nhẹ nhàng săn sóc xoa bóp thắt lưng cho nàng, thân mật ôm chặt lấy nàng lại làm cho nàng vô cùng quyến luyến. Mà nàng căn bản không thể liên hệ người nam nhân ở ban đêm cùng với phu quân vào cùng một chỗ.

Liễu Song thường xuyên vì chính sự hoài nghi của mình mà kinh hãi, sau đó nàng liền đem sự suy đoán đáng sợ này chôn giấu dưới đáy lòng. Nàng có nghe đại ca từng nói, có vài người ban ngày là một dạng, đến ban đêm lại trở thành một dạng khác. Có lẽ phu quân của nàng chính là người như vậy. Nếu thật sự là thế, nàng vạn phần hy vọng ban ngày vĩnh viễn sẽ không đến. Bởi vì nàng phát hiện chính mình đã quyến luyến sâu đậm với người phu quân vào buổi tối vẫn luôn thương yêu nàng.

“Đại tẩu.”

Thâm tâm của Liễu Song nhất thời chấn động, hai gò má trở nên nóng rần. Hít sâu vào mấy hơi, làm cho chính mình bình tĩnh, nàng mở miệng, “Vào đi.”

“Đại ca không ở đây, ta không tiện đi vào, Đại tẩu có việc gì thì cứ phân phó.” Người nam nhân đứng bên ngoài đang kiềm chế dục vọng muốn bước vào, chua xót cất lên hai tiếng đại tẩu.

Liễu Song ôm ngực để định thần trong chốc lát, sau đó tìm thước đo rồi bước ra ngoài. Vừa thấy người nọ đứng bên gian ngoài, nhịp tim của nàng bất giác nhảy lên vài cái.

Mỉm cười, nàng nói với người nam nhân đang cúi đầu, “Hôm nay Hoàng Thượng có ban thưởng một chút lụa là, ta và cô nãi nãi thương lượng, bảo rằng sẽ may vài bộ xiêm y cho mỗi người. Kích thước của tam đệ thì cô nãi nãi đã có, ngươi bận rộn, ta cũng không tiện gọi ngươi quay về ngay lúc ấy. Lại đây, để ta đo cho ngươi. Ngày mai ta bảo sư phụ may xiêm y cho ngươi.”

“Đa, đa tạ.” Ngũ Tử Anh ngẩng đầu, nhanh chóng liếc mắt nhìn Liễu Song một cái, phi thường kích động, tay chân cũng không biết phải bày ra như thế nào.

Nhìn hắn như vậy, tân can của Liễu Song bất chợt mềm nhũn, nàng đi đến trước mặt Ngũ Tử Anh, “Xoay người lại.”

“A.” Ngũ Tử Anh lập tức nghe lời xoay người.

Tỉ mỉ đo kích thước ở sau lưng cho Ngũ Tử Anh, Liễu Song lại làm cho hắn xoay người lại. Khi quay người, hô hấp của Ngũ Tử Anh liền thay đổi. Liễu Song đang đứng trước mặt hắn, hắn có thể tinh tường ngửi được mùi hương trên người Liễu Song. Liễu Song làm sao lại không phát hiện hơi thở của Ngũ Tử Anh thay đổi. Nàng chỉ thản nhiên đo cho Ngũ Tử Anh, cũng không giương mắt nhìn hắn.

Sau khi đo xong xuôi, Liễu Song liền thối lui, Ngũ Tử Anh cũng lui ra sau hai bước, cúi đầu, cả hai tai đều đỏ ửng. Khóe mắt của Liễu Song hàm chứa ý cười, nàng hỏi, “Ta chọn cho ngươi một xấp lụa màu chàm, không biết ngươi có thích hay không, để ta bảo Quyên Tử mang đến cho ngươi nhìn thử một cái.”

“Không cần không cần, ngươi, ngươi chọn, ta đều thích.”Ngũ Tử Anh liên tục lắc đầu, lắp bắp nói, “Ta, ta đi, không phải, ta…” Trong lúc bối rối, tay chân của hắn táy máy mà lấy ra một gói giấy từ trong lòng rồi đặt lên bàn, “Cho, cho ngươi. Ta đi ăn cơm.” Nói xong, hắn xoay người, bước chân hỗn loạn mà bỏ chạy.

“Phốc” nhìn người nọ hốt hoảng bỏ chạy, Liễu Song nở nụ cười. Lấy gói giấy trên bàn, nàng mở ra, bên trong là mứt hoa quả. Cầm lấy một viên rồi đặt vào miệng, thật chua nhưng lại thật ngọt. Quyên Tử đứng một bên mà lo lắng nhìn tiểu thư, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Đêm khuya, trong lúc ngủ say, Liễu Song xoay người thì vừa vặn chạm vào lồng ngực nóng rực của một người. Nàng quen thuộc ôm người nọ chìm vào giấc ngủ, không có ý đồ mở mắt nhìn phu quân của nàng. Người nọ thật cẩn thận vuốt ve mặt nàng, khẩn trương hôn nàng. Liễu Song giữ chặt tay hắn rồi đặt lên bộ ngực của mình, vì mang thai nên càng trở nên căng tròn.

“Song, song nhi….” Khàn khàn, khó nhịn.

“Cẩn thận một chút là được, sẽ không làm đứa nhỏ bị thương.” Lẩm bẩm trong cơn buồn ngủ, Liễu Song chạm vào miệng của đối phương, chậm rãi hôn lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận